Chương 49: Hẹn hò
Hai tuần trôi qua kể từ ngày cuối cùng Lục Kha Nhiên biến mất, suốt khoảng thời gian ấy không có đến một thông tin hay liên lạc nào từ chị ta. Khổng Tuyết Nhi chợt cảm thấy cõi lòng có chút trống trải, nàng rảo bước dạo phố một vòng vô tình dừng lại chiếc ghế đá ven đường.
Không xa chỗ nàng an toạ có đôi tình nhân cười đùa vui vẻ, người bạn trai đoạt lấy cốc trà sữa từ tay bạn gái, cô gái kia lại cố nhướng người dành lại. Cảnh tình kia cư nhiên khiến tâm tư Khổng Tuyết Nhi bỗng nhớ đến Kha Nhiên vài phần, đôi má nàng thoáng đỏ, trái tim không hiểu vì sao phút chốc đánh rơi vài nhịp đập.
Quả thật dù không muốn nhưng bản thân nàng cũng phải thừa nhận dường như Khổng Tuyết Nhi đã quen với sự xuất hiện của Lục Kha Nhiên bên đời để tới khi chị ta không còn hiện diện cạnh nàng nữa, tâm tư nàng lại cảm thấy cô đơn, lạc lõng vô cùng.
~~~~~
Hứa Giai Kỳ kể từ lúc đảm nhận vụ án quan trọng kia, công việc của nàng có phần bận rộn hơn gấp bội. Thời gian rảnh rỗi nàng có chỉ để kịp uống một tách cà phê tiện lợi, sắc mặt nàng giờ đây bị guồng xoay công việc làm cho mệt mỏi, nhợt nhạt.
Tan làm cũng là 9 giờ đêm, Hứa Giai Kỳ chậm rãi lái xe trở về căn hộ. Những tưởng tối nay mệt rã rời chỉ cần ngả lưng xuống giường là có thể ngủ ngay, không cần ăn cũng chẳng cần uống. Thế nhưng cánh cửa vừa hé mở, nàng đã lập tức bị bất ngờ, ánh đèn điện chẳng biết được bật từ bao giờ, trên bàn bày biện vô vàn món ăn ngon được bao bọc cẩn thận. Một giọng nói thân thương vang lên khiến Hứa Giai Kỳ trái tim dâng trào niềm hạnh phúc khó tả.
- Kỳ Kỳ, chị đã về rồi!
- Dụ Ngôn, em đợi chị từ bao giờ? Em đã ăn gì chưa?
Dụ Ngôn nhìn nàng mỉm cười khẽ lắc đầu
- Em đợi Tiểu Hứa của em về rồi cùng ăn.
Có vẻ Hứa Giai Kỳ đã cảm động thật rồi. Dụ Ngôn của nàng vẫn luôn quan tâm, chăm sóc cho nàng như thế thật không giống như một hài tử mới lớn mà thực sự đã trở thành người chững chạc có thể cảm thông, chia sẻ và ân cần quan tâm những lúc nàng ốm đau hay áp lực.
Cả đời này tìm một nơi để có động lực mỗi khi trở về đâu hề dễ dàng ấy vậy mà giờ đây Hứa Giai Kỳ như tìm được người cùng nàng sánh bước trên đoạn đường dài phía trước, mấy ai hạnh phúc và mãn nguyện hơn nàng đây. Dụ Ngôn dần tiến lại gần hơn, đặt lên trán nàng một nụ hôn nồng đượm rồi cất lời.
- Em đã chuẩn bị nước ấm cho chị rồi. Mau tắm rửa rồi chúng ta cùng ăn tối. Em sẽ mang thức ăn đi hâm nóng lại, chắc bây giờ nó đã nguội lạnh cả rồi.
Cô xoay người toan rời đi bất giác bị bàn tay mảnh mai của nàng níu lại.
-Dụ Ngôn, cảm ơn em.
- Kỳ Kỳ, tất cả những việc em làm đều dành cho người em yêu. Từ giờ trở đi không được nói lời cảm ơn với em nữa, biết chưa?
Hứa Giai Kỳ phút yếu lòng chỉ muốn tựa người vào Dụ Ngôn, nàng lười biếng chẳng muốn để tâm tới mọi điều xung quanh nữa. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cả hai cùng nhau dùng bữa tối. Ngồi nghỉ ngơi trong giây lát thời gian thoát cái đã điểm 11 giờ đêm. Nàng gối đầu lên đùi cô nghỉ ngơi, Dụ Ngôn thì mãi mê xem truyền hình khoảnh khắc này sao bình yên đến lạ.
- Dụ Ngôn, chúng ta đi ngủ nhé!
- Được!
Vừa dứt lời, Dụ Ngôn mạnh mẽ liền bế nàng tiến vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống cẩn thận như sợ chỉ một động tác thô lỗ cũng có thể khiến "nhành hoa" kiều diễm kia tan thương lụi úa.
Hứa Giai Kỳ lúc bấy giờ xoay người qua, vòng tay ôm lấy bụng tiểu Dụ Ngôn siết chặt, đầu nàng gối lên cánh tay cô mà gục mặt vào hõm cổ. Dụ Ngôn quan sát thấy biểu tình của nàng hiện tại cớ sao lại đáng yêu, dịu dàng đến thế thật khiến cho người ta có cảm giác muốn che chở, bảo hộ cả đời. Hoá ra Hứa Giai Kỳ mạnh mẽ thường ngày của tiểu Ngôn cũng có những phút yếu lòng, thẹn thùng như vậy. Cất giọng trìu mến, Dụ Ngôn khẽ thỏ thẻ vào tai nàng.
- Kỳ Kỳ hôm nay có phải mệt lắm không?
- Ưm~....quả thật những ngày vừa qua có quá nhiều công việc.
Hứa Giai Kỳ thanh âm đã khàn hẳn không còn chất giọng êm ái, ngọt ngào như thường khi. Đúng như nàng nói, có lẽ khối lượng công việc đè nén quá tải đã khiến nàng hao tâm tổn trí, ảnh hưởng đến sức khoẻ không ít. Trông thấy bộ dạng của người mình yêu, Dụ Ngôn cõi lòng cư nhiên dấy lên trận đau xót, cô siết chặt cái ôm, hôn lên môi nàng mang theo ân tình chất chứa. Hứa Giai Kỳ chợt lay người ngước mắt lên nhìn cô đầy âu yếm.
- Dụ Ngôn, ngày mai chị không phải đi làm hay là chúng ta cùng hẹn hò nhé!
- Kỳ Kỳ, chị muốn hẹn hò ở đâu?
Nàng trầm ngâm suy nghĩ một hồi cuối cùng đưa ra vài gợi ý.
- Chị muốn chúng ta cùng nhau đi ăn uống gì đó, sau đấy sẽ đến trung tâm giải trí để vui chơi. Có được không?
- Chỉ cần nơi đó có chị, dù đi đến đâu em cũng sẽ nguyện ý.
Nàng nhìn cô mỉm cười, cả hai an nhiên chìm vào giấc ngủ sâu lấy tinh thần chuẩn cho buổi hẹn hò thú vị vào ngày mai.
~~~~~
Hôm nay nàng và cô sẽ là của nhau suốt cả ngày dài. Dụ Ngôn đưa Hứa Giai Kỳ đến một tiệm coffee lãng mạn, phía bên trong là nơi yên tĩnh được trang trí bằng ánh đèn vàng lung linh. Chọn một vị trí có thể nhìn quan cảnh xung quanh, Dụ Ngôn kéo ghế mời mỹ nhân an toạ. Người phục vụ lịch sự mang ra một menu nhẹ nhàng cất tiếng.
- Cho hỏi quý khách dùng gì ạ?
Dụ Ngôn hướng ánh mắt về phía nàng, ôn nhu dò hỏi.
- Kỳ Kỳ, chị muốn uống gì?
- Ừmmm.....ca cao nóng đi.
Cô nhìn người phục vụ mỉm cười trả lời.
- Vậy phiền anh cho chúng tôi hai ly ca cao nóng nhé!
- Vâng! Xin quý khách vui lòng chờ trong giây lát.
Chưa đầy 5 phút sau nhân viên đã mang ra hai tách ca cao nóng hổi, mùi vị của sữa hoà quyện cùng hạt ca cao tạo nên một hương thơm ngọt ngào. Dụ Ngôn nhanh chóng đoạt lấy ly của Hứa Giai Kỳ đưa lên môi nhẹ nhàng thổi. Hứa Giai Kỳ phút chốc thoáng bất ngờ, nàng ngạc nhiên hướng ánh mắt tò mò nhìn cô.
- Kỳ Kỳ, chị nếm thử xem hai cốc này có gì khác biệt không?
Nàng cư nhiên nhất thời chưa hiểu rõ ngụ ý của Dụ Ngôn liền ngoan ngoãn làm theo. Cánh môi mềm mại khẽ nhấp một ngụm nhỏ rồi cố gắng tìm ra điểm khác biệt thế nhưng.....
- Mùi vị của chúng rất giống nhau. Chị thực sự không cảm thấy điều gì kỳ lạ...
- Kỳ Kỳ, cốc của chị khác với của em.
Hứa Giai Kỳ ngờ vực khẽ chau mày tỏ ý thắc mắc. Dụ Ngôn chỉ nhìn nàng mím môi cười tủm tỉm.
- Lúc nãy em đã thổi tình yêu của mình vào cốc chị, chính vì thế ly ca cao kia ắt sẽ ngọt ngào hơn ly của em gấp vạn lần.
- Xảo ngôn. Từ bao giờ em học được mấy câu sến xẩm như thế này?
- Từ khi yêu chị a~
Hứa Giai Kỳ ngoài mặt ra sức thờ ơ nhưng nội tâm bên trong lại vô cùng hạnh phúc. Cũng là nữ nhân, ai chẳng muốn được nghe những lời âu yếm từ người mình yêu và Hứa Giai Kỳ nàng cũng không phải ngoại lệ. Bàn tay cư nhiên đưa lên nhéo nhẹ chóp mũi tiểu Ngôn, Dụ Ngôn nhanh chóng chớp lấy thời cơ mà nắm chặt tay nàng áp vào má. Mùi hương trên bàn tay kia càng khiến Dụ Ngôn tham luyến muốn hít thật sâu để lưu giữ toàn bộ những thứ thuộc về nàng mãi mãi.
Rời khỏi tiệm coffee lãng mạn, Dụ Ngôn cùng Hứa Giai Kỳ đôi tay lại đan chặt vào nhau rảo bước đến khu vui chơi đầy náo nhiệt. Chiếc xe kẹo bông đậu gần cổng chính không biết là vô tình hay hữu ý lọt vào mắt tiểu Dụ Ngôn. Cô xoay người sang nhìn nàng tinh nghịch ngỏ lời...
- Chị có muốn ăn kẹo bông không? Em mua nhé!
- Ừm.
Cầm trên tay cây kẹo bông ngọt ngào, Dụ Ngôn vui vẻ tiến về phía Hứa Giai Kỳ. Vào sâu trong khu vui chơi là một nơi thập phần náo nhiệt với đầy rẫy những tiếng cười đùa hoan hỷ, những trò chơi từ nhẹ nhàng đến kinh dị. Dừng lại trước một quầy bắn súng, người chủ tiệm lấy ra khẩu AK giả, bên trong được lắp đạn bi đầy đủ.
- Ông chủ, thể lệ chơi như thế nào?
Dụ Ngôn hào hứng hỏi người chủ tiệm.
- Tiểu cô nương chỉ cần bắn được 5 phát liên tiếp vào mỗi quả bóng đằng kia sẽ có cơ hội nhận một con thú nhồi bông a~
Dụ Ngôn vui vẻ nhìn Hứa Giai Kỳ, ôn nhu khẽ cất giọng.
- Kỳ Kỳ, chị muốn con thú nào em sẽ dành tặng chị.
- Chị thích con khỉ bông đằng kia.
- Khỉ bông? Có nhiều con vật đáng yêu hơn ở đây sao chị không chọn?
Hứa Giai Kỳ chợt bật cười, nàng nhìn cô tỏ ý trêu chọc.
- Tại vì nó trông rất giống em.
Dụ Ngôn vẻ mặt nhăn nhó đến khó coi nhưng vẫn ngoan ngoãn kiên trì chơi thật oách để tặng nàng thứ nàng muốn. Chỉ cần Hứa Giai Kỳ thích mọi chuyện đều không thành vấn đề.
Một lượt, hai lượt rồi ba lượt, cả ba lần Dụ Ngôn đều không thể nhắm chính xác 5 phát liên tiếp. Cô bực bội, đôi chân mày khẽ cau nhẹ, tính chinh phục cũng từ đấy mà nổi lên khiến người chủ tiệm cư nhiên được món lời lớn.
- Ông chủ, cho thêm một lượt nữa.
Hứa Giai Kỳ ở bên cạnh quan sát hết thảy mọi cố gắng của tiểu tình nhân, khoé môi nàng nâng lên nét cười, nhẹ lắc đầu. Nàng tiến lại gần Dụ Ngôn, thanh âm êm dịu kia trót lọt vào tai cô khiến trái tim sục sôi lại lần nữa rơi mất vài nhịp đập.
- Để chị giúp em.
Nói rồi nàng lập tức chỉnh lại tư thế cho Dụ Ngôn. Hứa Giai Kỳ nâng tay phải của Dụ Ngôn lên cao, tay trái nàng nắm lấy ốp lót tay, hai chân trụ vững làm trụ, lúc này đây đôi má nàng áp sát vào mặt cô còn có thể cảm nhận được từng nhịp thở, từng mùi hương phảng phất trên cơ thể nàng. Dụ Ngôn bất giác thoáng đỏ mặt, tâm trí cô chẳng tài nào tập trung vào ngắm bắn, bản thân chỉ muốn lao đến mà ôm nàng vào lòng nhưng đây là nơi đông người nên Dụ Ngôn cô không thể càn quấy.
Hứa Giai Kỳ quả nhiên là cảnh sát thực thụ, phát súng nào nàng bắn ra đều chính xác và dứt khoát. Chẳng mấy chốc 5 quả bóng đã bể liên tiếp không bàn cãi và tất nhiên khỉ bông chắc chắn thuộc về nàng.
- Kỳ Kỳ, đã hứa sẽ tự mình cố gắng dành quà về cho chị nhưng bây giờ thành ra nhờ cả vào chị rồi a~
- Tiểu Ngôn, đây là công sức của em, không phải của chị. Chị chỉ hỗ trợ em thôi, dù gì chăng nữa chị cũng rất thích món quà này. Cảm ơn em, Dụ Ngôn!
Trải qua vô vàn trò chơi thú vị, cả hai sảng khoái rời khỏi khu giải trí. Lặng lẽ cùng nhau sải bước trên con đường rực rỡ sắc màu, cơn gió nhẹ thoảng qua khiến tóc mai nàng hơi lay khẽ. Nét đẹp trên dung mạo mĩ miều lại được dịp phô bày nơi phố sáng, Dụ Ngôn mãi mê ngắm nhìn nàng chẳng biết từ khi nào đã vô tình chìm đắm vào trong. Hứa Giai Kỳ bất giác cất tiếng, chất giọng nàng ôn nhu như suối hướng mắt nhìn cô đầy ý vị.
- Dụ Ngôn, em có thích thành phố này không?
- Có, em rất thích.
- Vì sao?
Dụ Ngôn không nhanh không chậm giữ lấy vai nàng nhẹ xoay người, mặt đối mặt với Hứa Giai Kỳ khẽ đáp lời.
- Vì ở đây có người em yêu, mọi nơi chị đến, mọi chỗ chị qua em đều thích, đều dành cho nó thứ tình cảm chân thành và đặc biệt.
Đôi mi tâm chợt long lanh hàng tuyết lệ, Hứa Giai Kỳ ôm chầm lấy Dụ Ngôn siết thật chặt. Khoảnh khắc này không gian và thời gian như ngừng quay trả lại sự lắng đọng vốn có cho đôi tình nhân trẻ, không ca từ nào có thể diễn tả nổi cảm xúc nàng dành cho Dụ Ngôn lúc này nên cái ôm sẽ thay mọi lời yêu thương nàng gửi gắm.
Đôi khi thích một thành phố không hẳn ở đó có gì, mà đơn giản ở nơi đó có ai. Nơi có người đợi ta trở về, người ở bên ta lúc gục ngã hay ốm đau và hơn thế nữa khi ta nghĩ đến thành phố đó ta sẽ nhớ người ta yêu thương để khoé môi cư nhiên dâng lên nét cười hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro