Chương 46: Chị là bảo vật vô giá. (H)
- Dụ Ngôn, thật không ngờ em lại đi ghen với anh trai của chị cơ đấy.
- Anh trai?
Dụ Ngôn bất ngờ trước danh xưng anh trai mà nàng dành cho Nhiếp Viễn. Trái với sự ngỡ ngàng của tiểu Hầu Vương, Hứa Giai Kỳ luôn điềm tĩnh, nhẹ nhàng giải thích, nàng vẫn không quên treo nét cười trên dung mạo mĩ miều.
- Phải! Viễn ca là anh trai của chị, mẹ của anh ấy và mẹ chị là hai chị em ruột chính vì thế anh ấy đương nhiên là vô cùng đặc biệt.
- Hơn nữa chị cũng rất ngưỡng mộ Nhiếp Viễn, trước đây khi đứng giữa sự lựa chọn cho con đường tương lai đã không ít lần chị băn khoăn, trăn trở nhưng nhờ có anh ấy mà chị quyết định theo nghề cảnh sát, bảo vệ nhân dân. Viễn ca rất giống với một tượng đài mà chị luôn muốn theo đuổi.
Khi nói về Nhiếp Viễn, ánh mắt Hứa Giai Kỳ hiện rõ sự tự hào, thán phục. Dụ Ngôn ở bên cạnh lắng nghe từng câu từng chữ, tâm trạng cô bây giờ đã thoải mái hơn phần nào. Hóa ra là hiểu lầm, thảo nào Hứa Giai Kỳ xưa nay chưa bao giờ gần gũi nam nhân đến mức đó nhưng đối với người đàn ông này, nàng lại hảo hảo thân mật. Ngôn đầu đất nhà ngươi thật ngốc lại đi ghen với người thân của nàng, lẽ ra phải hỏi Hứa Giai Kỳ từ sớm thì có đâu có nhọc công như vậy?
- Kỳ Kỳ, em xin lỗi đã hiểu lầm chị rồi.
- Giờ em đã hiểu cảm giác của chị chưa? Khi chứng kiến người mình yêu đi thân mật với ai khác?
Dụ Ngôn bày ra bộ mặt ăn năn hối lỗi, vội cúi đầu bĩu môi.
- Hiểu rồi.
Bất chợt, không biết vì lý do gì cô đột nhiên tiến sát lại nàng, đôi mắt ánh lên chút kì quặc. Khoảng cách giữa cả hai gần đến mức Hứa Giai Kỳ có thể cảm nhận thấy từng nhịp thở của đối phương.
- Nhưng Kỳ Kỳ, chỉ vì em quá yêu chị nên mới sợ mất chị mà thôi.
- Dụ...Dụ Ngôn.
Trái tim Hứa Giai Kỳ cư nhiên muốn nhảy khỏi lồng ngực, nàng không hiểu đây là loại cảm giác gì vừa lo sợ lại vừa tò mò, hứng thú. Mãi mê quẩn quanh trong dòng xúc cảm không tên, Hứa Giai Kỳ bất giác bị đôi môi Dụ Ngôn làm giật mình, bàng hoàng nhìn lại tiểu Hầu Vương không biết từ lúc nào đã mạnh bạo cắn lên cổ nàng để lại trên làn da trắng ngần mịn màng kia một dấu hôn đỏ nhức mắt.
Dụ Ngôn cất chất giọng hơi khàn vì men rượu khẽ thỏ thẻ vào tai khiến nữ thần như hoa như ngọc thoáng chốc ngại ngùng, đỏ mặt.
- Kỳ Kỳ, chị thật sự rất thơm a~
Chưa kịp định thần vì câu nói vừa rồi, tai nàng giờ đây bỗng truyền đến cảm giác tê rần ướt át. Chiếc lưỡi Dụ Ngôn hư hỏng nương theo mùi hương quyến rũ mà quyện vào tai nàng. Hứa Giai Kỳ bị một trận kích thích truyền tới, cổ họng không ngăn được mà phát ra tiếng rên khẽ.
- Ưmm~
Dụ Ngôn quyến luyến rời khỏi vành tai đang ửng đỏ, cô nhẹ nhàng bế nàng lên, không nhanh không chậm tiến thẳng vào phòng ngủ. Hứa Giai Kỳ bị tấn công dồn dập nhất thời cả kinh, thần trí hỗn loạn chưa hiểu chuyện gì. Nàng chỉ kịp nhận ra, Tiểu Ngôn của nàng giờ đây đã biến thành người khác, bạo dạn, mạnh mẽ và đầy dục vọng.
-Dụ Ngôn, em đang làm gì vậy? Mau thả chị xuống!
Dụ Ngôn nhẹ đặt mỹ nhân xuống giường, ánh mắt cô nhìn nàng đầy khao khát. Hứa Giai Kỳ đêm nay mặc một chiếc đầm trắng mỏng tang để lộ ra làn da mịn màng, trắng trẻo cùng khỏa gò bồng lấp ló, e ấp sau dải lụa mềm mại kia. Có lẽ vì sẵn có hơi men trong người nên lúc này đây lý trí Dụ Ngôn không cho phép cô nghĩ nhiều khi đứng trước một nữ thần vạn người mê đắm như nàng.
- Dụ Ngôn, em không được càn quấy!
- Kỳ Kỳ, em yêu chị.
Đôi má nàng không hẹn mà ửng lên tầng mây hồng, trái tim thổn thức lại đập nhanh hơn bao giờ hết, chẳng hiểu sao đối với Dụ Ngôn, nàng chưa bao giờ hoàn toàn muốn cự tuyệt bất cứ điều gì và cũng chỉ khi ở bên cô, Hứa Giai Kỳ mới thực sự được làm chính mình. Dụ Ngôn luôn mang đến cho nàng hơn cả niềm vui chính là niềm tin và hy vọng, có thể bởi lý do đó mà nàng đã yêu cô vô điều kiện.
Dụ Ngôn tha thiết hít lấy mùi hương trên cơ thể nàng, đôi môi cô tham luyến đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào, ngọt như chính tình yêu cô dành cho Hứa Giai Kỳ vậy. Chiếc lưỡi nóng bỏng chậm rãi luồn qua cánh môi tìm kiếm người bạn đồng hành, vô tình đầu lưỡi chạm nhau, cảm giác tê rần truyền đến khiến nàng cả người cư nhiên thoáng rùng mình. Cơ thể Bạch Nguyệt Quang quả thật rất nhạy cảm, chỉ một động tác nhỏ cũng có thể để lại dư vị khó phai.
Bàn tay Dụ Ngôn không biết là vô tình hay hữu ý khẽ trượt nhẹ xuống mép đùi non mà xoa nắn. Hứa Giai Kỳ bây giờ lý trí bỗng quay về, nàng nhanh chóng ngăn cản cái tay nghịch ngợm kia tiếp tục làm điều xằng bậy.
- Đừng....Dụ Ngôn....chị sợ....
- Kỳ Kỳ, chị có tin em không?
Biểu tình của Dụ Ngôn chân thành đến mức nếu phát hiện ra nửa điều giả dối thì đó chỉ là quá khao khát muốn chiếm hữu nàng mà thôi. Hứa Giai Kỳ lần đầu tiên trong đời tiếp xúc cơ thể với một người thân mật như thế, tâm tư không khỏi dấy lên sự hoang mang tột độ nhưng chỉ cần nhìn vào mắt Dụ Ngôn, mọi lo âu hay nghi ngờ đều tan biến.
- Chị tin em, nhưng.....
Chưa dứt câu, đôi môi tham lam của Dụ Ngôn trong phút chốc đã nuốt trọn lấy cánh môi nàng một lần nữa, từ môi trường nhẹ sang vành tai rồi dịch chuyển xuống cần cổ đã lấm tấm vài giọt mồ hôi để lại nơi đó thêm mấy dấu hôn ngân ê buốt.
Hứa Giai Kỳ đối với loại tư vị này vô cùng lạ lẫm và lo lắng, trái với sự nhiệt huyết đang sục sôi trong người Dụ Ngôn, nàng lại không mấy thoải mái, thay vào đó cảm giác ngượng ngùng và e thẹn đang lấn át hầu hết tâm trí nàng. Bản thân nàng tồn tại hai trạng thái đối nghịch, một nửa muốn né tránh, một nửa muốn dấn thân bởi vì xúc cảm kì lạ kia cứ mãi bao vây lấy nàng, thôi thúc nàng hãy thử một lần trải nghiệm.
Dụ Ngôn nghịch ngợm mân mê vòng eo thon thả ngoài lớp vải lụa mỏng manh chẳng mấy chốc y phục trên người Hứa Giai Kỳ đã được cô trút bỏ sạch sẽ, cả cơ thể nàng hiện ra rõ ràng, tuyệt hảo đến nao lòng, từng đường nét từng bộ phận đẹp đẽ nhất của nữ nhân dường như sinh ra là để dành riêng cho tiểu thiên sứ Bạch Nguyệt Quang.
Dụ Ngôn trước thân xác mĩ miều của người mình yêu, lý trí đã không tài nào thắng nổi con tim. Cô nhìn nàng bằng ánh mắt rực cháy lửa tình chỉ thiếu điều muốn lao đến mà húp trọn hương xuân. Thế nhưng hơn ai hết, Dụ Ngôn hiểu rõ đối với một mỹ nhân như nàng sẽ chẳng thể hành động quá lỗ mãng bởi vì nàng xứng đáng nhận được sự tôn trọng và trân quý như bảo vật duy nhất có trên đời.
Nhận ra cả cơ thể mình đang lõa lồ trước mặt tiểu tình nhân, Hứa Giai Kỳ khép nép thu người lại hòng che đi những vị trí nhạy cảm nhất. Dụ Ngôn nhìn nàng cười trìu mến, cô chậm rãi ôm chặt lấy nàng ghé sát vào tai Hứa Giai Kỳ thì thầm cảm thán.
- Chị thật đẹp!
Vừa dứt lời, đôi môi tinh quái đã không chịu yên phận mà tìm xuống phần ngực đang nhấp nhô bởi hơi thở gấp gáp, khuôn miệng nhỏ nhắn ngậm chặt lấy hạt đậu nhỏ đỏ hồng của nàng ra sức nghịch ngợm, bàn tay còn lại đưa lên xoa nắn khỏa gò bồng bên trái căng tròn đầy mị hoặc. Trong khoang miệng ẩm ướt, Dụ Ngôn dùng lưỡi điêu luyện trêu ghẹo "bé đậu đỏ" đáng yêu.
Hứa Giai Kỳ giờ phút này như hồn bay phách tán, mới chỉ là dạo đầu nhưng nàng thực sự đã không chịu nổi, đôi mắt nàng nhắm nghiền, hai tay vòng qua lưng Dụ Ngôn siết chặt, cổ họng vô thức phát ra thanh âm gợi cảm đến bức người.
- Aaaaaa~.........Ngôn... Ngôn.....
Tiểu Hầu Vương giờ đây như mở cờ trong bụng, cuối cùng nữ thần của cô cũng chịu thả lỏng người một chút, tiếng rên khẽ phát ra càng thiêu đốt lửa dục vọng đang trực chờ trào dâng của Dụ Ngôn. Cô nhanh chóng cởi bỏ từng hàng cúc áo chỉ chớp nhoáng cả cơ thể đã hoàn toàn trần trụi. Dụ Ngôn áp sát người gần nàng hơn, sự tiếp xúc trực tiếp của da thịt hòa cùng hơi thở gấp gáp và nóng bỏng tạo nên sức khoái cảm kỳ lạ.
Phần đùi non của nàng theo chỉ thị cảm xúc đưa lên cao cạ sát với vòng eo thon mịn của Dụ Ngôn khiến cô càng thêm bức rức khó chịu. Hai nhân ảnh lõa thể quyện lấy nhau, cả gian phòng ngập tràn trong cảnh xuân tình nồng đượm.
Dụ Ngôn chậm rãi nương theo bầu ngực căng tròn của tiểu thiên sứ, đưa chiếc lưỡi tinh ranh lướt nhẹ qua phần bụng phẳng phiu rồi mút lấy đùi non gợi cảm. Và...chẳng biết từ bao giờ bàn tay cô đã điệu nghệ tách được đôi chân đang thẹn thùng, e ấp kia để đến khi nàng phát hiện ra thì mọi chuyện đã quá muộn.
Dụ Ngôn thỏa mãn rời khỏi vị trí đùi non mịn màng sau khi đã ra sức vắt cạn, ánh mắt cô chìm đắm nhìn vào nơi tư mật ẩm ướt định khám phá bên trong. Bất ngờ bàn tay Hứa Giai Kỳ đã nhanh chóng che đậy, nàng mím môi khẽ lắc đầu tỏ ý đừng dùng miệng thế nhưng Dụ Ngôn cô lại một mực kiên định, nhẹ nhàng nhấc tay nàng lên, đưa chiếc lưỡi chạm đến vùng nhạy cảm nhất trên cơ thể nàng. Chiếc lưỡi hư hỏng cứ mặc nhiên chọc ghẹo nơi hạ bộ nóng bỏng đi kèm theo sau là thanh âm phát ra đầy xấu hổ từ nó.
Hứa Giai Kỳ đôi má cư nhiên thoáng đỏ bừng, cả người truyền đến trận tê rần, nàng run rẩy, hai tay bấu chặt vào chiếc gối, môi dưới bị hàm trên cắn nát đến đáng thương. Cảm giác này vừa lạ lẫm lại vừa tuyệt vời. Cả đời nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc cho phép bản thân mình phóng túng đến như vậy. Mọi đạo lý trên thế gian cũng chẳng thể áp dụng nổi trong trường hợp này nữa rồi.
Dụ Ngôn vẫn nhiệt tình làm việc mỗi lúc một hăng say, mạnh mẽ khiến bao cố gắng kiềm nén của nàng từ nãy đến giờ đều đổ sông đổ biển. Khi khoái cảm truyền đến đã không thể dừng lại, Hứa Giai Kỳ buộc lòng thoát ra tiếng ngân đầy xấu hổ.....
- Ưmmmm....Dụ Ngôn....đừng....đừng nghịch nữa.
- Chị nói sao cơ? Em nghe không rõ.
Dụ Ngôn tới lúc này rồi còn làm bộ làm tịch cố tình trêu ghẹo nàng. Trực tiếp bỏ ngoài tai lời van xin của nữ thần, cái lưỡi kia vẫn ngang nhiên khuấy động "khe suối tiên" trong sự run rẩy từ nữ nhân nằm dưới.
- Dừng lại đi, Dụ Ngôn...chị sắp...không chịu nổi rồi...
Lúc này đây, Dụ Ngôn mới chịu buông tha cho nàng một chút. Tưởng rằng sẽ dễ dàng thoát khỏi móng vuốt của sói con thế nhưng nàng đã nhầm. Tiểu Hầu Vương rời bỏ nơi hạ bộ để ngậm chặt cặp nhũ hoa vừa mới được phóng thích vài phút trước, hết dùng lưỡi lại dùng đến tay. Hai ngón tay thon gọn nhẹ nhàng tách đôi "cửa hang" nóng rát mà luồn lách vào trong tán tỉnh "hạt bí ngô" mềm mại. Chỉ chốc lát dịch mật từ "khe suối" đã lan tràn ướt át, nhịp độ cũng vì thế lúc nhanh lúc chậm khiến nàng rơi vào cõi mộng mị vô hình không lối thoát.
- Kỳ Kỳ, mau nói yêu em đi.
Chất giọng khàn đặc vì dục hỏa, Dụ Ngôn khẽ thì thầm vào tai nàng êm ái thế nhưng đáp lại cô là hơi thở đứt đoạn nói không nên lời. Dụ Ngôn vì thế mà càng lúc càng gia tăng tốc độ nhanh hơn khiến Hứa Giai Kỳ liên tục bức rức đành tha thiết khẩn cầu.
- Dụ Ngôn.....chậm một...chút...chị chịu không nổi đâu.
- Vậy Kỳ Kỳ ngoan, mau nói yêu em, em sẽ tha cho vợ nhé!
Hứa Giai Kỳ trước tình thế ép buộc bèn dồn hết sức lực, khó khăn mở lời...
- Chị....yêu em....Dụ Ngôn!
Vẻ mặt Dụ Ngôn lúc này thập phần thỏa mãn cùng vui sướng, sự hưng phấn trong cô càng lúc càng dồi dào do đó biên độ nơi tư mật của tiểu thiên sứ không những không chậm lại mà mỗi lúc một nhanh hơn, dồn dập hơn cho đến khi không thể chịu đựng nữa. Nàng cong người, bấu chặt lấy vai cô khẽ rít lên một tiếng rồi lịm người xuống....
- Ưmm.....ahhhhhh~
Nhận thấy nàng dường như đã đạt cao triều, Dụ Ngôn chồm người đến quyến luyến hôn lên đôi môi hơi rịm máu vì cắn chặt kia, ánh mắt cô nhìn nàng âu yếm buông lời yêu thương, trìu mến.
- Kỳ Kỳ, cảm ơn chị vì tất cả!
Đêm xuân tình hôm ấy là đêm đầu tiên cả hai cùng nhau hòa làm một, tựa hồ thế giới ngoài kia đã chìm vào quên lãng chỉ còn lại cô và nàng quyện lấy nhau, lưu luyến mãi không rời. Dụ Ngôn choàng tay ôm lấy Hứa Giai Kỳ, nhẹ hôn lên trán nàng đầy ân tình ấm áp. Tiểu Hứa khép nép nấp vào ngực cô thẹn thùng, nàng mệt rã rời nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết chỉ còn lại Dụ Ngôn cứ tha thiết ngắm nhìn bảo vật suốt đêm xuân.
- Chị là điều quý giá nhất mà ông trời đã ban tặng cho em. Ngủ ngon nhé, Giai Kỳ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro