Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44: Tấm ảnh cũ

- Kỳ Kỳ, em....hát ru chị ngủ nhé!

Tưởng rằng sẽ có cảnh xuân tình chớm nở thế nhưng Dụ Ngôn không biết vì ngây thơ hay ngốc nghếch lại ngoan ngoãn nghe theo lời hứa ban đầu, nhất định không hành động càn quấy.

Hứa Giai Kỳ phút chốc khẽ bật cười thành tiếng, nàng đâu thể ngờ tiểu Dụ Ngôn của nàng thập phần đáng yêu, thập phần khả ái đến thế. Ánh mắt nàng nhìn cô thắm đượm ngọt ngào, trìu mến....

- Dụ Ngôn, mau qua đây!

Hứa Giai Kỳ vừa nói vừa dịch người sang một bên chừa chỗ trống còn lại cho Dụ Ngôn ngả lưng. Cô nhanh chóng vâng lời mà trèo lên giường nằm xuống, vẻ mặt mong đợi không biết Hứa Giai Kỳ có điều gì muốn nói.

- Chị muốn xem lại hình lúc nãy chúng ta đã chụp. Có phải nhiều lắm không?

- Đúng a~. Em đã chụp rất nhiều chỉ cần chị muốn em có thể cài làm ảnh nền điện thoại ngay cũng được.

Dụ Ngôn đối với Hứa Giai Kỳ là một lòng hướng đến chỉ cần nàng muốn, cô sẵn sàng làm mọi điều để nàng được vui. Đứa trẻ này đúng là rất biết cách chiều chuộng người yêu a~

Hứa Giai Kỳ vui vẻ lướt từng hình một, mắt nàng sáng lên mỗi khi ngắm được tấm hình ưng ý. Dụ Ngôn ở bên trông thấy nét hạnh phúc ẩn hiện trên dung mạo đoan trang, cõi lòng cư nhiên cũng hân hoan thập phần.

- Kỳ Kỳ, chị thích không?

- Thích a~. Mấy bức ảnh này quả thật rất đẹp.

- Vậy nữ thần của em cứ xem đi nhé! Em ra ngoài uống nước xong sẽ quay lại ngay.

- Ừm.

Dụ Ngôn trong tích tắc chưa đầy ba nốt nhạc đã tức tốc chạy vào phòng, cô sợ nàng đợi lâu, sợ nàng uỷ khuất, sợ tất cả mọi thứ kể cả việc sợ mất Hứa Giai Kỳ. Đối với Dụ Ngôn mà nói, nàng giống như bảo vật trân quý nếu không giữ gìn sẽ dễ dàng đánh mất cho nên có cơ hội ở gần bên phải cố gắng không rời xa nàng nửa bước.

Thế nhưng trái với sự hớn hở kia, sắc mặt Hứa Giai Kỳ giờ phút này lạnh băng như tờ, Dụ Ngôn bất giác cảm thấy mình đang ở Nam Cực buốt giá, sống lưng cư nhiên nổi lên trận rợn người. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng này vậy?

- Kỳ Kỳ, em trở lại rồi này.

- Mau ra ngoài cho chị!

- Kỳ Kỳ?

- Chị nói em mau ra ngoài, không nghe thấy sao?

Dụ Ngôn hơi sửng sờ nuốt khan một cái. Đúng như dự cảm ban đầu, cả người Hứa Giai Kỳ hiện đang toát ra nộ khí bừng bừng. Dù ngữ điệu vẫn điềm tĩnh nhưng chỉ có kẻ ngốc mới không phát hiện ra điểm bất thường mà thôi.

Tiểu Hầu Vương dù không biết nàng vì cớ gì lại trở nên giận dữ nhưng cũng chẳng dám cãi lời mà lủi thủi bước ra.

- Mang luôn điện thoại của em đi đi!

- Kỳ Kỳ, rốt cuộc chuyện gì khiến chị bực bội như vậy?

- Ra ngoài!

*Rầm*

Dụ Ngôn vừa rời khỏi phòng, tiếng đóng cửa như trút hết uất ức vang lên. Hứa Giai Kỳ một thân một mình ngồi trong phòng khẽ thở dài, chau mày cất tiếng.

- Bảo đi là liền đi sao? Còn chẳng có thành tâm muốn biết lý do?

Tâm tư nữ nhân quả thật rất khó hiểu, vài giây trước còn đuổi người ta đi như đuổi tà, vài giây sau đã lập tức cau có tự hỏi tại sao đuổi là phải đi. Haizzzz....chuyến này Dụ Ngôn của chúng ta khổ rồi a~

Tiểu Hầu Vương buồn bã ngồi ngoài sofa, cô đến cuối cùng vẫn không hiểu bản thân đã gây ra lỗi lầm gì. Chán nản, cô toan mở điện thoại để nghịch một tý nào ngờ màn hình khoá vừa hiện ra đã lập tức đập vào mắt cô hình ảnh giữa mình và Khổng Tuyết Nhi. Nhắc lại mới nhớ, buổi sinh nhật hôm đó chính Lục Kha Nhiên đã chụp cho cả hai, Tuyết Nhi còn bất ngờ hôn vào má cô khiến Dụ Ngôn cũng có phần kinh ngạc.

Hoá ra Hứa Giai Kỳ lúc nãy lướt điện thoại xem hình đã vô hình phát hiện thấy ảnh này. Coi như Dụ Ngôn lành ít dữ nhiều rồi. Đứng trước cửa phòng, Dụ Ngôn thiết tha gọi người bên trong bằng chất giọng dịu dàng nhất, ôn nhu nhất có thể.

-Kỳ Kỳ, em biết sai rồi. Mau mở cửa cho em vào đi.

- Chị hiểu lầm rồi. Giữa em và Tuyết Nhi không phải như chị nghĩ đâu.

- Kỳ Kỳ à!

Đáp lại cô là sự im lặng đến đáng sợ. Thà nàng cứ mắng, cứ đánh cô còn thấy dễ chịu hơn. Mãi im lặng thế này, Dụ Ngôn thật không biết nàng đang nghĩ gì. Cái đầu ngoan cố vẫn lì lợm gõ cửa phòng và van xin không ngừng nghỉ, Hứa Giai Kỳ lúc bấy giờ mới chậm rãi bước ra. Cánh cửa phòng hé mở, Dụ Ngôn trong phút chốc vẻ mặt liền sáng lên trông thấy.

- Kỳ Kỳ~

Vừa nhìn thấy nàng, tiểu Hầu Vương chớp lấy cơ hội lao đến ôm chặt, cô nhất định không để nàng cách xa thêm nửa bước như sợ nếu rời khỏi Hứa Giai Kỳ một chút thôi, nàng sẽ lại nhốt cô ở ngoài cả đêm mất.

- Mau buông chị ra!

Vừa nói nàng vừa ra sức cự tuyệt cái ôm kia. Dụ Ngôn vẫn một mực siết chặt hơn cái ôm ấm áp.

- Không buông.

- Từ bao giờ em lại bướng bỉnh như vậy?

- Kể từ lúc yêu người tên Giai Kỳ a~

Lực đẩy của Hứa Giai Kỳ cũng dần trở nên yếu đi, nàng đã có phần thả lỏng hơn ban đầu. Tuy nhiên giọng điệu thì vẫn còn hằn học, lãnh khốc.....

- Không muốn nghe lời xu nịnh. Em như thế nào thì tự em biết đi.

- Vợ à, em xin thề từ trước đến nay chỉ yêu mỗi chị thôi. Thật đấy!

Dụ Ngôn bày ra vẻ mặt đáng thương trông vô cùng tội nghiệp.

- Ai là vợ của em? Ngay từ đầu chị đã cảm thấy giữa em và cô ấy không phải quan hệ bình thường cho đến hôm nay vô tình.....Nói đi! Cả hai đã đến mức nào rồi.

Hứa Giai Kỳ của cô là đang ghen sao? Rõ ràng là nàng đang đố kị với Khổng Tuyết Nhi. Chẳng hiểu sao Dụ Ngôn mấy giây trước còn đang thấp thỏm không yên, vài giây sau tâm trạng liền phấn khởi, hoan hỷ. Thật hiếm khi thấy nữ thần giận dỗi, ghen tuông thế này, bộ dạng nàng thật thập phần đáng yêu đi. Dụ Ngôn chợt lấy tay che miệng đang tủm tỉm cười.

- Cười cái gì?

Tiểu Dụ Ngôn nhẹ nhàng nắm đôi bàn tay của nữ nhân áp lên má mà ra sức dỗ dành.

- Kỳ Kỳ của em, bảo vật của em. Tấm hình ấy được chụp vào hôm sinh nhật của Tuyết Nhi tỷ tỷ, vốn dĩ tỷ ấy muốn lưu giữ lại chút kỷ niệm nên mới hành động như vậy. Thực sự em cũng bất ngờ, cơ mà Kỳ Kỳ, em từ trước đến nay chỉ đặt tâm tư vào chị cho dù ngoài kia có bao nhiêu vệ tinh chăng nữa thì đối với em, Hứa Giai Kỳ vẫn mãi là duy nhất.

- Em yêu chị là thật lòng. Chị nhất định phải tin em, có được không?

Trước sự thành khẩn và chân thật của Dụ Ngôn, Hứa Giai Kỳ trái tim lại một lần nữa xao xuyến. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đôi mắt ẩn chứa biết bao ân tình làm sao nàng nỡ để tình yêu của nàng chịu uỷ khuất. Dụ Ngôn kể từ lúc quen biết nàng đến nay đã vì nàng mà nằm gai nếm mật, nhận phải bao nhiêu tổn thương, cay đắng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ thấy tình cảm mà cô dành cho Hứa Giai Kỳ là chân thành tới mức nào.

Thế nhưng, tính chiếm hữu của chòm sao Cự Giải trong nàng rất cao, đặc biệt là đối với tình yêu. Hứa Giai Kỳ chỉ muốn Dụ Ngôn duy nhất thuộc về nàng, nếu nhìn thấy ai đó quá thân mật với người nàng yêu chắc chắn lửa ghen tuông trong nàng sẽ bùng cháy. Huống hồ nàng hiểu rõ Khổng Tuyết Nhi cùng Dụ Ngôn là loại tình cảm đặc biệt không như bạn bè bình thường cho nên thương thì thương nhưng giận thì vẫn phải giận.

- Chị muốn ở một mình.

- Kỳ Kỳ, em không thể ở cùng sao?

- Hiện tại chị cần không gian riêng nên em tối nay ngủ ở đây đi, chị sẽ ra ngoài.

Hứa Giai Kỳ trả lời với giọng điệu không nghe ra tư vị gì. Dụ Ngôn đôi mắt ưu sầu, chậm rãi cất lời.

- Không, em sẽ ra ngoài. Chị cứ ngủ trong phòng đi, em không nỡ nhìn chị chịu uỷ khuất.

- Kỳ Kỳ, ngủ ngon!

- Ừm.

Vậy là một đêm dài ngoài sofa của Dụ Ngôn trôi qua trong tĩnh mịch. Đây cũng coi như bài học xương máu cho cô để lần sau không bao giờ dám gần gũi với nữ nhân khác nữa. Nếu có lỡ gần gũi rồi thì cũng đừng để Bạch Nguyệt Quang biết a~ 😝

~~~~~

Buổi chiều hạ trời xanh mây trắng, Khổng Tuyết Nhi ngồi một mình ở hàng ghế đá công viên. Nàng hít một hơi thật sâu tận hưởng khí trời thoáng đãng. Hai nam nhân gần đó vô tình phát hiện ra nàng bèn nảy sinh ý định trêu ghẹo, tán tỉnh.

- Ai yo! Là Khổng tiểu thư, hoa khôi trường chúng ta đây mà.

- Khổng tiểu thư ngồi một mình như vậy thật sự buồn lắm a~

Cả hai nam nhân kia đều nổi tiếng là tay chơi khét tiếng trong trường, gia thế cũng chẳng phải tầm thường nên cư nhiên sẵn sàng không coi ai ra gì. Khổng Tuyết Nhi vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm không đáp lời.

- Hoa khôi quả thật rất lạnh lùng. Như vậy càng thú vị hơn đó.

Phớt lờ lời chào hỏi, nàng trực tiếp lấy dây phone gắn lên tai nghe nhạc mặc kệ hai gã công tử kia cứ luân phiên luyên thuyên không ngớt. Một tên trong chúng tỏ vẻ tức giận khi bị mỹ nhân xem thường, chất giọng mang chút cay cú.

- Này Khổng Tuyết Nhi, xinh đẹp cỡ nào cũng chỉ là nữ nhân thôi đừng tự đề cao mình quá.

- Được rồi được rồi. Đối với người đẹp không nên lớn tiếng như vậy.

Gã còn lại cất giọng nghe thập phần giả tạo, hắn tiến lại gần nâng cằm nàng lên buông lời cợt nhã.

- Xưa nay nghe nói Khổng tiểu thư xinh đẹp nổi tiếng khó gần, mọi nam nhân đều năm lần bảy lượt bị quăng cho cục lơ tròn trĩnh. Hôm nay được diện kiến quả thật không chỉ xinh đẹp còn khí chất bức người.

- Bỏ tay ra!

- Ểh....cuối cùng tiên nữ cũng chịu mở miệng rồi này. Hahaha

Khổng Tuyết Nhi giờ đây vẻ mặt đã lộ rõ sự khó chịu, đôi chân mày nàng cau chặt hất văng bàn tay bẩn thỉu của gã đàn ông khiếm nhã.

- Đừng chạm thứ dơ bẩn đó vào người tôi.

Hai nam nhân kia dường như đã hết kiên nhẫn, lần đầu tiên chúng bị hạ nhục như vậy hơn nữa còn từ nữ nhân. Thế nhưng đánh phụ nữ thì hèn quá vậy nên bản chất thú tính chúng trổi dậy. Dù giữa thanh thiên bạch nhật nhưng bọn vương tôn công tử coi trời bằng vung này vẫn ngang nhiên giở trò sàm sỡ. Chúng giữ chặt hai tay nàng, một kẻ vuốt má nở điệu cười gian xảo.

- Có vẻ hôm nay Khổng tiểu thư thật sự đi một mình rồi.

Bỗng,....

- Ai nói cô ấy đi một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro