Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42: Màu yêu thương

Dụ Ngôn trong phút chốc đầu óc mụ mị, đôi chân không còn trụ vững. Cô có nghe nhầm không? Hứa Giai Kỳ, nàng ấy nói yêu cô. Phải, là lời nói phát ra từ chính người thật và việc thật, ngay cả môi cũng đã chạm nhau rồi liệu đây có phải là mơ không?
- Hứa Giai Kỳ, em....em....

- Huh?

Hứa Giai Kỳ chăm chú nhìn Dụ Ngôn chờ đợi câu nói tiếp theo của cô thế nhưng đáp lại nàng chỉ là sự rối bời, lúng túng nói không nên lời.

- Em....em...như vậy đêm qua chúng ta đã.....chưa?

- Đã....chưa là gì? Chị không hiểu.

- Ý em là...đêm qua giữa chúng ta có cái "ấy" chưa?

Dụ Ngôn vừa nói vừa đưa hai ngón tay cái lên diễn tả, Hứa Giai Kỳ dường như ngộ ra ý tứ mang thập phần ám muội, nàng bất giác đỏ mặt ngượng ngùng. Con người kia tại sao có thể trơ trẽn nói với nàng mấy vấn đề như vậy? Nàng giận dỗi đánh nhẹ vào vai cô....

- Em đang nói cái gì thế? Chị hoàn toàn trong sạch, sao có thể cùng em....?

Dụ Ngôn thời khắc này khuôn mặt bày ra vẻ ngây ngốc, rõ ràng lúc nãy Hứa Giai Kỳ nói những lời đó, là nàng cùng cô đêm qua rồi còn cả lần đầu tiên của nàng. Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, rượu ơi là rượu ngươi hại ta thê thảm rồi.

- Vì...em đã lấy mất lần đầu tiên của chị mà, không phải sao?

Bạch Nguyệt Quang bấy giờ mới vỡ lẽ, thì ra tiểu Hầu Vương của nàng hiểu sai ý chả trách biểu tình lại trông đáng thương đến vậy. Hứa Giai Kỳ bật cười thành tiếng trước vẻ ngô nghê của ai kia, nàng chậm rãi cất lời giải thích.

- Đồ ngốc. Đúng, là em đã cướp mất lần đầu của chị nhưng không phải...không phải chuyện đó. Mà là....

- Là gì?

Hứa Giai Kỳ dừng lại hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm giải thích

- Là lần đầu tiên con tim chị biết rung động vì một người nhiều đến thế, lần đầu tiên lý trí chị chịu khuất phục cảm xúc dù trước đây chị vốn là người mạnh mẽ, kiên định. Cũng là lần đầu tiên tâm tư này, tình cảm này dành hết cho một nữ nhân tên Dụ Ngôn....

Nói đến đây, nước mắt tiểu Dụ Ngôn không ngăn được mà thay nhau tuôn chảy, Hứa Giai Kỳ lặng lẽ đưa ngọc thủ mảnh mai lên lau khô đi hàng tuyết lệ. Dụ Ngôn cổ họng nghẹn ngào, khó khăn cất tiếng.

- Hứa Giai Kỳ, có nằm mơ em cũng không nghĩ một mỹ nhân vạn người mê đắm lại mở lòng với kẻ tầm thường như em. Có phải kiếp trước em đã tu thành chính quả nên kiếp này mới được diễm phúc chiếm hữu mỹ nhân?

Thật không ngờ tiểu quỷ này lại có thể nói được mấy câu nịnh hót đó, hơn nữa còn nói rất sành sỏi lẽ nào trước đây từng như thế với nhiều người rồi a~ ? Hứa Giai Kỳ hơi nhíu mày trách yêu, nàng nhéo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của ai kia bông đùa.

- Xảo ngôn!

Dụ Ngôn nước mắt nước mũi giàn giụa nhưng lập tức cười xuề xoà ngay sau đó. Thật chả khác nào một đứa trẻ bập bẹ mới lớn, hình ảnh ấy càng khắc sâu vào tâm trí Hứa Giai Kỳ khiến nàng từng giây từng phút muốn che chở cho cô suốt cuộc đời. Bất chợt Dụ Ngôn nhìn vào mắt nàng âu yếm, cử chỉ thập phần ôn nhu, nuông chiều. Cô tiến tới nắm lấy đôi ngọc thủ kia áp nhẹ lên má....

- Từ nay hãy để em gọi chị là Kỳ Kỳ nhé!

Chẳng phải đêm qua đã tuỳ tiện gọi tên người ta như thế rồi sao? Sáng nay còn làm bộ làm tịch hỏi lại là có ý gì?

- Ừm...

Nhận được cái gật đầu của nàng, Dụ Ngôn sắc mặt ngày càng rạng rỡ. Cô đặt lên môi nữ thần một nụ hôn nồng đượm yêu thương, đôi mắt nàng nhìn cô đong đầy sự ấm áp.

- Kỳ Kỳ, em yêu chị!

Cõi lòng Hứa Giai Kỳ lúc này đây dâng lên cỗ hạnh phúc tràn đầy, nàng không ngờ dư vị khi yêu và được yêu lại ngọt ngào đến thế. Đôi mắt nàng long lanh tựa hồ trong suốt, tinh khiết như thuỷ tinh, cả tâm trí đều hướng trọn về một người mà giờ đây chỉ cần nhìn thấy người đó vui, trái tim nàng cũng cảm thấy hân hoan lạ thường.

Tạm thoát khỏi cõi mộng uyên ương, lý trí Hứa Giai Kỳ quay về khi nàng vô tình lướt nhìn đồng hồ điểm 7 giờ kém. Giọng điệu có phần khẩn trương nhìn Dụ Ngôn tỏ vẻ thúc giục.

- Được rồi, mau vào ăn sáng. Chẳng phải hôm nay em còn phải đi học sao?

- Ah!!!???

- "Ah" cái gì? Không được lười biếng.

Dụ Ngôn mới vài phút trước vẫn còn tươi tắn, vài giây sau đã mặt mày ủ dột theo Hứa Giai Kỳ ngồi vào bàn ăn. Không phải cô lười biếng nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, cô chỉ muốn ở cạnh người cô yêu thương suốt cả ngày dài vì Dụ Ngôn sợ, nếu rời khỏi Hứa Giai Kỳ một chút nàng sẽ biến mất mãi mãi. Hứa Giai Kỳ ở phía đối diện quan sát thấy nội tâm không mấy phấn chấn của tiểu tình nhân, nàng thắc mắc cất lời hỏi han.

- Sao vậy? Em có tâm sự?

- Kỳ Kỳ à, có thể cho em lười biếng hôm nay thôi được không? Em muốn được ở cạnh chị lâu hơn một chút.

- Không được.

- Kỳ Kỳ, đi mà!

Biểu tình năn nỉ, van nài của Dụ Ngôn khiến trái tim nàng cũng lung lay vài nhịp thế nhưng công ra công, tư ra tư là nguyên tắc sống của Hứa Giai Kỳ. Trách nhiệm của Dụ Ngôn là phải đi học còn trách nhiệm của nàng là phải.....khuyên bảo người yêu hảo hảo chăm chỉ. Nàng không muốn Dụ Ngôn vì nàng mà chểnh mảng việc học tập vậy nên Dụ Ngôn à, cố gắng lên nhé!

- Kỳ Kỳ, nhưng hôm nay em đâu có xe để di chuyển. "Bảo bối" đã gửi lại quán rượu mất rồi a~

- Tiểu Ngôn, ngoan nghe lời chị. Sáng nay chị sẽ đưa em đi học ha!

- Khi về thì sao?

- Tan trường chị sẽ đến đón em, thế nào?

- Thật sao?

- Ừm.

Dụ Ngôn vui mừng ra mặt, vốn dĩ muốn thương lượng với nàng nhưng ngờ đâu lại được món hời lớn. Thôi thì chịu khổ 5 tiết nhưng được mỹ nhân đưa đón thế này coi như quá lời rồi a~.

~~~~~

Cả hai ngồi trên xe đến trường, suốt cả đoạn đường chẳng ai nói với nhau lời nào chỉ có Dụ Ngôn cứ mãi mê ngắm nhìn nữ thần bên cạnh đôi lúc còn nhoẻn miệng cười hạnh phúc. Hứa Giai Kỳ mặc dù tập trung lái xe nhưng vẫn tường tận sự tình, nàng bật cười không biết tiểu Hầu Vương của mình tại sao tâm trạng lại vui vẻ đến thế.

- Em đừng nhìn chị như vậy nữa. Mặt chị sắp bị em nhìn đến hao mòn rồi.

- Kỳ Kỳ, em muốn lưu giữ mãi hình ảnh này bởi vì người em yêu thật đẹp!

Hứa Giai Kỳ đối với mấy lời đường mật thường có cảm giác không quen thậm chí nhiều lần chán ghét, thế nhưng hà cớ gì những lời thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn kia lại cư nhiên khiến nàng thấy thích thú, ấm áp vạn phần

- Giảo hoạt! Em mau nói xem rốt cuộc đã dùng mấy lời như vậy với bao nhiêu người rồi?

- Không có, không có. Em chỉ nói với mỗi mình chị thôi. Em thề!

Vốn dĩ Hứa Giai Kỳ chỉ muốn trêu chọc tiểu Dụ Ngôn một chút không ngờ bộ dạng em ấy lại nghiêm túc như vậy. Dụ Ngôn quả thật quá ngây thơ, quá đáng yêu đi.

- Kỳ Kỳ, hãy tin em. Em từ trước đến nay và cả sau này nữa chỉ chung thuỷ với một mình chị.

- Được rồi. Chị tin em mà!

Chiếc xe chẳng mấy chốc đã dừng lại trước cổng trường, Dụ Ngôn nấn ná muốn gần bên Hứa Giai Kỳ thêm một chút, tham luyến chồm người đến định hôn lên má nàng. Thế nhưng, nữ thần của chúng ta lại nhanh chóng né tránh vì sợ hành động thất thố lọt vào mắt kẻ dưng.

- Dụ Ngôn, ở đây đông người không nên càn quấy.

- Nếu Kỳ Kỳ của em không thích, em sẽ không làm nữa.

Dụ Ngôn, đứa trẻ ngoan vâng lời bạn gái răm rắp. Bạn gái nói gì liền lập tức tuân theo ý chỉ, không nửa lời oán than, chất vấn. Thôi không hôn cũng được nhưng chí ít vẫn phải có gì đó coi như chào tạm biệt chứ. Cô nắm lấy tay nàng đưa lên môi, đặt xuống đó một nụ hôn quyến luyến, mùi hương trên cơ thể Hứa Giai Kỳ phảng phất càng khiến cánh mũi ai kia phập phồng hít lấy hít để.

Hứa Giai Kỳ bị hành động bất ngờ tập kích, đôi má không hẹn mà ửng lên tầng hồng, đôi môi mềm mại của Dụ Ngôn chạm lên ngọc thủ mịn màng làm trái tim nữ nhân bỗng chốc hẫng đi vài nhịp. Nàng ngại ngùng nhắc nhở người yêu mau vào lớp hòng cứu chữa vẻ ngượng nghịu bấy giờ.

- Sắp đến tiết đầu rồi, em nhanh chóng chuẩn bị đi.

- Được, vậy trưa nay gặp lại chị nhé! Tạm biệt Kỳ Kỳ của em.

Cả buổi sáng hôm nay, Dụ Ngôn tâm trạng đang thập phần hân hoan, phấn khởi cô chỉ mong mau kết thúc 5 tiết học thật nhanh để gặp nàng - người cô yêu và nhớ mong tha thiết.

~~~~~~

Học viện Điện ảnh Bắc Kinh - 11:30 A.M.

- Kỳ Kỳ~

Vừa ra đến cổng đã liền trông thấy Hứa Giai Kỳ đang đứng đợi phía trước, Dụ Ngôn không giấu nổi nét cười vẫy tay gọi nàng rồi nhanh chóng chạy lại gần.

- Chị đợi em lâu chưa?

Hứa Giai Kỳ ánh mắt trìu mến nhìn cô vẫn không quên trách yêu một cái.

- Chỉ vừa mới đến. Xem em kìa, đi đứng kiểu gì lại để quần áo xộc xệch thế kia?

- Là do em vội quá sợ chị đợi lâu.

Dụ Ngôn gãi đầu, bày ra bộ dạng lúng túng trước mỹ nhân. Hứa Giai Kỳ ôn nhu chỉnh lại cổ áo cho cô, nhẹ nhàng lấy tay phủi sơ một lượt cho phẳng phiu, chỉnh tề rồi mới yên tâm cất lời.

- Được rồi, chúng ta về thôi!

Ở phía đằng xa có vài nhóm sinh viên đã phát hiện thấy sự có mặt của Hứa Giai Kỳ, rất nhanh chóng nàng trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi.

- Nhìn kìa, đó chẳng phải Hứa lão sư sao?

- Phải a~.

Một nam sinh khác đứng gần bên chen lời...

- Đã lâu rồi không được gặp cô ấy, ta bỗng thấy nhớ giọng nói của nữ thần rồi a~~~.

- Cô Hứa dù là giảng viên hay cảnh sát cũng đều xinh đẹp và khí chất như vậy sao? Thật ghen tị mà.

- Ngươi đó, đừng có phí công ghen tị làm gì. Có đầu thai kiếp sau cũng không bằng Hứa lão sư đâu.

Bỗng nhiên một giọng nói vang lên kéo sự tập trung vào đối tượng khác.

- Ây....kia hình như là Dụ Ngôn sinh viên năm nhất thì phải? Sao trông hai người bọn họ thân thiết vậy?

- Dụ Ngôn và Hứa lão sư trước đây cũng rất thân thiết rồi, ngươi không biết sao? Có gì lạ đâu chứ?

- Không lạ mà rất lạ a~. Ta cứ có cảm giác giữa bọn họ không phải loại quan hệ bình thường....

- Không bình thường thì yêu nhau chắc? Ngươi bớt suy nghĩ vớ vẩn lại đi. Mau giải tán!

Những lời bàn luận sôi nổi về cả hai cũng đến lúc dừng lại thế nhưng đâu ai biết rằng, có một người vô tình nghe bằng hết, ánh mắt phảng phất chút đượm buồn, đôi môi mím nhẹ nở nụ cười vừa thuần khiết vừa xót xa....

- Dụ Ngôn, cuối cùng em cũng được hạnh phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro