Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Ân nhân lộ diện

- Alo, Dụ Ngôn?

- Hứa lão sư, em là Khổng Tuyết Nhi!

Hứa Giai Kỳ hơi bất ngờ khi Khổng Tuyết Nhi lại chủ động lấy điện thoại của Dụ Ngôn gọi cho mình. Một hồi lâu sau khi nghe đầu dây bên kia giải thích, Hứa Giai Kỳ mới mơ hồ nhận rõ sự tình. Nàng tức tốc chạy đến địa chỉ mà Khổng Tuyết Nhi cung cấp, vừa bước vào quán đã liền nhìn thấy hai nhân ảnh quen thuộc.

Tuyết Nhi phát hiện ra nàng lập tức vẫy tay tỏ ý gọi, Dụ Ngôn lúc này đã gục mặt trên bàn không biết trời trăng mây gió gì.

- Hứa lão sư, thật ngại quá. Đáng lẽ em phải đưa Dụ Ngôn về nhưng hiện tại lại có chuyện khẩn cấp cần xử lý. Suy đi ngẫm lại chỉ có mỗi cô thân thiết với em ấy nhất cho nên.....

Hứa Giai Kỳ trước vẻ lúng túng của Tuyết Nhi cũng mỉm cười đáp lại.

- Không sao, tôi hiểu mà. Cảm ơn em nhé! Tôi sẽ đưa Dụ Ngôn về cẩn thận.

- Vậy mọi chuyện nhờ cả vào Hứa lão sư rồi.

Khổng Tuyết Nhi khoé môi nở nụ cười thuần khiết chào tạm biệt Hứa Giai Kỳ. Phía sau bóng lưng ấy, có một người con gái miệng nhoẻn cười nén đi giọt nước mắt sâu thẳm vào trong. Đâu ai biết rằng, nàng đã mạnh mẽ thế nào, xót xa ra sao khi chấp nhận buông bỏ tình yêu của mình, không tranh giành, không phân bua. Người ta bảo nàng thật cao thượng nhưng đối với Tuyết Nhi, tình yêu không phải sự tranh giành cũng chẳng phải sự trao đổi mà chỉ đơn giản người đối phương thật sự muốn ở bên là ai?

Ngay từ đầu, Tuyết Nhi đã nhận thức rõ vị trí của mình trong lòng Dụ Ngôn chính vì thế nàng dù yêu cô nhưng lý trí vẫn không ngừng mách bảo đừng ôm quá nhiều hy vọng. Nàng từng ngày từng ngày cố gắng để cảm hoá trái tim kia, có điều nó vốn dĩ đã thuộc về nơi khác từ lâu.

Tình yêu đơn phương cũng giống như khi ta nắm lấy sợi dây thừng, càng níu chặt nó sẽ càng khiến bàn tay ta in hằn vết thương. Cách duy nhất để thôi không đau đớn nữa chính là chấp nhận buông bỏ sợi dây đó.

Kể cũng thật kỳ lạ, vòng xoay tình yêu giữa Dụ Ngôn, Hứa Giai Kỳ và Tuyết Nhi cứ mãi lòng vòng không lối thoát. Dụ Ngôn yêu Hứa Giai Kỳ nhưng chẳng dám mở lời, sợ nàng cự tuyệt, lại sợ không xứng đáng với nàng vì vậy mới quyết định làm người theo sau bảo hộ cho Hứa Giai Kỳ hảo hảo an nhiên; Hứa Giai Kỳ thì lý trí lẫn con tim đã hướng về Dụ Ngôn từ khi nào nhưng nàng cứ mãi trốn chạy, cứ mãi chối bỏ không dám thừa nhận sự thật rằng mình đã yêu cô sâu đậm biết bao; khổng Tuyết Nhi ngược lại là người hiểu rõ nhất tình cảm của Hứa Giai Kỳ và Dụ Ngôn nhưng cũng là người tủi thân nhất, chua xót nhất khi ngay cả tình yêu của mình dành cho cô cũng không bao giờ có cơ hội hồi đáp.

Rốt cuộc cứ vòng vo như thế đến cuối cùng ai mới là người hạnh phúc trọn vẹn? Khổng Tuyết Nhi ngồi trên ghế đá thất thần, hít thật sâu một hơi rồi nâng lon bia lên uống cạn. Hơi men thật đắng lại còn cay nồng thiêu đốt nơi cổ họng khiến nàng khó chịu, đôi mắt bồ câu khẽ cau nhẹ. Bỗng một bóng lưng có phần thân thuộc tiến đến gần chậm rãi ngồi xuống bên cạnh. Giọng nói trầm ấm cất lên kéo Tuyết Nhi quay về thực tại.

- Nữ nhân không nên uống bia một mình ngoài đường.

Khổng Tuyết Nhi bất giác nghe thấy giọng nói thân quen, nàng xoay đầu qua hoá ra là Lục Kha Nhiên đã đến từ khi nào.

- Tôi nghe nói cậu cũng là cảnh sát giống như Hứa lão sư.

- Ừm.

Tuyết Nhi mỉm cười lịch sự chào hỏi cất giọng nói hơi khàn vì men rượu tiếp lời.

- Nếu là trước đây, chúng ta coi như bạn học nhưng bây giờ thì khác. Có lẽ tuổi của cậu cũng trên tôi vài giáp. Vẫn là nên lịch sự cho đúng vai vế phải không?

- Thật ra tôi cũng không chấp niệm mấy những chuyện này. Em cứ gọi thế nào cũng được.

Khổng Tuyết Nhi bất giác sững người, vốn dĩ nàng chỉ vừa đề cập cách thay đổi xưng hô cho phải phép ấy vậy mà nữ nhân họ Lục kia ngoài miệng thì nói không quan tâm nhưng trong câu chẳng phải đã thay đổi ngay lập tức rồi đó sao. Nàng chợt bật cười trước vẻ ngờ nghệch của chị ta.
Lục Kha Nhiên quan sát thấy Tuyết Nhi đã cười, cõi lòng cũng thêm muôn phần phấn khởi.

- Chị đã từng yêu đơn phương bao giờ chưa?

- .....

Trước câu hỏi bất ngờ kia, Lục Kha Nhiên không tránh khỏi kinh ngạc. Tại sao hôm nay nàng lại hỏi mình câu đó? Là liên quan đến Dụ Ngôn sao? Sau một hồi trầm tư, Kha Nhiên nhìn nàng, chậm rãi trả lời.

- Rồi. Đã và đang

Khổng Tuyết Nhi nhoẻn miệng cười, hướng ánh mắt xa xăm ra khoảng không rộng lớn.

- Cũng phải. Em quên mất chị cũng thích Dụ Ngôn mà. Tình yêu đơn phương giống như liều thuốc an thần vậy, giờ đây em rất sợ phải uống loại thuốc ấy vì em e là mình sẽ lệ thuộc vào nó không dứt ra được....

Khổng Tuyết Nhi vừa ngớt lời, bàn tay đã đưa lon bia tiếp theo lên môi. Lục Kha Nhiên ngồi cạnh bên nhanh chóng cản lấy hành động ấy. Chị ta đoạt lon bia từ tay Tuyết Nhi rồi hớp một ngụm thật sâu, chậm rãi quay sang nhìn nàng nhả từng câu chữ rõ ràng đến ngỡ ngàng.

- Đúng là chị rất thích Dụ Ngôn nhưng đó không phải tình yêu, đó là tình thân. Vì Tiểu Ngôn rất giống với em gái của chị....

- Chị còn có em gái? Vậy cô bé đó bây giờ đang ở đâu?

- Không!.....Con bé mất rồi!

Lục Kha Nhiên sau câu nói vừa rồi khoé mắt bỗng cư nhiên dâng lên hơi cay xé lòng, lặng lẽ nắm chặt lấy lon bia mà vò nát. Khổng Tuyết Nhi có thể cảm nhận thấy từng nỗi đau tồn tại trong ký ức của Lục Kha Nhiên khi chị ta nhắc về em gái mình. Cõi lòng nàng phút chốc trỗi dậy sự xót thương vô hạn, nhẹ đưa tay đặt lên đôi vai cứng cáp kia mà vỗ về an ủi.

- Đừng nói về chuyện của chị nữa. Hãy nói về chuyện của em đi.

Lục Kha Nhiên bỗng ngước mắt nhìn thẳng vào Khổng Tuyết Nhi khiến nàng có chút giật mình tỏ rõ sự lúng túng, ấp úng mở lời.

- Em....thì có chuyện gì để nói?

Lục Kha Nhiên cúi người xuống nhặt hết những lon bia còn chưa khui nắp đem bỏ sang bên mình. Khổng Tuyết Nhi trước hành động kia thập phần khó hiểu, Lục Kha Nhiên phủi tay sau đó xoay người lại nhìn nàng trìu mến.

- Sau này đừng tự uống mấy thứ này một mình nữa. Đừng giống như lần trước say xỉn rồi lại tạo cơ hội cho kẻ xấu ra tay hại mình.

Khổng Tuyết Nhi thoáng chốc nghe đến đây bỗng sững người, quả thật nàng có từng vì chuyện gia đình mà buồn tủi, trong đêm noel đã uống khá nhiều rồi đi lạc bị đám lưu manh giở trò. Nhưng chuyện này làm sao Lục Kha Nhiên lại biết? Lẽ nào người cứu nàng lúc đó không phải Dụ Ngôn mà chính là......

- Là....chị sao?

Lục Kha Nhiên mỉm cười xoa đầu nàng, giọng nói mang chút trầm khàn toát lên vẻ trung tính mạnh mẽ.

- Từ giờ trở đi nếu không có chị thì đừng nên động vào mấy thứ chứa cồn này. Rất nguy hiểm!

Hoá ra ngay từ đầu Lục Kha Nhiên đã biết nàng chính là nữ nhân đêm hôm đó, chỉ có Khổng Tuyết Nhi là không hề hay biết ân nhân cứu mạng mình tưởng xa mà gần, tưởng gần mà lại xa đến thế. Cõi lòng bỗng chốc dấy trên trận cảm kích, xúc động. Chính bản thân nàng cũng phải thừa nhận rằng Lục Kha Nhiên luôn mang đến cho nàng cảm giác an toàn và ấm áp từ cử chỉ đến hành động. Mọi thứ ở chị ta vẫn luôn ôn nhu, ân cần thật khiến cho đối phương thấy bình yên đến lạ.

~~~~~

Hứa Giai Kỳ chật vật đưa Dụ Ngôn về nhà, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống chiếc giường thân quen của mình. Đứa trẻ này hôm nay còn bày thói rượu bia bê tha như vậy, tỉnh dậy phải chất vấn thật nặng. Nghĩ trong đầu là thế nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, khả ái của ai kia tâm trạng nàng không tránh khỏi dao động. Ngọc thủ mảnh mai nhẹ nhàng đưa lên vuốt nhẹ đôi má đã ửng tầng hồng đượm vì rượu, bất chợt Dụ Ngôn mơ màng khẽ đánh tiếng khiến Hứa Giai Kỳ có chút chột dạ, vội vàng rụt tay lại.

- Kỳ Kỳ.....Em nhớ người!

Nàng có nghe nhầm không? Trong cơn say Dụ Ngôn đã gọi tên nàng hơn nữa còn vô thức nói nhớ nàng. Trái tim Hứa Giai Kỳ giờ đây như hẫng đi vài nhịp, nàng cơ hồ vừa vui mừng, vừa hoang mang. Hoang mang vì chẳng biết những lời nói kia có phải xuất phát từ thật lòng hay chỉ vì men say làm cho mụ mị ảo giác. Nhưng dẫu là gì chăng nữa, Hứa Giai Kỳ cũng hiểu một điều người say thường hay vô thức nói ra những thứ chôn sâu mà lúc tỉnh táo họ không đủ can đảm đối mặt.

Đáy mắt nàng long lanh óng ánh dòng tuyết lệ, cảm xúc giấu kín bấy lâu nay được dịp tuôn trào bởi câu nói đầy tư vị ngọt ngào dù hơi men đã bao trùm cả cơ thể. Hứa Giai Kỳ nhìn Dụ Ngôn ẩn chứa chút ấm áp, chút ôn nhu êm dịu như nắng mai yêu kiều, giọng nói nàng lạc đi trong tích tắc, khẽ run nhẹ mà thổ lộ tâm tư.

- Chị...cũng nhớ em!

Nhận ra bản thân dường như vừa thốt ra lời từ trong đáy lòng, Hứa Giai Kỳ lúng túng, xấu hổ không biết Dụ Ngôn liệu chăng có nghe thấy? Nàng nhanh chóng xoay người định bỏ đi thế nhưng bàn tay ai đó đã kịp thời níu chặt lại thuận đà kéo nàng nằm đè lên thân mình, tay còn lại ra sức ôm siết không buông.

- Kỳ Kỳ đừng đi, được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro