Chương 39: Dụ Ngôn hãy thật mạnh mẽ!
Reng reng reng
- Alo, Viễn ca?
- Hứa Giai Kỳ, trưa nay anh sang đón em đi ăn trưa nhé. Lâu rồi chúng ta không cùng nhau dùng bữa.
- Ừm...Vậy lát nữa gặp anh.
Hứa Giai Kỳ bật máy, đọc tin tức một chút bất giác không hiểu vì sao lại tìm đến số liên lạc của Dụ Ngôn. Nàng ngồi trầm tư suy nghĩ có lẽ nên gặp Dụ Ngôn rồi, lý trí nàng mách bảo trốn chạy bấy nhiêu đã đủ giờ là lúc nàng phải đối mặt với tình cảm của mình.
~~~~~~
Hôm nay là một ngày có nắng, có gió và có "hoa". Khổng Tuyết Nhi vui vẻ chạy đến bên Dụ Ngôn mỉm cười e thẹn, có vẻ tâm trạng nàng đang thập phần phấn chấn. Nàng nhìn cô, hé môi khẽ mở lời.
- Dụ Ngôn, trưa nay chúng ta đi ăn nha. Đã lâu rồi chị chưa quay lại nhà hàng ấy cư nhiên đã thấy nhớ mấy món ăn ở đó rồi a~.
Dụ Ngôn nhìn nàng cười cưng nựng.
- Được rồi. Nếu chị muốn em luôn sẵn lòng.
Cả hai ngồi trên chiếc xe quen thuộc chẳng mấy chốc đã đến nơi cần đến. Nhà hàng ấy hôm nay bỗng đông khách lạ thường, Dụ Ngôn cùng Khổng Tuyết Nhi bước vào không khí bên trong vô cùng lịch sự và sang trọng. Đảo mắt quanh một vòng vô tình lại nhìn thấy người quen.
Hứa Giai Kỳ lúc bấy giờ đang ngồi cùng Nhiếp Viễn, nàng hơi sững người khi phát hiện bóng hình ngày đêm nhung nhớ nhưng.....có vẻ Dụ Ngôn còn đi chung với nữ nhân khác. Không biết là vô tình hay hữu ý, Hứa Giai Kỳ kịp bắt được khoảnh khắc Tuyết Nhi đang khoác tay Dụ Ngôn vui vẻ bước vào. Cử chỉ thập phần thân mật và tự nhiên càng khiến Hứa Giai Kỳ thêm nghi kị.
Ba người nhìn nhau nhưng có lấy hai người bày ra vẻ lúng túng. Khổng Tuyết Nhi rất nhanh quan sát được biểu tình trên khuôn mặt Dụ Ngôn, nàng thúc tay cô khẽ cất giọng.
- Dụ Ngôn à, hôm nay đông thế này có lẽ hết bàn rồi.
Dụ Ngôn đảo mắt sang bên cạnh chậm rãi trả lời.
- Chẳng phải còn một bàn ở kia sao.
Phải, chính là bàn đối diện với Hứa Giai Kỳ và Nhiếp Viễn. Khổng Tuyết Nhi ánh mắt nhìn cô hơi ái ngại tuy nhiên Dụ Ngôn vẻ mặt vẫn điềm tĩnh tỏ ý không cần lo lắng. Yên vị được một lúc, phục vụ bưng ra hai đĩa beef steak đặt xuống bàn, Nhiếp Viễn rất nhanh chóng cắt miếng thịt ra từng lát ga lăng đưa cho nàng đĩa mình đã cắt. Hứa Giai Kỳ nhìn anh ta ngỏ ý cảm ơn rồi nở nụ cười ôn nhu như suối.
- Em phải ăn nhiều một chút, dạo này trông em xanh xao lắm đấy.
- Viễn ca, anh đừng lo nữa. Anh cũng mau ăn đi kẻo bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát.
- Được được.
Nhiếp Viễn bật cười, vừa xong câu trước đã nhắc đến câu sau.
- Tiểu Hứa, bố mẹ em vẫn khoẻ chứ? Đã lâu rồi anh không thu xếp để vào thăm cô chú được.
Hứa Giai Kỳ không nhanh không chậm nhìn người đàn ông trước mặt khẽ mở lời.
- Họ vẫn khoẻ. Bố mẹ cứ nhắc đến anh suốt đấy.
- Thật sao?
- Ừm.
Cả hai vui vẻ trò chuyện dường như không có bất kỳ khoảng cách nào giữa họ, thân mật đến lạ thường. Dụ Ngôn ngồi gần như vậy thật sự không muốn nghe cũng khó và tất nhiên những câu nói quan tâm kia đều trực tiếp chui lọt vào tai của ai đó cả rồi.
Dụ Ngôn càng nghe ánh mắt càng tối lại muôn phần, cô chỉ hận một nổi không thể đứng dậy hỏi thẳng Hứa Giai Kỳ rốt cuộc nàng đối với cô là loại tư vị gì cớ sao xung quanh nàng lại nhiều nam nhân vây quanh đến thế.
Người đàn ông tên Nhiếp Viễn kia quả thật có quan hệ với Hứa Giai Kỳ không phải dạng thường đến cả bố mẹ của nàng, anh ta cũng đã gặp qua mà dường như còn rất thân thiết. Cách anh ta chăm sóc cho nàng quả thật không đơn thuần là sự quan tâm của người đồng nghiệp, dù không trực tiếp tìm hiểu nhưng Dụ Ngôn vẫn có thể cảm nhận từng câu từng chữ Nhiếp Viễn nói ra đều mang theo niềm yêu thương, cưng chiều với người đối diện.
- Hai vị tiểu thư, món ăn của hai vị đây ạ!
- Ah! Được rồi, cảm ơn anh.
Người phục vụ vừa kịp lúc mang đồ ăn ra đã kéo Dụ Ngôn quay về với thực tại. Khổng Tuyết Nhi tay bóc một quả nho vừa vặn đưa đến trước mặt Dụ Ngôn tỏ ý cô há miệng. Dụ Ngôn thoạt đầu hơi bất ngờ về sau cũng nương theo mà chìu lòng mỹ nhân. Bàn tay mảnh khảnh của Tuyết Nhi đưa lên môi cô, Dụ Ngôn ngậm lấy quả nho vô tình chạm vào ngón tay nàng khiến cả mặt Khổng tiểu thư ửng lên tầng hồng đượm trông thật phần đáng yêu.
Ở bên này, Hứa Giai Kỳ dù bên ngoài tỏ ra điềm tĩnh nhưng trong lòng nàng không khắc nào ngừng thôi thúc đưa ánh nhìn về phía ai kia. Chính khoảnh khắc Khổng Tuyết Nhi đút nho cho Dụ Ngôn, Hứa Giai Kỳ cõi lòng không còn yên ả, bình lặng nữa. Nàng cư nhiên đứng dậy theo quán tính khiến Nhiếp Viễn ngồi đối diện cũng phải giật mình theo.
- Hứa Giai Kỳ, em làm sao vậy?
- À....em muốn đi vệ sinh một lát.
Nhiếp Viễn nhìn Hứa Giai Kỳ cười trìu mến rồi phẩy phẩy tay ra ý nàng cứ tự nhiên. Hứa Giai Kỳ đi ngang qua bàn ăn của cặp đôi kia không quên liếc nhìn Dụ Ngôn một cái. Tiểu Hầu Vương ngược lại không dám nhìn nàng nhưng cư nhiên vẫn có thể cảm nhận được khí hàn xung quanh.
- Rốt cuộc vì sao tự dưng lại lạnh sống lưng nhỉ?
- Dụ Ngôn, em nói gì cơ?
- À không có gì. Tuyết Nhi tỷ tỷ mau ăn đi.
Ở phía kia, Hứa Giai Kỳ bước vào toilet sau cánh cửa là một nữ nhân hoàn toàn khác ban nãy. Trái với vẻ lãnh đạm thường thấy, nàng giờ đây đôi chân mày đã hơi cau chặt, bàn tay vô thức đưa lên chống cằm đi đi lại lại điệu bộ trông thập phần cuống quít.
- Hứa Giai Kỳ phải bình tĩnh, bình tĩnh!!'
Cái cảm giác chán ghét, khó chịu khi thấy Dụ Ngôn cùng người khác lại bất giác dâng lên, nàng cố gắng trấn an bản thân phải thật điềm tĩnh thế nhưng mọi nỗ lực đều phản tác dụng rồi.
- "Dụ Ngôn, rốt cuộc em và Khổng Tuyết Nhi là gì của nhau? Cớ sao cùng nhau thân mật đến thế? "
Nàng chợt nhớ lại vài chuyện cũ lúc Khổng Tuyết Nhi vì đỡ nhát dao cho Dụ Ngôn mà phải nằm viện gần một tháng trời. Khi đó, tiểu Dụ Ngôn đã vô cùng lo lắng, ngày đêm quan tâm, chăm sóc cho Tuyết Nhi không rời nửa bước. Chỉ bấy nhiêu đấy thôi cũng đủ biết vị trí của Khổng tiểu thư trong lòng Dụ Ngôn sâu đậm đến nhường nào.
Có điều, Hứa tiểu thư à, nàng không hay biết rằng loại tư vị mà tiểu Dụ Ngôn đối với nàng lại càng đặc biệt sâu đậm hơn nhiều. Đến bao giờ nàng mới hiểu cho nỗi lòng khỉ con đây?
Quay về bàn ăn cũng là lúc Nhiếp Viễn nhận được cuộc điện thoại khẩn cấp, cả hai cùng nhau nhanh chóng rời khỏi. Dụ Ngôn ở phía sau đều thu trọn vào tầm mắt mọi cử chỉ của nam nhân kia dành cho nàng, trái tim không khỏi bị bóp nghẹn, tâm tư không khỏi dấy lên vài tia ghen tuông mù quáng.
~~~~~
Đêm hôm ấy, tâm trạng Dụ Ngôn cư nhiên chẳng tốt lành. Cô tìm đến men rượu, vốn chỉ định uống một chút cho tiêu sầu nhưng không hiểu sao càng uống lại càng chìm sâu trong ảo mộng. Khổng Tuyết Nhi ngồi kế bên cõi lòng dâng lên một trận xót xa, quặn thắt. Nàng giữ chặt tay Dụ Ngôn ngăn không để ai kia uống thêm giọt nào.
- Dụ Ngôn, em đừng uống nữa. Em say rồi!
- Tuyết Nhi, em muốn hỏi chị một câu.
- Em hỏi đi.
Dụ Ngôn buông ly rượu xuống xoay người nhìn Tuyết Nhi chậm rãi cất lời.
- Chị có nghĩ em rất ngốc không?
Tuyết Nhi nhất thời ngạc nhiên trước câu hỏi đó, nàng mở to mắt thắc mắc hỏi lại.
- Tại sao em lại nói thế? Dụ Ngôn, em không ngốc!
- Vậy sao dù biết rằng mình không xứng đáng với Hứa Giai Kỳ nhưng bản thân lại năm lần bảy lượt đặt tâm tư vào cô ấy? Hôm nay em đã thấy Hứa Giai Kỳ cùng người đàn ông kia, anh ta rất lịch sự, ga lăng, hào phóng cả người toát lên khí chất uy phong, mạnh mẽ.
- Hứa Giai Kỳ dù có là lão sư hay cảnh sát thì người phù hợp nhất với cô ấy cũng phải là người thành đạt, có địa vị cao. Bởi vì Hứa Giai Kỳ của em rất hoàn mỹ mà, phải không?
Dụ Ngôn vừa nói vừa cười, nụ cười trong đau xót tự giễu cợt bản thân. Khổng Tuyết Nhi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim nàng vô tình co thắt lại nước mắt cũng chẳng biết từ bao giờ rơi thấm đẫm cả diện mạo xinh đẹp kia.
- Dụ Ngôn, nghe chị đừng uống nữa. Em không ngốc và chưa bao giờ ngốc. Chỉ là em chưa dũng cảm một lần đối mặt với tình cảm của mình mà thôi.
Dụ Ngôn uống cho đến khi say mềm, giờ đây Tuyết Nhi không muốn ngăn cô nữa vì......
- Dụ Ngôn, em chỉ có thể say nốt lần này thôi. Sau đó hãy thật mạnh mẽ để dành lấy tình yêu đích thực của mình, em nhé!
Khổng Tuyết Nhi vừa dứt lời liền lục tìm trong túi áo Dụ Ngôn, nàng lướt đến một số điện thoại được cô ưu ái chèn thêm icon ❤️ vào phía sau tên người nọ. Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy....
- Alo, Dụ Ngôn?
- Hứa lão sư, em là Khổng Tuyết Nhi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro