Chương 37: Xa lạ
- Hứa Giai Kỳ ngoan ngoãn, tôi sẽ khiến em hạnh phúc nhanh thôi.
Đang lúc tháo cởi lớp y phục còn sót lại trên người Hứa Giai Kỳ, Vương Minh Trung thất kinh nghe thấy tiếng còi cảnh sát từ đâu vang đến xé toang một vùng trời đêm u tịch. Một thanh âm từ chiếc loa lớn phát ra lại làm hắn thêm thập phần kinh ngạc.
- "Vương Minh Trung, chúng tôi đã bao vây toàn bộ căn nhà. Yêu cầu anh hợp tác thả con tin nếu không chúng tôi buộc lòng phải sử dụng vũ lực."
- Mẹ kiếp! Tại sao bọn cảnh sát biết được.
Chợt hắn giật mình xoay người lại phía sau, trước mắt hắn là một Hứa Giai Kỳ hoàn toàn khác xa với những gì hắn từng biết. Nàng hé môi cười khẩy cất giọng nói băng lãnh đến gai góc.
- Vương Minh Trung, bất ngờ chứ? Có một sự thật tôi nghĩ mình nên nói với anh ngay bây giờ.
- Mọi âm mưu của anh đều nằm trong dự liệu của cảnh sát và....trong kế hoạch của tôi. Kể cả việc tôi ngoan ngoãn ra ngoài gặp anh đêm nay cũng không ngoại lệ. Anh nghĩ rằng tôi dễ dàng bị mắc bẫy như vậy? Quá nông cạn rồi.
- Khốn nạn. Hứa Giai Kỳ, cô rốt cuộc là ai? Là ai? HẢ???
Vương Minh Trung vẻ mặt hoảng hốt ánh lên tia lửa. Hắn nghiến răng cắn chặt, bàn tay nắm lấy cổ Hứa Giai Kỳ ra sức siết mạnh khiến nàng nhất thời ngạc thở mà ho khan.
~~~~~
Nói đến sự xuất hiện của cảnh sát phải quay về vài phút trước khi Vương Minh Trung còn đang mãi mê kể chuyện. Dụ Ngôn đứng gần bên Lục Kha Nhiên lặng lẽ quan sát từ đầu đến cuối chỉ thấy Kha Kha một mực hướng mắt về phía ngôi nhà kia như đang suy nghĩ, tính toán điều gì.
Chưa đầy 10 phút sau, Dụ Ngôn phát hiện hai chiếc xe cảnh sát từ xa chạy đến nhưng lại chẳng nghe thấy tiếng còi hú lên. Một viên cảnh sát nhanh chóng bước ra tiến tới gần Lục Kha Nhiên đưa tay chào nghiêm nghị.
- Báo cáo, tất cả đã sẵn sàng chỉ chờ lệnh hành động.
Lục Kha Nhiên vẻ mặt nghiêm túc toát ra sự uy phong, dõng dạc phân công nhiệm vụ cho tất cả viên cảnh sát có mặt tại hiện trường.
- Tốt! Tiểu Khánh cậu dẫn tổ C1 bao vây toàn bộ xung quanh căn nhà, mọi ngóc ngách hay bất cứ lối đi bí mật nào đều phải canh chừng cẩn thận.
- Còn A Vinh, cậu cùng tổ C2 tìm lối đi xâm nhập vào bên trong, nhớ phải hết sức thận trọng không để hắn phát hiện. Mọi người đã rõ chưa???
- Yes, sir !
- Yes, sir !
Dụ Ngôn trước tình hình đang diễn ra vẻ mặt không tránh khỏi sự kinh ngạc. Cô kéo tay Lục Kha Nhiên thắc mắc lẫn hoang mang mở lời.
- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây? Ngươi mau nói cho ta biết.
Lục Kha Nhiên xoay người nắm chặt lấy tay Dụ Ngôn.
- Dụ Ngôn, chuyện rất dài có cơ hội ta sẽ nói với ngươi sau. Hãy hứa với ta dù chuyện gì xảy ra chăng nữa cũng không được mất bình tĩnh.
Nói xong Kha Kha liền lập tức bỏ đi, lúc này đây còi xe cảnh sát mới được bật. Lục Kha Nhiên từ trên tay cầm ra một chiếc loa giọng nói dứt khoát thập phần cương liệt. Lúc sau một người đàn ông lạ mặt xuất hiện, anh ta cả thân mặc cảnh phục oai phong. Lục Kha Nhiên trông thấy đã ngay tức khắc dơ cao tay chào.
Người đàn ông này, Dụ Ngôn có cảm giác vừa quen vừa lạ như đã gặp qua đâu đó. Đứng thất thần suy nghĩ thì ra chính là nam nhân cùng Hứa lão sư thân mật. Tại sao anh ta cũng ở đây?
- Tình hình Hứa Giai Kỳ thế nào rồi?
- Báo cáo chỉ huy, C2 đã xâm nhập thành công. Tôi sẽ trực tiếp thực hiện bước giải cứu con tin.
- Phải hành động thật cẩn thận không được để Hứa Giai Kỳ xảy ra bất cứ cớ sự gì.
- Rõ!
Khoan đã! Hình như Dụ Ngôn vừa nghe người đó nhắc đến cái tên Hứa Giai Kỳ. Chẳng lẽ con tin trong căn nhà đó chính là Hứa lão sư của cô? Không lý nào. Không thể là nàng được. Dụ Ngôn đôi chân vô lực, run rẫy tựa như sắp đổ gục bất cứ lúc nào, vội vàng lấy điện thoại và gọi cho Hứa Giai Kỳ nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng thuê bao không liên lạc được.
Cõi lòng cô thấp thỏm, lo lắng không yên, đôi chân mảnh khảnh kia giờ đây chỉ muốn chạy thẳng vào căn nhà đó để kiểm chứng xem có phải người cô yêu đang gặp nguy hiểm nhưng xung quanh cảnh sát đều đã phong toả.
~~~~~
- Vương Minh Trung, anh hết đường rồi nên đầu hàng đi.
Hứa Giai Kỳ điềm tĩnh buông lời khuyên nhũ cuối cùng dành cho kẻ thủ ác.
- Không thể nào. Có chết tôi cũng sẽ chết cùng cô.....À đúng rồi. Chẳng phải tôi vẫn còn cô sao? Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé! Nếu bọn cảnh sát chịu thoả hiệp để tôi chạy thoát khỏi đây tôi sẽ thả cô ra còn nếu không chúng ta sẽ cùng ở bên nhau suốt đời. Hahaha.
Vương Minh Trung vừa dứt lời, tiếng cửa phòng của hắn đã bị mở tung, một giọng nói cất lên đầy khẩn trương.
- Vương Minh Trung, anh đã bị bao vây không còn đường thoát lui nữa. Mau giao nộp con tin trước khi chúng tôi sử dụng biện pháp mạnh.
Nói xong tủ rượu trong phòng hắn dần mở ra, hắn dùng dao khống chế Hứa Giai Kỳ yêu cầu đường thoát thân nếu không sẽ giết chết nàng.
- Mau bỏ vũ khí xuống nếu các người không muốn thấy cô ta đổ máu.
- Vương Minh Trung, chúng tôi yêu cầu anh hợp tác thả con tin để hưởng sự khoan hồng.
- Tất cả bỏ vũ khí xuống đi!
Thanh âm của tổ trưởng Dương Thanh Vinh cất lên khiến các cảnh sát còn lại đành chấp nhận hạ vũ khí.
- Tốt lắm! Như thế ngay từ đầu có phải khoẻ hơn không?
- Vương Minh Trung, chúng tôi đã làm theo lời anh bây giờ có thể giao cô ấy cho tôi được rồi chứ?
- Chúng mày nghĩ tao là trẻ con ư? Đừng tưởng tao không biết ngôi nhà này đã bị bao vây chỉ cần tao bước ra lập tức sẽ bị tóm gọn.
Dương Thanh Vinh đôi chân mày cau chặt tỏ ý tức giận.
- Vậy anh muốn gì đây?
- Lập tức rút lui lực lượng và chuẩn bị một chiếc xe cho tao. Khi đến nơi an toàn tao sẽ thả người.
Hứa Giai Kỳ nháy mắt ra hiệu cho A Vinh thỏa hiệp. Rất nhanh sau đó tổ trưởng của nhóm C2 đã đồng ý thương lượng mà nhường đường cho Vương Minh Trung tẩu thoát. Các cảnh sát ở nhóm C1 cũng nhận được lệnh thu hồi phong tỏa.
Vương Minh Trung đưa con dao ra trước mặt tỏ rõ sự đề phòng với cảnh sát, hắn mang theo Hứa Giai Kỳ toan rời khỏi, bất chợt bị tấn công từ phía sau. Lục Kha Nhiên lúc này đây đột nhập từ trên không tiến vào bằng cửa sổ đợi thời cơ nhanh chóng ra đòn trấn át kẻ tội phạm.
Hắn bị Lục Kha Nhiên đá ngay khuỷu chân liền đau đớn khụy xuống nhất thời chưa định thần, Hứa Giai Kỳ chớp lấy cơ hội thoát khỏi vòng vây của hắn. Lục Kha Nhiên dùng tay không giao đấu với Vương Minh Trung sơ ý bị hắn lấy dao tấn công nhưng rất may đã né kịp. Tuy vậy cánh tay cũng đã bị thương không nhẹ, trước tình thế khẩn cấp, A Vinh bèn buộc lòng dùng súng gây tê nhắm thẳng vào chân Vương Minh Trung nhằm khống chế hắn điên loạn sát thương đồng đội mình.
Vương Minh Trung chạy đâu cũng không thoát khỏi lưới trời, đến cuối cùng vẫn phải chịu đầu hàng trước sự đàn áp của cảnh sát. Hắn được nhóm C2 áp giải ra xe, Lục Kha Nhiên nhanh chóng chạy đến tháo dây trói cho Hứa Giai Kỳ, nàng nhìn Kha Kha bằng ánh mắt kinh ngạc lẫn bất ngờ.
- Lục Kha Nhiên, tại sao lại là em?
- Đội trưởng Hứa, chị không bị thương ở đâu chứ?
- Trả lời câu hỏi của tôi đã. Cậu là ai?
Hứa Giai Kỳ nghiêm nghị, chất giọng đầy cương lĩnh chất vấn Lục Kha Nhiên.
- Báo cáo đội trưởng Hứa, tôi là trung đội phó Lục Kha Nhiên vừa được lệnh của tổng chỉ huy Nhiếp Viễn đảm nhiệm công tác tại đội điều tra phá án TA-003.
- Tôi có nhiệm vụ theo dõi và ngầm bảo vệ chị cho đến khi nào vụ án này kết thúc. Xin thứ lỗi, thời gian qua đã không thể công khai thân phận.
Lục Kha Nhiên nói xong liền cởi áo khoác ngoài che đi phần đuôi váy đã bị xé toạc của Hứa Giai Kỳ.
Lúc này đây, nàng mới phát hiện thấy cánh tay Kha Nhiên đã bị thương từ khi nào.
- Kha Nhiên, tay của em bị thương rồi, mọi chuyện để nói sau đi. Chúng ta cũng nên mau chóng rời khỏi đây chắc Viễn ca đã rất lo lắng.
- Được.
~~~~~
Hứa Giai Kỳ và Kha Nhiên vừa bước ra, Dụ Ngôn như nhìn thấy thứ quan trọng nhất trong đời quay trở về. Cô vội vàng chạy đến nhưng Nhiếp Viễn đã nhanh chân hơn ôm lấy nàng, trái tim cô như bị ai siết chặt đến thở cũng khó khăn. Hứa Giai Kỳ lộ rõ sự bất ngờ liếc mắt nhìn Kha Nhiên khi phát hiện ra ở hiện trường còn có cả Dụ Ngôn.
- Đội phó Lục tại sao cậu lại để cô ấy đến đây?
- Tôi xin lỗi. Là sơ xuất của tôi.
Lục Kha Nhiên gãi đầu, vụng về cất tiếng.
- Được rồi, được rồi. Hứa Giai Kỳ em cũng đừng làm khó cậu ấy dù sao bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi.
Nhiếp Viễn quan sát thấy sự bất mãn từ nữ nhân liền nhanh chóng can thiệp giảng hòa. Hứa Giai Kỳ ánh mắt ôn nhu hướng sang Dụ Ngôn toan tiến lại gần thế nhưng tổng chỉ huy Nhiếp Viễn đã không cho nàng thời gian nói thêm câu nào mà trực tiếp đưa Hứa Giai Kỳ lên xe.
Dụ Ngôn nhìn theo bóng lưng nàng, cõi lòng hụt hẫng hệt như vừa vụt mất nàng mãi mãi. Hứa lão sư cô nhìn thấy ban nãy tại sao lại xa lạ, lãnh khốc đến thế dường như có sợi dây vô hình ngăn cản khoảng cách giữa Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ.
Lục Kha Nhiên sau khi băng bó vết thương liền tiến đến gần Dụ Ngôn nhẹ cất giọng.
- Dụ Ngôn, để ta đưa ngươi về.
- Không cần, ta có thể tự đi được.
Nói xong cô xoay người rời khỏi giấu đi giọt nước mắt đang trực trào bao giờ, đôi chân bước vội, cõi lòng là ngàn câu hỏi mù mịt và sự hoang mang không biết từ lúc nào đã dâng đầy trong tâm trí Dụ Ngôn.
Dụ Ngôn bản thân rất muốn hỏi rõ Lục Kha Nhiên rốt cuộc ngọn ngành ra sao nhưng trái tim cô sợ. Sợ phải đối mặt với những sự thật nghiệt ngã, sợ đau đớn đến tột cùng khi người cô yêu giờ đây hoàn toàn như một người khác mà trước kia Dụ Ngôn cô chưa từng diện kiến.
Khoảnh khắc này, Dụ Ngôn mang theo nỗi lòng đầy khoảng trống, bóng lưng lạnh buốt đến vô hồn. Lục Kha Nhiên ở phía sau luôn dõi theo cô, tâm tư không khỏi dấy lên sự xót xa, trăn trở. Dụ Ngôn liệu có thể chấp nhận thân phận thật sự của Giai Kỳ, là Hứa lão sư hay là Hứa đội trưởng?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro