Chương 32: Đêm giao thừa
Suốt năm ngày nằm viện, Khổng Tuyết Nhi đã được Dụ Ngôn không ít lần tận tình chăm sóc. Hôm nay, khí trời mát mẻ, tâm trạng Khổng Tuyết Nhi cũng thập phần vui vẻ hơn. Kể ra nếu không nhờ nhát dao này có lẽ nàng cũng không ngờ có thể nhận được sự quan tâm, ân cần từ Dụ Ngôn nhiều đến vậy.
Mãi mê với dòng suy nghĩ, Tuyết Nhi khẽ chìm vào giấc ngủ say sưa, cánh cửa phòng nhẹ nhàng hé mở. Một bó hoa tươi thắm và tinh khiết khẽ đặt trên đầu tủ cạnh giường, người mang bó hoa kia kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống ngắm nhìn nàng thật lâu, khóe môi cong lên nét cười.
Không gian vẫn luôn tĩnh mịch như thế, người kia ngồi bất động như thể lo sợ chỉ một thanh âm nhỏ cũng đủ đánh thức giấc ngủ của mỹ nhân.
Ba tiếng trôi qua, Khổng Tuyết Nhi mi tâm hơi cử động, nàng tỉnh giấc nhìn quanh liền trông thấy Lục Kha Nhiên đang ngồi kế bên đọc sách. Chất giọng yếu ớt còn hơi run run vì vừa thức dậy cất lên vô tình gây sự chú ý cho Kha Nhiên gần đó.
- Ưm~
- Cô dậy rồi sao?
- Ừm...
- Ngủ có ngon không?
- Cũng có.
Khổng Tuyết Nhi mỉm cười đáp lại.
- Vết thương đã đỡ hơn phần nào chưa?
- Đã bớt đau hơn một chút.
Lục Kha Nhiên ánh mắt sáng lên vài tia vui vẻ. Trong suốt năm ngày qua, số lần đến thăm của Kha Kha vô cùng ít chẳng phải vì cậu ấy không lui tới mà là vì mỗi lần đến thăm đều nhìn thấy Dụ Ngôn đang tận tình chăm sóc cho nàng. Sắc mặt Khổng Tuyết Nhi khi gần bên Dụ Ngôn cũng vì thế mà khởi sắc không ít cho nên Lục Kha Nhiên đôi khi cũng chỉ lẳng lặng vào thăm rồi ra về.
- Có đói bụng không? Tôi đã nấu một ít cháo mang đến nhưng chắc bây giờ nguội lạnh cả rồi. Để tôi mang đi hâm nóng lại, cô đợi một chút nhé!
- Kha Nhiên, không cần đâu. Như vậy phiền cậu quá!
Khổng Tuyết Nhi áy náy tỏ vẻ ngại ngùng không muốn làm phiền đến Lục Kha Nhiên nhưng đổi lại Kha Kha không mấy quan tâm cho lắm liền lập tức rời đi. Một lát sau, bát cháo nóng đã được mang đến, Lục Kha Nhiên chậm rãi thổi từng muỗng cháo đưa lên phía trước tỏ ý nàng há miệng.
Khổng Tuyết Nhi thoáng đỏ mặt cùng lúng túng, nhất thời bị hành động kia làm cho ngập ngừng.
- Để tôi tự ăn cũng được....
- Vết thương của cô vẫn chưa lành hẳn, để tôi giúp cô.
Nàng ban đầu còn lạ lẫm sau cùng cũng quen dần mà ăn hết một bát cháo đầy, Lục Kha Nhiên lúc này đây nét mặt trở nên tươi tắn hơn toan đứng dậy ra khỏi phòng bất chợt bị thanh âm phía sau làm cho khựng người.
- Kha Nhiên, cảm ơn cậu.
- Ừm.
Không thể phủ nhận rằng, Khổng Tuyết Nhi đang càng ngày càng có hảo cảm hơn với Lục Kha Nhiên vì Kha Kha quả thật rất biết cách mang lại cho đối phương cảm giác an toàn và ấm áp.
~~~~~
Đêm giao thừa vừa vặn chạm cửa, người người nhà nhà ai nấy cũng đều mang tâm trạng náo nức, phấn khởi. Con phố sáng rực ánh đèn và không khí ngày Tết đang bao phủ khắp thành phố Bắc kinh nhộn nhịp. Thế nhưng có một người tình hình hiện tại đang không mấy khả quan mà lại thập phần bức rứt, ức chế xen lẫn bất ngờ và khó chịu.
- Hứa Giai Kỳ, em đang nói gì vậy? Anh không thích mang chuyện này ra đùa giỡn đâu nhé!
Vương Minh Trung vừa nói vừa cười như không cười, sắc mặt bán tín bán nghi không tin vào những gì tai mình nghe thấy.
- Xin lỗi anh, nhưng em nghĩ chúng ta nên dừng lại.
- Tại sao?
- Em nhận ra mình không hợp nhau và từ trước đến nay không hề yêu anh vì vậy....chúng ta nên kết thúc để cho nhau lối đi riêng...
Vương Minh Trung tạm thời không chấp nhận được bản thân đã bị đá, hắn ra sức giữ lấy Hứa Giai Kỳ ôm chặt vào người.
- Anh không tin, em nói dối.
- Buông tôi ra...Vương Minh Trung!!!
Bỏ ngoài tai những lời cự tuyệt của mỹ nhân, hắn lập tức khống chế cưỡng hôn nàng. Hứa Giai Kỳ dùng hết sức bình sinh để thoát khỏi vòng vây tên lang sói, nàng giáng xuống mặt hắn một bạt tai nổ trời khiến Vương Minh Trung nhất thời bần thần, ngẩn người như kẻ loạn trí.
- Đừng làm phiền tôi nữa, chúng ta kết thúc rồi.
Dứt lời, Hứa Giai Kỳ nhanh chóng rời khỏi bỏ lại đằng sau là ánh mắt sắc lạnh, đôi hàm cắn chặt vào nhau phát ra tiếng kêu ken két, bàn tay hắn cuộn tròn thành hình nắm đấm dõi hướng nhìn theo bóng nữ nhân đang khuất xa dần.
~~~~~
Dụ Ngôn từ bệnh viện thăm Khổng Tuyết Nhi trở về, trên đường đi lại không biết trời xui đất khiến gì cư nhiên dừng trước cửa nhà Hứa lão sư. Khi định thần lại cũng là lúc Hứa Giai Kỳ vừa quay về, nhìn thấy dáng hình quen thuộc nàng không khỏi bất ngờ liền lên tiếng đánh thức Tiểu Hầu Vương thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung.
- Dụ Ngôn?
Dụ Ngôn vốn đang chìm đắm trong hình ảnh đẹp đẽ của Hứa lão sư chợt nghe tiếng gọi kéo về thực tại, trên đôi má không hẹn mà ửng lên tầng mây đỏ hồng, cô lúng túng gãi đầu hồi đáp
- Hứa lão sư, em chỉ là đi dạo một chút liền không biết vì sao lại dừng ở đây....
Hứa Giai Kỳ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu tựa hồ như dòng suối nhìn tiểu tử ngốc nghếch trước mặt mà trái tim lại lỡ đi vài nhịp.
- Đêm nay giao thừa, em không về nhà đón năm mới cùng bố mẹ sao?
- Thật ra....Tuyết Nhi tỷ tỷ đang phải nằm viện nên giao thừa năm nay có lẽ em sẽ ở lại Bắc Kinh để chăm sóc cho tỷ ấy.
- Hứa lão sư, vì sao cô vẫn còn ở đây?
Dụ Ngôn cư nhiên thắc mắc, giờ này Hứa Giai Kỳ ắt hẳn phải về với gia đình rồi chứ? Cớ sao nàng vẫn còn một thân một mình?
- Vì phải giải quyết một số công việc nên tôi chưa thể về nhà được. Chúng ta vô tình lại trùng hợp ăn Tết xa quê rồi.
Nàng hướng mắt sang cô cười tỏa nắng như một đóa hoa mẫu đơn đang độ nở rộ, khoảnh khắc ấy Dụ Ngôn tưởng chừng như thời gian ngưng đọng để cô mãi mãi lưu giữ nụ cười nàng trong lòng suốt không phai. Trông bộ dạng đứng thẩn thờ của Tiểu Hầu Vương, nữ thần của chúng ta bèn lên tiếng kéo cô về thực tại.
- Dụ Ngôn, chi bằng tối nay em đón giao thừa cùng tôi nhé!
- Hả!!!???
Dụ Ngôn nhất thời lỗ tai ù đi không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Hứa Giai Kỳ là đang mở lời muốn cùng cô đón giao thừa sao??? Thiên a~, có nằm mơ Dụ Ngôn cũng không ngờ lại may mắn đến thế.
- Không tiện sao?
Ánh mắt nàng khẽ trầm luân, cất lên giọng nói hơi buồn bã.
- Ah, không phải. Chỉ là em hơi bất ngờ...Hứa lão sư, nếu vậy em đón giao thừa cùng cô sẽ không phiền chứ?
- Đương nhiên không phiền.
Nàng mỉm cười đáp lại cô bằng chất giọng ôn nhu nhất có thể. Dụ Ngôn theo chân Hứa Giai Kỳ vào nhà, cả hai cùng nhau sửa soạn bày biện để chuẩn bị chào đón năm mới gõ cửa.
- Hứa lão sư, cô xem bình hoa này đặt ở đây hợp chứ?
- Ừm...không tệ.
Năm mới chưa tới nhưng trên nét mặt Dụ Ngôn hiện tại là cả một trời xuân phơi phới, cô nhanh tay nhanh chân giúp Hứa Giai Kỳ dọn dẹp và trang trí nhà cửa. Đôi bạn trẻ như vợ chồng mới cưới đang cùng nhau sắm sửa trang hoàng cho căn nhà tân hôn. Quả nhiên, không khí ngày Tết cũng len lỏi vào tâm hồn khiến cho ai nấy đều thập phần háo hức.
- Dụ Ngôn, em giúp tôi giữ chiếc ghế để tôi trèo lên treo bức tranh này nhé!
- Hứa lão sư, cao như vậy hay để em làm cho.
- Không cần đâu, chuyện này đơn giản mà.
- Vậy cô cẩn thận nhé!
Hứa Giai Kỳ nhìn Dụ Ngôn cười trìu mến sau đó nàng đặt chân lên ghế rồi nhướng người treo bức tranh lên tường thành công. Nàng phủi tay gật đầu nhìn thành quả toan bước xuống lại không ngờ bị mất thăng bằng mà ngã bổ nhào về phía trước. Dụ Ngôn vốn luôn đứng ở dưới nhìn thấy tình hình trước mắt liền không kịp suy nghĩ đưa cả người ra sức đỡ Hứa Giai Kỳ.
*Bịch*
Cả hai nằm lăn ra đất, cả cơ thể dán chặt vào nhau, hai tay Dụ Ngôn ôm lấy eo Hứa Giai Kỳ còn nàng thì lại đặt trên vai cô siết chặt, một trên một dưới vô cùng ám muội. Hứa Giai Kỳ phút chốc phát hiện ra tư thế hiện tại thập phần xấu hổ, hai gò má chợt xuất hiện tầng đỏ ửng nhanh chóng ngồi dậy lộ rõ sự lúng túng trông thấy. Dụ Ngôn ở bên này cũng chẳng khác là bao, cô ngại ngùng ho khan một tiếng hòng che đi nét xấu hổ tự tạo mà đánh tiếng cắt ngang bầu không khí sắp bốc hỏa này.
- Khụ....Hứa lão sư, cô không sao chứ?
- Tôi không sao. Em có bị thương ở đâu không?
- Em ổn, chỉ e cô bị trầy xước...
- Tôi thật sự không vấn đề gì. Em mới là người đáng lo ngại hơn.
- Em cũng không sao mà, Hứa lão sư đừng lo.
- Khụ.....Dụ Ngôn, chúng ta có thể thôi đừng hỏi han nhau như thế này nữa không?
Cả hai không hẹn mà cùng nhau bật cười, bầu không khí cũng bớt ngượng nghịu hơn. Vài tiếng sau khi mọi việc đã dần trở nên hoàn tất, lúc này đây Hứa Giai Kỳ và Dụ Ngôn mới cùng nhau đếm ngược từng giây để chào đón sự chuyển giao của năm cũ sang năm mới. Tiếng đếm cuối cùng cất lên, một vùng trời tỏa sáng rực rỡ những tia pháo hoa đẹp đẽ, tô điểm thêm cho vẻ đẹp của đất trời, cỏ cây và tâm hồn con người cũng vì thế mà nở rộ ngát hương như bông hoa tươi thắm phủ đầy một mùa xuân của tuổi trẻ. Dụ Ngôn cùng nàng đứng trước ban công ngước đầu nhìn ngắm từng đợt pháo hoa luân phiên tỏa sáng.
- Hứa lão sư, em nghe nói đêm giao thừa nếu cùng người mình yêu ngắm pháo hoa sẽ bên nhau trọn đời.
- Vậy sao? Nghe rất thú vị.
Câu nói của Dụ Ngôn có vẻ đơn giản nhưng Hứa Giai Kỳ lại thoáng chốc đỏ mặt, nàng quay sang nơi khác chế ngự đi sự lúng túng vô hình, một hồi lâu mới dám xoay sang nhìn bạn học Dụ đang trầm ngâm bên cạnh.
Tia sáng trên bầu trời đêm ẩn hiện theo từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, từ đôi chân mày, ánh mắt, sống mũi đến bờ môi đều thập phần tinh khiết, xinh đẹp đến nao lòng. Hứa Giai Kỳ trái tim chợt hẫng đi vài nhịp, đôi má đào vừa bớt đi độ nóng giờ đây lại tăng thêm cấp số nhân gấp bộ lần. Khoảnh khắc ấy Giai Kỳ chợt nhận ra, Dụ Ngôn không biết từ lúc nào đã vô tình trú ngụ nơi trái tim của nàng mãi về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro