Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: "Ngươi yêu cô ấy"

- DỤ NGÔN, ĐỪNGGG!!!!

*Hự*
.
.
.
.

- THẰNG KHỐN NÀY!!!

Thanh âm hoảng hốt từ Lục Kha Nhiên cất lên theo sau là tiếng đánh đấm nổ tai. Hứa Giai Kỳ thời khắc này thần trí mới quay về, nàng bàng hoàng nhìn thấy trên lưng Dụ Ngôn là một vũng máu. Dụ Ngôn khi tâm trí đã định thần mới phát hiện một thân ảnh khác đang nằm đè lên cơ thể. Đôi môi khẽ run, giọng cô lạc đi vì không tin vào mắt mình.

- Tuyết....Tuyết Nhi tỷ tỷ!

- Dụ...Ngôn, chị....không sao...

Hai dòng lệ trên gò má Dụ Ngôn cũng chậm rãi rơi xuống đọng trên khuôn mặt xinh đẹp luôn nở nụ cười thuần khiết của Tuyết Nhi.

Khoảnh khắc Dụ Ngôn lao đến chắn cho Hứa Giai Kỳ, Khổng Tuyết Nhi đã nhanh hơn một bước đỡ nhát dao chí mạng kia. Lục Kha Nhiên vốn định tấn công từ phía sau nhưng không ngờ nữ nhân họ Khổng lại liều mình xông đến cứu nguy cho Dụ Ngôn trong gang tấc. Gã đàn ông máu lạnh chẳng mấy chốc đã bị Lục Kha Nhiên hạ đo ván. Tiếng còi cảnh sát cũng lập tức vang vọng vài phút sau.

Lục Kha Nhiên nhanh chóng tiến lại cởi trói cho Dụ Ngôn và Giai Kỳ sau đó quay sang đỡ Khổng Tuyết Nhi vẻ mặt vô cùng lo lắng, bất an.

- Trước tiên phải cầm máu cho cô ấy, không nên rút dao ra vội sẽ làm vết thương bị nghiêm trọng hơn.

Hứa Giai Kỳ lên tiếng, giọng điệu thập phần nghiêm túc và bản lĩnh. Lục Kha Nhiên gật đầu, bàn tay giữ chặt cố định vết thương, vài phút sau Khổng Tuyết Nhi đã kịp thời được đưa đến bệnh viện gần nhất.

Cả ba người luôn trong trạng thái căng thẳng và lo lắng. Dụ Ngôn nhất thời không kiềm chế được mà bật khóc, có thể nói đây là lần đầu tiên cô đối mặt với tình huống thập tử nhất sinh như vậy. Hơn nữa, người bị thương lại chính là Khổng Tuyết Nhi nên trong lòng Dụ Ngôn hiện tại đang xót xa vô hạn.

Trông thấy tâm trạng Dụ Ngôn bây giờ, Hứa Giai Kỳ không giấu nổi quặn thắt, nàng tiến lại gần ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vỗ nhẹ lưng an ủi.

- Dụ Ngôn, đừng khóc! Tuyết Nhi sẽ ổn thôi.

Hơn 45 phút trôi qua, phòng phẫu thuật cũng từ từ hé cửa, vị bác sĩ từ trong bước ra chậm rãi tiến lại chỗ Hứa Giai Kỳ . Cả ba người đồng loạt đứng lên, bác sĩ như hiểu rõ tâm trạng liền cất lời thông báo.

- Ca phẫu thuật rất thành công, thật may lưỡi dao không đâm vào động mạch chủ nên lượng máu mất đi vẫn có thể kiểm soát. Tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, người nhà chỉ cần đợi 15 phút sau là có thể vào thăm.

- Cảm ơn bác sĩ rất nhiều. Bác sĩ vất vả rồi.

Lục Kha Nhiên lúc bấy giờ trên môi mới nở nụ cười, vội lên tiếng cảm tạ vị bác sĩ kia. Niềm vui chưa được bao lâu, ở ngoài hành lang đã trông thấy bóng dáng Vương Minh Trung. Hắn mang bộ dạng sốt sắng, phát hiện thấy Hứa Giai Kỳ liền lập tức chạy lại gần.

-Giai Kỳ, anh nghe nói em xảy ra chuyện. Em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?

- Không sao, mọi chuyện ổn rồi.

Hứa Giai Kỳ hé môi cười nhạt, mắt liếc nhẹ sang Dụ Ngôn đứng gần đó tỏ vẻ lo lắng. Vương Minh Trung dường như không để ý xung quanh còn có người, hắn chỉ dán mắt vào Hứa Giai Kỳ mà luyên thuyên chẳng ngớt.

- Giai Kỳ, anh đưa em về nhé! Để em một mình anh quả thật không an tâm nếu lúc ấy có anh, anh sẽ cho cái thằng biến thái đó một bài học. Dám động đến bảo bối của ta để xem ta nghiền nát ngươi ra thế nào. Lục Kha Nhiên đứng gần đó nghe được những lời phát ra từ miệng Vương Minh Trung không khỏi lắc đầu nhếch môi cười một cái.

Hứa Giai Kỳ  trước sự thái quá của giáo sư Vương, nàng tỏ vẻ hơi lúng túng đưa mắt nhìn Dụ Ngôn ra ý do dự.

- Không cần đâu, em còn....

- Vương giáo sư, nếu tiện xin thầy đưa Hứa lão sư về nhà cẩn thận. Hôm nay, cô ấy đã chịu đựng nhiều rồi nên mong thầy hãy chăm sóc Hứa lão sư chu đáo.

- Dụ Ngôn???

Hứa Giai Kỳ chợt bất ngờ trước câu nói của Dụ Ngôn, đáy mắt nàng hiện lên vài tia hụt hẫng nhưng chẳng thể làm gì hơn, nếu Dụ Ngôn đã nói vậy nàng đành chấp thuận quay về. Lục Kha Nhiên đứng kế bên khẽ liếc nhẹ Vương Minh Trung, thần sắc trong thoáng chốc cũng trở nên băng lãnh khác thường.

Dụ Ngôn ngoài mặt tỏ ra bình thản nhưng trong lòng đang tràn đầy bão tố, cô đứng chết lặng dõi theo bóng lưng nàng khuất dần, sống mũi bỗng dâng lên cay xé, đôi bàn tay nắm chặt từ trong suy nghĩ tự trách cứ bản thân, nâng khoé môi cười tự giễu.

- "Dụ Ngôn, ngươi là đồ vô dụng, là đồ bất tài chỉ biết giương mắt nhìn những người ngươi yêu thương, quý mến rơi vào đớn đau, nguy hiểm. Ngươi nói rằng ngươi sẽ bảo vệ Hứa lão sư, sẽ ở bên Tuyết Nhi tỷ tỷ những lúc chị ấy cần nhưng rốt cuộc ngươi làm được những gì? Hứa Giai Kỳ bị bắt cóc, Tuyết Nhi vì ngươi chịu một nhát dao thiếu chút nữa mất mạng. Nếu không thể mang lại bình yên cho nàng chi bằng để nàng ở bên một nơi khác, Vương Minh Trung hắn dù là kẻ tham lam nhưng chí ít cũng đường đường chính chính ở bên nàng bảo hộ. Còn ngươi liệu có tư cách hay không?"

~~~~~

Khổng Tuyết Nhi nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền dù bị thương nhưng vẫn không làm phai đi vẻ đẹp như tiên nữ của nàng. Lục Kha Nhiên trông thấy sự thiếu sắc trên khuôn mặt Dụ Ngôn, thầm đoán được cả buổi tối hôm nay cô chưa có gì bỏ bụng bèn lặng lẽ ra ngoài mua một ít thức ăn mang vào. Cả hai ra ngoài ban công trả lại không gian cho Khổng Tuyết Nhi nghỉ ngơi. Bất giác chợt nghe Lục Kha Nhiên thở dài, cô hơi tò mò nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.

- Tại sao lại thở dài?

Lục Kha Nhiên hai tay bỏ vào túi quần, mím môi cười nhẹ.

- Ta thở dài vì không biết ngươi giả vờ ngốc hay là ngốc thật.

- ....

Dụ Ngôn chau mày, nhất thời chưa hiểu ý tứ trong câu nói của tên họ Lục kia.

- Dụ Ngôn, ngươi là có tình cảm với Hứa lão sư đúng không?

Dụ Ngôn trước sự thẳng thắng của Kha Nhiên bỗng thấy hơi chột dạ mà ấp úng trả lời.

- Làm....làm sao ngươi biết? ....

- ....

- Phải, ta thích Hứa lão sư.

Lục Kha Nhiên bất giác xoay người áp sát lại gần, nhìn thẳng Dụ Ngôn khiến cô thoáng chốc có phần giật mình, cả cơ thể truyền lên cảm giác rùng rợn kỳ lạ.

- Không, ngươi yêu cô ấy!

Lời khẳng định của Lục Kha Nhiên như mũi tên xuyên thẳng vào tâm can Dụ Ngôn, cô chợt phát giác ra một điều mà bấy lâu nay cô luôn mơ hồ chưa tỏ rõ. Họ Lục kia đã đúng, Dụ Ngôn cô thật sự đã yêu nữ nhân mang tên Hứa Giai Kỳ mất rồi. Ánh mắt cư nhiên tối lại, Dụ Ngôn cúi mặt xuống đất khẽ mím môi cười tự giễu cất giọng nói run rẩy đã lạc đi vài nhịp...

- Yêu thì đã sao? Hứa Giai Kỳ đến cuối cùng vẫn không thể...không thể thuộc về Dụ Ngôn này.

Không, phải nói là Dụ Ngôn ta không xứng với nàng mới đúng.

- Ngươi cho rằng Hứa lão sư không hề có tình cảm với ngươi?

- Còn không phải sao?

Dụ Ngôn giương môi mi tâm sầu cay hun hút nhìn thẳng vào mắt Lục Kha Nhiên. Kha Kha trái lại từ đầu đến cuối luôn giữ nguyên một sắc thái điềm tĩnh.

- Dụ Ngôn, ngươi biết không? Hứa lão sư quả thật....

Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang câu nói còn dang dở, Lục Kha Nhiên vừa nghe xong cú điện thoại đã chào tạm biệt Dụ Ngôn ra về trước, trông dáng vẻ hắn có phần khẩn trương nên cô cũng không muốn níu giữ lại để hỏi thêm điều gì. Bóng lưng Kha Nhiên khuất dần, Dụ Ngôn mang tâm trạng nặng nề tiến vào phòng để chăm nom Tuyết Nhi.

~~~~~

Gã biến thái đã bắt cóc Hứa Giai Kỳ chính là Triệu Phi Vũ, hắn trước đây là giám đốc của một công ty chứng khoán nhưng do làm ăn thua lỗ nên bị phá sản, nhà cửa tiêu tan. Người phụ nữ hắn yêu đã rời bỏ hắn, ôm hết tài sản để chạy theo nhân tình mới trong lúc hắn khó khăn nhất chính vì thế hắn căm hận Dương Đóa Đóa đến tận xương tủy.

Thất bại làm ăn, tán gia bại sản, bị người đời phỉ báng, bị người yêu phản bội. Bản thân vì sự phẫn uất trong lòng mà trở nên điên loạn, hắn mang nỗi thù hằn đặt vào người Hứa Giai Kỳ vì đơn giản nàng có ngoại hình gần giống với Dương Đóa Đóa nên vô tình khiến hắn ảo tưởng nàng là người đàn bà kia.

Những lần Dụ Ngôn cảm thấy bất an là do hắn cứ liên tục lảng vảng tìm cơ hội để bắt cóc Hứa Giai Kỳ nhưng hết lần này đến lần khác Dụ Ngôn và Vương Minh Trung luôn kề sát bên cạnh nàng khiến hắn chẳng thể ra tay nhanh gọn.

Giờ đây, nỗi bất an trong lòng Dụ Ngôn đã được giải thoát thế nhưng vận mệnh của Hứa Giai Kỳ liệu có thật sự an toàn? Trắng đen vẫn còn là một ẩn số cần chờ người giải đáp, chỉ có điều thời gian có hay chăng muốn cho chúng ta cơ hội? Và....ai mới thực sự đủ bản lĩnh để vén bức màn bí ẩn kia, điều đó có mấy ai dám khẳng định!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro