Chương 3:"Bảo Bối" tốt bụng
Tiếng vỗ tay của cả lớp đồng loạt vang lên như cảm thán bởi hình ảnh trước mắt, Hứa lão sư và bạn học Dụ quả thật rất lợi hại. Chỉ một phân đoạn nhỏ thôi mà đã lấy đi không ít nước mắt và nể phục từ những con người ngồi kia. Cả hai lúc này đã thoát vai, Hứa lão sư nhìn Dụ Ngôn nở nụ cười khen ngợi.
- Dụ Ngôn, em thực sự khiến tôi bất ngờ. Thật như bị cuốn theo mạch cảm xúc ấy làm tôi chỉ biết nín thở theo từng câu thoại của em. Rất xuất sắc Dụ Ngôn.
Hứa Giai Kỳ nở nụ cười ý vị cùng ánh mắt thập phần ôn nhu tựa như biển trời ngoài kia xoáy thẳng vào tim Dụ Ngôn lúc này.
- Em cũng thật không ngờ có thể kết hợp với cô ăn ý đến vậy. Hứa lão sư, cô quả thật là một bạn diễn tuyệt vời.
Dụ Ngôn nói nhưng không khắc nào rời mắt khỏi Hứa Giai Kỳ, ánh mắt như muốn đem hết thẩy những gì trước mặt gói trọn vào lòng. Cô không biết vì sao những khoảnh khắc đứng gần nàng bản thân lại luôn có bộ dạng như vậy.
- Được rồi. Được rồi. Hai cô trò đừng tự luyến khen nhau nữa. Chúng em ở dưới này cũng rất bội phục hai người rồi. --- Một nữ sinh dưới lớp lên tiếng khiến hai con người kia bừng tỉnh thoát ra khỏi thế giới riêng của bọn họ.(Haizzz thật là luyến vợ luyến chồng làm người khác phải nhức mắt mà).
Chợt cảm thấy có chút ngại ngùng, Hứa Giai Kỳ vội chữa cháy bằng việc nhận xét và nói rằng đánh giá cao khả năng cũng như tư duy của các thành viên trong lớp. Kết thúc tiết học, Hứa lão sư vẫn không quên nở nụ cười gieo nhớ nhung vào lòng biết bao nhiêu con người rồi mới bước ra khỏi lớp.
Những giờ học tiếp theo cứ thế chầm chậm trôi qua thoáng chốc đã tan trường. Dụ Ngôn nhanh nhảu chạy xuống hầm để xe tìm kiếm "bảo bối" của mình
- Bảo bối a, em đây rồi. Chúng ta cùng về nhé! --- Nở một nụ cười mang vẻ cưng nựng, không nao núng cô yên vị trên xe.
Tiếng nổ động cơ vang lên, Dụ Ngôn chậm rãi lái xe ra khỏi cổng trường vì nhớ đến lời nhắc nhở của Hứa lão sư ban sáng nên cô một chút cũng không dám đi nhanh. Vừa ra khỏi cổng cô bất giác thấy dáng hình thân quen. "Hình như là....Hứa lão sư" nghĩ trong đầu không lâu Dụ Ngôn đã tiến đến gần.
- Hứa lão sư, cô chưa về sao?
- Ah! Dụ Ngôn . --- Hứa Giai Kỳ hơi bất ngờ quay sang.
- Hôm nay xe tôi phải đi bảo hành sửa chữa nên không thể sử dụng, tôi đang đợi bạn nhưng chắc là cô ấy không đến được. Có lẽ phải gọi taxi rồi.
- Lão sư, hay là cô lên xe em đi. Em sẽ đưa cô về dù gì em cũng đi một mình.
Hứa Giai Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên nhưng sau đấy liền thu hồi trở lại vẻ điềm tĩnh ngày thường.
- Vậy có phiền em quá không? Chỉ e nhà tôi không thuận đường.
- Không sao. Dù gì em cũng đang rảnh rỗi mà. Cô không cần phải ngại.
Rất nhanh Dụ Ngôn lấy trong xe chiếc mũ bảo hiểm dự phòng đưa cho Hứa Giai Kỳ bắt nàng đội vào rồi leo lên xe. Cô nổ máy phóng nhanh ra đường lộ, Hứa Giai Kỳ lần đầu được ngồi trên động cơ phân khối lớn như vậy liền cảm thấy lạ lẫm chưa quen. Nàng hơi lo sợ, hai tay bấu chặt vào eo của Dụ Ngôn mà quên mất hành động này khiến người ngoài nhìn vào lại vô cùng ám muội.
Dụ Ngôn như biết người phía sau tạm thời chưa thích ứng liền giảm tốc, thả tay ga để mặc cho "bảo bối" vi vu hóng gió, ngắm cảnh.
Những đợt gió nhẹ ùa vào khiến Hứa Giai Kỳ quen dần với tốc độ, lúc này đây nàng lại vô cùng tận hưởng cảm giác tự do ấy. Nàng nới lỏng tay hơn, bắt đầu quan sát xung quanh chẳng hiểu sao con đường về nhà hôm nay lại trở nên hữu tình đến thế. Có thể vì lần đầu được ngắm chúng trên chiếc mô tô chứ không phải trên con xe quen thuộc nên nàng vô tình cảm nhận được khung cảnh thật biết cách chiều lòng người.
Chiếc xe dừng lại trước một căn hộ lớn, chẳng mấy chốc đã đến nhà Hứa Giai Kỳ. Nàng bước xuống toan tháo quai mũ nhưng làm thế nào cũng không tháo ra được. Trước vẻ lúng túng của nàng, Dụ Ngôn bỗng không kiềm được mà phì cười.
- Để em giúp cô....."chắc lần đầu sử dụng loại mũ này" --- nghĩ thầm trong đầu, cô đưa tay lên giúp lão sư của mình tháo quai nón.
Chiếc mũ vừa tháo ra cô cư nhiên lại 1 phút ngẩn người "Hứa lão sư đến cả lúng túng cũng xinh đẹp vậy sao?" Luồng suy nghĩ chợt xoẹt qua trong đầu khiến Dụ Ngôn đứng ngây ngẩn trong giây lát.
- Dụ Ngôn? Dụ Ngôn?
- Hả?
Nghe ai đó gọi tên mình, cô bất giác hồi tỉnh
- Em sao vậy? Có phải không khỏe chỗ nào?
- Không có, không có. Em chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến vài chuyện thôi. --- Cô cười trừ cố tình che đi vẻ thất thố ban nãy.
- Oh! Đến nhà tôi rồi. Thực sự cảm ơn em nếu hôm nay không có em, có lẽ đã không về nhà nhanh được như vậy. --- Nàng nhìn cô ánh mắt vô cùng biết ơn lại mỉm cười một cái khiến gió xuân đâu đó bỗng quay về.
- Không có gì đâu. Cũng sắp quá trưa rồi, Hứa lão sư vẫn là mau vào nhà nếu không sẽ ảnh hưởng sức khỏe.
- Oh được. Vậy em về nhà cẩn thận nhé!
- Vâng!
Hứa Giai Kỳ xoay người bước đi nào đâu biết sau lưng cô một kẻ si ngốc cứ mãi đứng nhìn. Dụ Ngôn ơi Dụ Ngôn, mày là đang nghĩ cái gì vậy? Nhẹ đặt tay lên ngực trái một cách vô thức,cô cảm nhận thấy trái tim mình sao muốn tạo phản rồi. "Chẳng lẽ bị cảm do trời nắng ?". Nghĩ đến đây, đột nhiên nghe thấy âm thanh nào đấy thật khiến người ta xấu hổ. Ra là cái bụng đang biểu tình vì đói phải mau mau về nhà thôi.
Trở lại xe chuẩn bị quay về bỗng Dụ Ngôn cảm nhận được điều gì đó khiến cô hơi lạnh sống lưng. "Là gì vậy?" Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cái bụng đang cồn cào biểu tình đã chiếm hết tâm trí hiện giờ rồi.
Phóng một mạch về đến nhà tìm trong tủ lạnh xem còn lương thực gì lót dạ không. Thật may, vẫn còn thức ăn hôm qua để lại thế thì chỉ việc lấy ra làm nóng lại mà thưởng thức thôi. Ăn xong, Dụ Ngôn vào phòng nằm phịch xuống giường như đem hết thảy sức lực dồn hết vào chiếc giường kia. Thế là nửa ngày trời trôi qua êm đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro