Chương 28: Tâm tư nữ nhân
Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Dụ Ngôn ngày hôm nay vì phát sốt nên cơ thể hiện tại vô cùng khó chịu. Cô đứng dậy toan vào nhà vệ sinh để rửa mặt bỗng một trận choáng váng ập tới khiến cả người loạng choạng tưởng chừng như sắp ngất xỉu đến nơi.
Hứa Giai Kỳ kịp thời đã quan sát thấy biểu hiện bất thường hiện tại, nàng ngay tức khắc vội chạy đến, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng và lo lắng nhưng đứng gần đó, Lục Kha Nhiên đã nhanh hơn một bước. Cậu ta lập tức đỡ người Dụ Ngôn từ phía sau rồi bế lên chạy một mạch đến phòng y tế, lúc này đây Dụ Ngôn đã lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Hứa Giai Kỳ trước hành động kia đôi chân hơi khựng lại rồi cũng nương theo tình hình mà chạy phía sau Lục Kha Nhiên đến phòng y tế. Bản thân nàng là một lão sư còn là chủ nhiệm của lớp nên việc quan tâm đến sinh viên là chuyện nên làm. Thế nhưng thực chất trong lòng Hứa Giai Kỳ lại lo lắng hơn gấp bội lần như thế vì Dụ Ngôn không đơn giản là học trò nàng yêu mến mà còn là một người đặc biệt dù trái tim nàng còn chưa thể lý giải. Tuy nhiên, chỉ cần Dụ Ngôn có mệnh hệ gì thì lòng Hứa Giai Kỳ cũng nóng như lửa đốt.
Sau khi ổn định để nhân viên y tế chăm sóc cho Dụ Ngôn, lúc này Hứa Giai Kỳ và Lục Kha Nhiên mới lặng lẽ ra phía ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt đang thập phần lo lắng của mỹ nhân, Lục Kha Nhiên bèn lên tiếng trấn an....
- Dụ Ngôn sẽ không sao đâu. Cô cũng đừng nên quá lo lắng.
Hứa Giai Kỳ nghe được lời động viên cũng đỡ thấp thỏm hơn phần nào nhưng những suy nghĩ mơ hồ về mối quan hệ giữa cả hai lại khiến nàng không giấu được thắc mắc mà ngượng ngạo dò hỏi.
- Kha Nhiên, tôi muốn hỏi em một chuyện nếu em cảm thấy có điểm không phải thì thứ lỗi cho tôi nhé!
Lục Kha Nhiên vẻ mặt hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lịch sự trả lời.
- Hứa lão sư cứ hỏi.
- Ừm....Thật ra.....
Hứa Giai Kỳ hơi ngập ngừng không biết có nên tiếp lời, nhận thấy sự lúng túng kia Lục Kha Nhiên lập tức thúc giục
- Có chuyện gì Hứa lão sư cứ nói, không cần phải ngại đâu.
- Chỉ là...tôi cảm thấy mối quan hệ giữa em và Dụ Ngôn rất tốt....
Lục Kha Nhiên đôi chân mày hơi nhướng lên, khoé môi nhẹ cong nét cười như thể hiểu rõ hàm ý mà Hứa Giai Kỳ đang muốn nhắc tới...
- Hứa lão sư, giữa em và Dụ Ngôn không có quan hệ gì khác ngoài bạn bè....
Nghe đến đây, ánh mắt của Hứa Giai Kỳ hơi sáng lên thế nhưng ngay tức thì đã bị phủ một màu tăm tối bởi câu nói tiếp theo của Lục Kha Nhiên
- Em thực sự rất thích Dụ Ngôn, cô ấy là một người con gái cá tính, mạnh mẽ và đầy bản lĩnh.
- Em muốn tỏ tình với Dụ Ngôn vào thời điểm thích hợp nhất, chỉ có điều không biết cô ấy có đồng ý không?
Vừa nói Lục Kha Nhiên vừa cười ngô nghê như đứa trẻ nhưng người kế bên, tầm mắt lại phủ đầy một màu ảm đạm từ khi nào. Nàng, giờ khắc này, cõi lòng sao tự dưng muốn nổi trận bão tố, trái tim cảm giác đã quặn thắt, đại não nặng nề khiến đôi chân mày cư nhiên cau chặt lại. Mãi mê chạy theo dòng suy nghĩ của bản thân, Hứa Giai Kỳ quên mất người bên cạnh đang gọi nàng khản cổ.
- Hứa lão sư? Hứa lão sư?
- Ah? Hả?.....
Bị tiếng gọi kéo về thực tại, Hứa Giai Kỳ vẻ mặt hơi lúng túng tỏ rõ sự hối lỗi khi vừa vô tình thất lễ.
Lục Kha Nhiên vẫn điềm tĩnh mở lời...
- Lão sư, liệu em có nên tỏ tình với Dụ Ngôn?
Hứa Giai Kỳ cố gắng nặn ra từng chữ để che đi sự gượng gạo, bão tố trong lòng, nàng nhoẻn miệng cười như không cười, ngập ngừng hé môi.
- Nếu đã thích một người....vậy hà cớ gì không nên thử.
Lục Kha Nhiên trên môi nở nụ cười tươi rói nhìn thẳng vào Hứa Giai Kỳ đáp lời.
- Phải, nếu đã yêu ngại gì không thử!
Cả hai bị cuốn theo câu chuyện hiện tại nên đã vô tình không phát hiện ra còn có một người thứ ba đã tình cờ nghe được hết cuộc đối thoại vừa rồi mà tâm hồn cũng gần như tan vỡ, lo âu liệu Dụ Ngôn có bao giờ xiêu lòng trước Lục Kha Nhiên này không, cho dù cô dành tình cảm cho Hứa Giai Kỳ nhưng không đồng nghĩa Dụ Ngôn không thể yêu Kha Kha.
Nhận được tin Dụ Ngôn bị ngất xỉu vì bệnh, Khổng Tuyết Nhi đã tức tốc chạy xuống phòng y tế hòng theo dõi tình hình và chăm sóc cho cô. Thế nhưng vừa gần đến cửa đã lập tức bị cuộc trò chuyện kia kéo vào trong vô thức. Thật không ngờ chỉ một câu nói của tên họ Lục đó lại có thể khiến cho hai mỹ nhân của chúng ta dâng lên trận chua xót trong lòng.
~~~~~
Khổng Tuyết Nhi kể từ lúc bước vào phòng y tế đã toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Dụ Ngôn đến nổi quên mất tiết tiếp theo bản thân còn có bài kiểm tra. Sực nhớ ra, dù tâm tư không phút nào ngừng lo lắng cho người nằm ở kia nhưng đến cuối cùng vẫn phải quay về lớp.
Dụ Ngôn ngủ li bì suốt bốn tiết học, Hứa Giai Kỳ vì sốt ruột mà không khắc nào tập trung chỉ mong đến tiết thứ năm để có thể trở lại quan sát tình hình của bạn học Dụ. Nàng ngồi một bên ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhợt nhạt kia, cõi lòng không giấu nổi thương xót. Bàn tay vô thức nắm lấy tay Dụ Ngôn miết nhẹ lại không rõ vì điều gì khiến cho bàn tay nhỏ nhắn ấy khẽ cử động.
Nhận thấy có vẻ Dụ Ngôn đã tỉnh, Hứa Giai Kỳ giật mình phát hiện ra hành động vừa rồi của mình là thập phần thất thố bèn lập tức thu tay về. Dụ Ngôn khó khăn mở mắt, và điều đầu tiên cô nhìn thấy là ánh mắt ôn nhu của nàng đang dán chặt vào cô, giọng nói khàn đặc, Dụ Ngôn yếu ớt mở miệng.
- Hứa lão sư, cô đã ở đây bao lâu rồi?
- Cũng chỉ vừa mới đến. Em cảm thấy cơ thể thế nào? Đã đỡ hơn chưa?
Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên trán cô, lau đi những giọt mồ hôi còn vương trên khuôn mặt thiếu sắc.
- Đã đỡ hơn một chút.
Dụ Ngôn trả lời xong liền liếc nhìn đồng hồ, cô giật mình khi biết đã vào tiết thứ năm không giấu được thắc mắc mà buộc miệng nhắc nhở nàng.
- Hứa lão sư, đã vào tiết rồi cô không tính lên lớp sao?
Hứa Giai Kỳ nở nụ cười trìu mến, nhìn cô nhẹ lắc đầu rồi bông đùa một câu.
- Hôm nay tôi trống tiết cuối nên sẽ ở đây chăm sóc cho em. Cũng coi như trả ơn em lần trước đã chăm tôi bệnh, thế nào?
Dụ Ngôn lúc này đây tâm trạng dâng lên một cỗ vui sướng lẫn cảm động, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nữ thần của lòng cô lại hảo hảo quan tâm cô ân cần đến vậy.
- Hứa lão sư, ...
- Được rồi, em đang bệnh không nên hao tổn sức lực. Để tôi lấy nước cho em nhé!
Giờ phút này, Dụ Ngôn cô chỉ muốn thời gian ngừng trôi để cô mãi mãi lưu giữ bóng hình ấy, chỉ duy nhất bóng hình ấy mà thôi. Chợt có cảm giác tay phải còn vương chút hơi ấm mơ hồ, cô đưa bàn tay lên ngắm nhìn thật lâu, trong đầu bỗng lóe lên luồng suy nghĩ. Chẳng lẽ, Hứa lão sư đã nắm tay mình, thế nhưng lý trí cô lại vội phủ nhận điều đó. Chắc chỉ là quá khao khát nên sinh ra ảo tưởng, làm sao có thể cơ chứ? Khóe môi nâng lên nét cười nhạt rồi nhanh chóng thoát khỏi dòng suy tư.
Hứa Giai Kỳ mang cốc nước lọc tiến đến gần Dụ Ngôn, nàng nhẹ nhàng cúi xuống nâng người cô từ từ ngồi dậy như nâng niu, trân quý một bảo bối vô giá. Mùi hương êm dịu của nàng lan tỏa quanh cánh mũi cô, khuôn mặt nàng sát mặt cô trong gan tất vậy mà Hứa Giai Kỳ lại không hay biết rằng chính hành động ấy đã khiến cơ thể cô vốn nóng càng nóng hơn.
Dụ Ngôn lần đầu tiên tiếp xúc với Hứa Giai Kỳ trong trường hợp và vị trí đặc biệt thế này, trái tim không khỏi đánh rơi vài nhịp, đôi má đào cũng từ từ ẩn hiện tầng mây đỏ ửng, cả người run lên theo tiếng đập con tim. Hứa Giai Kỳ vẫn dịu dàng như thế, hành động trong vô thức cư nhiên muốn đưa tay vuốt má cô nhưng lập tức kịp thời thu liễm. Nàng cất tiếng phá tan bầu không khí yên lặng bấy giờ...
- Dụ Ngôn, nếu sức khỏe không tốt chi bằng lát nữa tôi đưa em về nhé!
Dụ Ngôn bị câu nói vừa rồi làm cho bất ngờ, hai mắt mở to tuy nhiên với bản tính đơn thuần, ngây thơ, cô sợ làm liên lụy đến nữ nhân như hoa như ngọc của mình nên vô tư từ chối không muốn để nàng lao tâm khổ tứ.
- Em thật sự không sao, hôm nay là đi cùng với Lục Kha Nhiên cho nên một lát nữa về cùng cậu ta sẽ thuận tiện hơn.
Câu trả lời vừa dứt, sắc mặt của Hứa Giai Kỳ liền phủ đầy một màu u tối, đôi chân mày hơi nhíu nhẹ rồi rất nhanh từ từ buông lỏng. Vốn dĩ đang đỡ lưng đặt Dụ Ngôn nằm xuống lại bị câu nói chạm thẳng vào nút thắt trong lòng mấy ngày qua mà động tác đang ôn nhu bỗng trở nên bạo lực khôn lường.
- Khỏe rồi thì nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc nên về trước. Cố gắng dưỡng bệnh!
Hứa Giai Kỳ nói xong thoạt nghe không có tư vị gì nhưng ẩn sau bên trong lại chứa đựng sự ẩn khuất lẫn bực dọc xen kẽ. Nàng vừa dứt câu đã không thèm ngoái đầu mà một mực bỏ đi ra khỏi phòng.
Dụ Ngôn bị một lực mạnh ấn người xuống giường, nét mặt không tránh khỏi trở nên nhăn nhó. Chưa kịp định thần liền phải hứng chịu biểu tình khó hiểu của Hứa Giai Kỳ, vẻ mặt ngây ngốc chưa tường tận sự tình thì Hứa Giai Kỳ đã bước đi mất dạng. Cô thầm quở trách bản thân có phải đã làm gì sai khiến Hứa lão sư nổi giận. Rõ ràng ban nãy còn nói sẽ ở lại chăm sóc cho cô hà cớ gì khi không đã thay đổi 180 độ.
Dụ Ngôn khẽ thở dài, đôi mắt ủ dột mang tầng buồn sâu thẳm tự nhủ lòng "nữ nhân quả thật rất khó hiểu a~" ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro