Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Họ Lục kia!

- Tuyết Nhi tỷ tỷ!

- Dụ Ngôn, em về rồi.

Thì ra là Khổng Tuyết Nhi, nàng đã cố ý muốn đứng trước nhà để đón Dụ Ngôn trở về. Chiếc xe cô dừng lại không khỏi khiến cho người phía sau cũng đột ngột dừng theo. Một phản xạ tự nhiên có điều kiện khi Dụ Ngôn quay lại cũng vô cùng bất ngờ.

- Cậu đi theo tôi như vậy là có ý gì?

- .......

Trước câu hỏi thất kinh vừa rồi, cả Khổng Tuyết Nhi và Lục Kha Nhiên đều không tránh khỏi ngạc nhiên nhất thời chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Tôi hỏi cậu vì lý gì cứ đi theo tôi từ trường về đến đây?

Lục Kha Nhiên lúc này như vỡ lẽ ra một điều làm cậu ta phía sau chiếc nón bảo hiểm kia, đôi mắt đã ẩn lên vài tia thích thú, nhàn nhạc mở lời....

- Trùng hợp thôi, nhà tôi ở phía ngay kia.

Nhìn theo hướng tay chỉ của Kha Nhiên, Dụ Ngôn dường như phát giác ra bản thân thật sự đã quá thất thố, trên nét mặt hiện giờ không giấu nổi sự xấu hổ mà thoáng chốc liền đỏ mặt.
Rất nhanh, Khổng Tuyết Nhi đã lên tiếng phá vỡ đi bầu không khí ngượng nghịu lúc này.

- Dụ Ngôn, đây là.....?

- À! Cậu ta là du học sinh mới chuyển vào lớp em.

Hướng ánh mắt sang phía người kia, nàng khẽ gật đầu chào lịch sự. Trong khoảnh khắc này mới kịp nhìn rõ khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi, theo sau hành động đó Kha Nhiên cảm xúc có hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh không thể hiện ra bên ngoài.

- Xin chào, tôi là Kha Nhiên.

- Gọi tôi là Khổng Tuyết Nhi .

Nàng mỉm cười đáp lại cũng không quên giới thiệu tên của mình. Lục Kha Nhiên luôn lịch sự như thế thật khiến người ta có cảm giác cậu ta vô cùng chừng mực và trưởng thành. Sau lời xã giao vừa rồi, người bạn học mới cũng nhanh chóng trả lại không gian cho hai người mà chậm rãi rời đi. Dụ Ngôn thoáng thấy bóng dáng của họ Lục kia đã khuất dần, lúc này đây mới xoay qua nhìn Khổng Tuyết Nhi .

- Tuyết Nhi tỷ, sao đột nhiên hôm nay lại đến đây tìm em?

- Vì.....để cảm ơn em.

- Cảm ơn?

Dụ Ngôn nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc lẫn bất ngờ. Vì cớ gì nàng lại cư nhiên chủ động đứng đợi cô chỉ để nói hai tiếng "cảm ơn". Khổng Tuyết Nhi mỉm cười, nụ cười dịu dàng và trìu mến đặt lên người Dụ Ngôn. Nàng chậm rãi mở lời....

- Chuyện lần trước nếu không nhờ có em thì chắc bây giờ....

- .......

Dụ Ngôn bày ra vẻ mặt khó hiểu, nguyên lai là gì tại sao cô không nhớ.

- Dù sao hôm nay chị đến đây cũng là muốn cảm ơn em cho nên chị đã cố ý mua ít đồ để lát nữa nấu gì đấy cho em nè. Dụ Ngôn, em không định mời chị vào nhà sao?

Trước lời đề nghị của Khổng Tuyết Nhi , cô cũng không còn tập trung quá vào vế câu phía trước mà nhanh chóng cùng nàng di chuyển.

~~~~~

Lục Kha Nhiên và Dụ Ngôn vốn chung cư gần nhau nên chuyện đụng mặt mỗi ngày là điều khó tránh khỏi, do đó mối giao hảo của cả hai cũng tốt lên vài phần. Một buổi sáng đẹp trời như bao ngày bình thường khác, Dụ Ngôn chậm rãi lái "bảo bối" ra khỏi trường chợt thoáng thấy Lục Kha Nhiên đang đứng trước cổng. Dáng vẻ dường như đang chờ đợi ai đó nhưng đấy không phải chuyện của cô vì vậy cứ lơ đi là được. Chiếc xe vừa lăn ra đường lộ đã bị thanh âm phía sau làm cho khựng lại...

- Này! Dụ Ngôn

- Chuyện gì thế? Làm giật hết cả mình.

Lục Kha Nhiên chậm rãi tiến lên trước mở lời.

- Chuyện gì là chuyện gì? Tôi đang đợi cậu về chung đấy.

WHAT???? Dụ Ngôn mở to mắt kinh ngạc, vốn dĩ mối quan hệ giữa cô và tên họ Lục kia cũng không đến nổi nào nhưng đây là lần đầu tiên Kha Kha chủ động đợi cô về cùng. Chẳng phải thường ngày vẫn luôn lãnh cảm, lạnh lùng sao, hà cớ gì hôm nay lại.....

- Nghĩ cái gì mà thất thần vậy?

- Không có gì? Mau về nhà, đói sắp chết ta rồi.

Lục Kha Nhiên ánh mắt có chút khởi sắc lập tức cùng Dụ Ngôn lấy xe trở về. Kể từ hôm đó, cả hai luôn xuất hiện cùng nhau như hình với bóng. Nói đi cũng phải nói lại, ở thành phố xa lạ này ngoài Khổng Tuyết Nhi ra thì Lục Kha Nhiên là người bạn cô thân thiết nhất. 

Họ Lục kia từ lúc vào trường đến nay đã cực kỳ nổi tiếng, có lẽ vì hắn ta là người ngoại quốc và diện mạo thì thập phần tuấn tú, cho nên dĩ nhiên các nữ sinh ở trường đều vô cùng ngưỡng mộ.
Thế nhưng chưa bao giờ Dụ Ngôn nghiêm túc quan sát dung mạo của Kha Kha, chỉ duy nhất một lần khi Kha Nhiên chơi bóng rổ dưới sự cổ vũ nhiệt tình của "fan-girl" trong trường. Khoảnh khắc ấy Dụ Ngôn không thể phủ nhận đã có lúc cô muốn đổ gục trước vẻ nam tính trong con người Lục Kha Nhiên. Có điều, trái tim lẫn tâm hồn cô đã sớm thuộc về Hứa lão sư mất rồi nên không thể chứa thêm ai được nữa.

~~~~~

Buổi sáng Chủ nhật tinh mơ khi Dụ Ngôn vẫn còn mắt nhắm mắt mở thì đã bị cú điện thoại của họ Lục kia làm cho tỉnh giấc.

- Alo? Gọi gì mà sớm vậy?

- Có biết mấy giờ rồi không? Mau dậy đi, tôi đang ở......

- Làm gì thì làm một mình đi. Ha~. Bổn vương ta còn phải ngủ thêm tí nữa. Vậy nhé!

Lục Kha Nhiên chưa kịp nói dứt lời liền bị người bên kia chặn ngang rồi tắt máy. Ấy vậy mà người tính không bằng trời tính, chưa đầy 5 phút sau Dụ Hầu Vương đã bị tiếng chuông cửa làm cho tỉnh giấc. Mang tâm trạng bực dọc cùng uỷ khuất ra mở cửa, Dụ Ngôn liền bị người trước mặt làm cho kinh ngạc bởi cả người tay xách nách mang đủ loại đồ ăn thức uống.

- Ngươi mang những thứ này sang đây làm gì?

Lục Kha Nhiên vẻ mặt không biến sắc, điềm tĩnh trả lời

- Đồ ăn thì để ăn chứ còn làm gì.

Nói rồi liền bỏ mặt cô mà tiến thẳng vào nhà. Lúc này đây Dụ Ngôn mới định thần nhận ra tình hình hiện tại, nét mặt vô cùng khó coi lên tiếng.

- Này! Họ Lục kia, ngươi là đang đột nhập gia cư bất hợp pháp đấy có biết không hả?

- Vậy sao?

- .....

Cái tình huống gì đây? Chỉ trả lời như vậy thôi sao? Rõ ràng là.....Aizzz mà thôi mặc kệ đi cứ để tên nhóc đó muốn làm gì thì làm. Có lẽ Dụ Ngôn cô chưa biết, cái người cô gọi là tên nhóc kia năm nay đã qua rất nhiều xuân xanh. Cũng bởi vì là du học sinh nên độ tuổi cũng không cụ thể nhất định, chỉ là người ta chẳng nói ra chứ không phải người ta nhỏ tuổi hơn cô đâu nhé!

Từ lúc bước vào nhà, Lục Kha Nhiên đã chuyên tâm trong bếp, chẳng mấy chốc Dụ Ngôn liền đánh hơi thấy mùi thức ăn thập phần hấp dẫn đang lan toả khắp phòng. Thì ra Lục Kha Nhiên này cũng thật lắm tài chả trách nữ nhân cứ một mực vây quanh cậu ta đều là có lý do cả.
Khoảng 10 phút sau, họ Lục kia hai tay bưng ra rất nhiều đĩa thức ăn thoạt nhìn trông vô cùng bắt mắt, Dụ Ngôn không kiềm được bèn nuốt khan một tiếng.

- Đói rồi sao? Vậy ăn nhiều một chút đi.

Lục Kha Nhiên nhẹ nhàng, dùng đũa gắp vào chén cô vô vàn thức ăn, hình ảnh này nếu để người ngoài nhìn vào trông chả khác gì cặp vợ chồng trẻ mới cưới. Ấy vậy mà trong đầu Dụ Ngôn lại thập phần nghi hoặc. Vì lý gì hôm nay Kha Nhiên lại tốt với mình đến thế?

- Không có ý đồ gì xấu đâu. Đừng lo.

- Mà này. Từ giờ đừng gọi tôi là họ Lục kia hay Lục Kha Nhiên gì nữa. Gọi Kha Kha được rồi.

- Tại sao?

Dụ Ngôn trợn tròn mắt kinh ngạc, tự dưng lại muốn gọi tên thân mật như vậy là có ý gì?

- Muốn biết tại sao không?

- Ừm...

- Bí mật!

Trên mặt Dụ Hầu Vương lúc này đây đã nhăn nhó như khỉ con ăn ớt, dù uất ức nhưng chẳng thể làm gì hơn. Tên Lục Kha Nhiên này thật biết cách bức chết người ta mà, thế nhưng trước biểu tình khó coi trên gương mặt ai kia, Lục Kha Nhiên lại khẽ mím môi cười nhẹ - một nụ cười rất hiếm khi xuất hiện trên diện mạo băng lãnh.

- Hôm nay có dự định gì không?

Lục Kha Nhiên bỗng nhiên lên tiếng

- Cũng không có gì đặc sắc chỉ là có hẹn với Tuyết Nhi tỷ tỷ chiều nay tại đây làm một buổi tiệc nhỏ để tổ chức sinh nhật cho tỷ ấy.

Lục Kha Nhiên bất giác hơi khựng người, tròng mắt thoáng lướt qua một tia suy nghĩ rồi chậm chạp mở lời.

- Nếu không phiền có thể cho vị khách đường đột này tham gia cùng không?

Dụ Ngôn hơi bất ngờ trước lời đề nghị kia, song vẫn bình tĩnh suy tính một hồi cũng gật đầu đồng ý. Dù sao cũng là buổi tiệc kỷ niệm huống hồ thời gian qua giữa Lục Kha Nhiên và Khổng Tuyết Nhi cũng tính là quen biết. Có lẽ tỷ ấy sẽ không quá chấp niệm.

- Cũng được.

Tiểu Dụ Ngôn đáp lại với giọng điệu không nghe ra tư vị gì thật khiến người ta có cảm giác Dụ tiểu thư này vô cùng nông nổi và ngốc nghếch a~.

~~~~~

Thoáng chốc đã đến 5 giờ chiều, Khổng Tuyết Nhi trước đấy cũng đã có mặt, cả hai cứ lom khom trong bếp để chuẩn bị các món ăn chỉ duy nhất không thấy Lục Kha Nhiên đâu cả. Rõ ràng ban sáng còn hứa hẹn xin xỏ các kiểu bây giờ lại lặng đâu mất tăm. Khổng Tuyết Nhi quan sát thấy nét mặt đăm chiêu của Dụ Ngôn không khỏi bật cười thành tiếng.

- Dụ Ngôn, em là đang đợi Kha Kha sao?

- Vâng, cậu ta nói chiều nay sẽ đến nhưng tới giờ vẫn chưa thấy mặt. Em đói muốn xỉu rồi không muốn đợi thêm lâu nữa đâu a~

Khổng Tuyết Nhi mỉm cười ôn nhu xoa đầu cô...

- Chị nghĩ cậu ấy bận gì đấy chắc sắp xong rồi. Chúng ta đợi thêm một chút nữa nhé!

- Oh!

Mà khoan, lúc nãy vì mãi mê suy nghĩ nên không để ý, vì sao Tuyết Nhi tỷ tỷ lại gọi tên ấy bằng cái tên "Kha Kha" thân mật như vậy? Không nhịn được bèn buộc miệng hỏi thẳng.

- Tuyết Nhi tỷ, tên họ Lục đó cũng bắt chị phải gọi cậu ta là Kha Kha à?

Trước câu hỏi vừa rồi, Khổng Tuyết Nhi rất đổi bất ngờ, nhất thời chưa hiểu ra nguyên cơ gì Dụ Ngôn lại hỏi như vậy. Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi phản hồi...

- Là từ lần đầu tiên gặp, cậu ấy đã giới thiệu tên với chị như thế rồi mà. Có vấn đề gì sao?

Lúc này đây Dụ Ngôn mới vỡ lẽ ra quả thật cậu ta có nói như vậy. Aizz...một con người phức tạp, khó hiểu hết sức, làm cái gì cũng thần thần bí bí, nói cái gì cũng khó đoán được tâm tư. Cứ mặc kệ cậu ta muốn sao thì tùy, không nghĩ nữa a~~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro