Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chưởng 19: Rượu vào mất kiểm soát

Xe dừng lại tại căn hộ của Dụ Ngôn, cô cư nhiên bế Khổng Tuyết Nhi thẳng một mạch lên phòng. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân khi say rồi lại xinh đẹp hơn vạn phần. Dụ Ngôn đặt nàng yên vị trên giường rồi lẳng lặng ra ngoài pha một ly trà gừng để nàng ta uống giải rượu. Kể ra Dụ Hầu Vương này cũng thật phong lưu đi, hết Hứa Giai Kỳ rồi lại đến Khổng Tuyết Nhi nằm lên giường mình mà cả hai cũng đều là mỹ nhân thập phần câu dẫn. Haizzzz...chỉ tiếc là "bà để bà ngửi chứ bà không ăn a~~~".

Sau khi ly trà được làm xong, Dụ Ngôn nhẹ nhàng bưng vào phòng, cô dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất có thể để dỗ Khổng Tuyết Nhi tỉnh dậy. Lúc này đây cả cơ thể nàng tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ, hơi thở đều đặn nhấp nhô trên bộ ngực căng tròn đầy quyến rũ được ẩn sau chiếc váy xẻ ngực màu Lavender, tầng má ửng hồng vì men rượu, cánh môi khép hờ được tô điểm một màu đỏ huyền bí kết hợp với làn da mềm mịn, trắng trong như chính nụ cười và ánh mắt của nàng mỗi khi nhìn cô âu yếm. 

Dụ Ngôn chợt đỏ mặt nhưng lý trí rất nhanh đã kịp thời nhắc nhở công việc cô nên làm, nhẹ cất lời...

- Tuyết Nhi tỷ tỷ, ngồi dậy uống chút trà gừng đi. Em mới pha xong vẫn còn nóng.

Khổng Tuyết Nhi lười biếng không muốn mở mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy dựa lưng vào tường. Ánh mắt mơ màng nhìn Dụ Ngôn dường như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Dốc tâm một hồi, cuối cùng Tuyết Nhi cũng chịu uống hết chén trà, cơ thể bây giờ đã có chút sức lực hơn. Dụ Ngôn toan đứng lên để ra ngoài, nhường không gian cho Khổng Tuyết Nhi nghỉ ngơi bất chợt tay cô bị một hơi ấm níu lại. Người phía sau khẽ phát ra thanh âm run run, êm nhẹ....

- Dụ Ngôn đừng đi! Ở lại đây với chị!

-Tuyết Nhi tỷ tỷ, đêm nay chị mệt rồi mau nghỉ sớm đi. Ngày mai tỉnh táo rồi em sẽ cùng chị trò chuyện. Được không?

Cô dỗ dành nàng bằng giọng nói dịu dàng vì cô biết rõ, đối với người say càng căng thẳng sẽ càng khiến họ mất bình tĩnh. Khổng Tuyết Nhi lắc đầu, bàn tay càng ra sức níu chặt hơn mà bộc phát cáu kỉnh.

- Nhưng chị muốn em ở đây ngay bây giờ!

- Ngoan, nghe lời em mau ngủ đi.

Dụ Ngôn lấy tay xoa đầu nàng tỏ ý trấn an, dỗ dành.

- Nếu đổi lại là Hứa lão sư em vẫn sẽ bỏ đi như vậy chứ?

Dụ Ngôn bất giác sững người vì bị nói trúng tim đen, cô hơi kinh ngạc làm bờ môi khẽ run lên không kiểm soát. Ánh mắt mờ đi cố tình lái sang khoảng không khác, động tác lúc này cũng không còn ôn nhu, dịu dàng nữa mà đã muôn phần lạnh nhạt chỉ muốn mau chóng ra khỏi căn phòng này. Cô xoay người che đi biểu tình trên khuôn mặt không muốn người kia phát hiện ra, nhẹ buông lời hờ hững khiến Tuyết Nhi trong lòng tràn ngập cay đắng.

- Tuyết Nhi tỷ tỷ, tỷ say rồi. Nên nghỉ ngơi sớm đi.

- Dụ Ngôn, em đứng lại đó...Em là đồ hèn!

Dụ Ngôn tự dưng bị nữ nhân xưa nay luôn ân cần, dịu dàng với mình chửi thẳng mặt không tránh khỏi sự tức giận trong lòng.

- Khổng Tuyết Nhi! Chị đừng nghĩ say rồi có thể muốn nói gì thì nói. Hôm nay, em sẽ không trách chị vì đó là những lời từ rượu mà ra cho nên chị hãy mau ngủ đi. Ngày mai tỉnh táo lại rồi mọi chuyện sẽ ổn, em sẽ quên hết những lời chị đã nói vừa rồi.

- Tuyết Nhi tỷ tỷ, ngủ ngon!

- Dụ Ngôn, thích một người mà không dám thổ lộ, hiểu rõ bản thân có tình cảm với người đó nhưng lại cố tình giả lơ để rồi khi nhìn thấy họ tay trong tay với kẻ khác thì lại tự mình hành hạ chính mình, đau đớn đến tận cùng. Em thử nói xem như vậy không hèn nhát thì là gì?

Khổng Tuyết Nhi bật cười, nụ cười trong chua xót, tự giễu cợt bản thân. Những lời vừa rồi như xoáy thẳng vào tâm can Dụ Ngôn khiến cô không ngăn nổi giọt lệ cay xé lòng, đôi môi khẽ run lên, cổ họng nghẹn ngào nhưng lại cố không bật ra thành tiếng. Đau đớn lắm, xót xa lắm, đắng rất đắng nhưng không thể làm gì hơn ngoài nhìn nàng từng khắc rời xa khỏi cuộc đời mình

- Chị nói đúng. Em là một kẻ hèn nhát nhưng thà hèn nhát để có thể dõi theo cô ấy, bảo hộ cô ấy còn hơn nói ra để tự nhận thấy bản thân không có đến một tư cách nào xứng đáng được ở bên người. Điều đó càng đau lòng hơn là mất đi Hứa Giai Kỳ.

- Em chưa bao giờ thử tại sao biết không thể?

Thanh âm giờ đây tựa hồ rất gần, Dụ Ngôn khẽ xoay người nhìn lại đã thấy Khổng Tuyết Nhi đứng đằng sau, đôi mắt nàng giờ phút này không khác nào dòng thác đang tuôn chảy, tuyết lệ cứ thế mà trào ra dưới khóe mắt đỏ hoe và đôi môi bị hàm trên bấu chặt đến rỉ máu. Dụ Ngôn bị hình ảnh trước mặt làm cho sững người, môi khẽ mấp máy cố rặn ra thành chữ.

- Tuyết...Tuyết Nhi tỷ tỷ.

Ngay lập tức cánh môi đã bị chặn lại bởi một bờ môi khác, Khổng Tuyết Nhi mắt nhắm nghiền mặc cho dòng lệ cứ thế tuôn rơi, hai tay vòng ra sau ôm lấy cổ Dụ Ngôn mà kéo xuống. Dụ Ngôn lại bất thình lình cả kinh trước hành động vừa rồi, mắt cô mở to, cả cơ thể cứng lại như tảng đá, bàn chân lúc này không còn sức lực để trụ vững. Sau khi ý thức được hành động vừa rồi, cô lập tức kéo nàng ra khỏi, đôi mắt ánh lên tia hoảng hốt, kinh ngạc.

- Kinh tởm sao?

Nàng cười nhẹ, tiếng nói phát ra mang một chút luyến thương, chút tiếc nuối, chút giễu cợt và cũng thập phần bi ai.

- Tuyết Nhi tỷ tỷ, tại sao?

- Vì......chị yêu em.

Ánh mắt Dụ Ngôn bỗng tối lại, cô không tin những gì tai mình vừa nghe, mắt mình vừa thấy và....môi mình vừa chạm. Đêm nay những điều bất ngờ cứ lần lượt đến mà bao vây lấy cô, nhất thời không thể thoát ra khỏi hố sâu dưới chân mình, cô chỉ có thể nói qua loa vài câu hòng đánh lừa cảm xúc, cũng là muốn cả hai rời khỏi tình cảnh khó xử này.

- Em biết chị là rượu vào lời ra mất kiểm soát cho nên mọi hành động và lời nói từ nãy đến giờ đều xuất phát từ đầu óc không minh mẫn. Vậy nên vẫn là đi ngủ sớm để ngày mai tinh thần bình phục trở lại nhé!

- Dụ Ngôn, em đừng như vậy nữa được không? Đó là sự thật và chị không say mà chính em mới là người say đấy.

Khổng Tuyết Nhi đã thực sự nổi giận, nàng không thể hiểu vì sao Dụ Ngôn cứ luôn trốn tránh, không dám đối mặt với sự thật. Giờ phút này, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, có "hỷ - nộ - ái - ố", có "yêu - thương - ghét - giận", không còn là một tiểu thư đài cát cứ suốt ngày treo trên môi nụ cười vô hồn, không cảm xúc; nàng, giờ đây chỉ là Khổng Tuyết Nhi một Khổng Tuyết Nhi bằng xương bằng thịt, một Khổng Tuyết Nhi khao khát mãnh liệt để có được tình yêu đúng nghĩa.

- Nhưng Tuyết Nhi, chị chưa bao giờ nhận thấy nữ nhân yêu nữ nhân thì thật nực cười, bệnh hoạn sao?

- Nực cười? Bệnh hoạn? Vậy tình yêu là gì hả Dụ Ngôn? Có phải từ rung động bên trong, từ cảm xúc thật lòng, từ cử chỉ đến lời nói hết thẩy của người đó mình đều đặt trong tâm? Lúc xa thì nhớ, lúc gần thì cố tình làm lơ chỉ là e thẹn không dám tỏ rõ, là muốn được ai đó quan tâm, chiều chuộng nhưng chỉ cần nhìn thấy người ta cười mình cũng sẽ vui lây, thấy người ta khóc cư nhiên lại đau lòng,...Đó là tình yêu.

- Dù là nam nhân hay nữ nhân thì đã sao, cũng chỉ là một chữ "rung động" vậy hà cớ gì cứ hoài đặt nặng nó trong tư tưởng. Yêu thì nói yêu, ghét thì nói ghét, có ai sống thay cho cảm xúc của mình....chẳng phải chị cũng đã yêu em rồi đấy thôi?

Dụ Ngôn chợt lòng quặn thắt, nữ nhân trước mặt tại sao lại thấu hiểu đến thế, từ ngày quen biết nàng đến nay, đây là lần đầu tiên cô thấy nàng khóc, lần đầu tiên thấy nàng chân thật đến mức phô bày tất cả tâm tư nàng chôn giấu, không chút e dè, không chút giữ kẽ. Khổng Tuyết Nhi đứng trước mặt Dụ Ngôn vào thời khắc này thật khác...

Cô vội kéo nàng vào lòng mà siết chặt vì cô biết, Tuyết Nhi tỷ tỷ của cô lúc này đây đang đau lòng đến nhường nào, cả cơ thể đã run lên vì hỗn tạp cảm xúc,...Nhưng câu nói sắp tới đây sẽ lại khiến cho Dụ Ngôn tiếp tục rơi vào hố sâu thăm thẳm không lối thoát, đầu óc bấn loạn, tâm trí mù mịt, cảm xúc rối ren đến vô cực.

- Dụ Ngôn.....em có "muốn" chị không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro