Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Khổ tâm

Sáng sớm thức dậy Dụ Ngôn đã nhìn thấy Hứa lão sư chuẩn bị tươm tất. Vừa nhìn thấy Dụ Ngôn, Hứa Giai Kỳ lại theo thói quen nở một nụ cười.

- Hứa lão sư, sao cô lại dậy sớm như vậy? Đã thấy khoẻ hơn chưa hay là hôm nay khoan hãy đi làm lại.

Ánh mắt mang vẻ lo lắng, sốt ruột của Dụ Ngôn càng khiến Hứa Giai Kỳ thêm phần ấm áp.

- Tôi không sao rồi. Tất cả cũng nhờ em. Cảm ơn Dụ Ngôn.

Nhận được lời cảm ơn của người trong mộng, Dụ Ngôn tâm trạng lại phi thường tốt. Trên môi cũng dần xuất hiện nụ cười chào đón một ngày mới tốt lành. Thế nhưng ông trời chẳng chịu chiều lòng người, vừa đến cổng trường đã gặp ngay Vương Minh Trung. Anh ta nhìn thấy Hứa Giai Kỳ liền sốt sắng chạy lại gần.

- Hứa Giai Kỳ , anh nghe nói hôm qua em bị ốm. Em có sao không?

- Cảm ơn anh, tôi hiện tại đã ổn hơn phần nào rồi.

Nàng khẽ mỉm cười đáp lại lời hỏi thăm. Phía bên này, Dụ Ngôn mặt mày ủ dột một màu tăm tối. Không muốn nấn ná lâu hơn cô liền tỏ ý cố tình rời khỏi.

- Hứa lão sư, Vương giáo sư! Em có việc phải vào lớp trước. Hai người ở lại sau nhé!

Nói rồi cố nở một nụ cười gượng đi thẳng một mạch vào trường. Hứa Giai Kỳ nhìn theo sau bóng lưng dần khuất bất giác lại quên mất người đang đứng cạnh mình cứ mãi luyên thuyên.

- Hứa lão sư? Hứa lão sư?

Hứa Giai Kỳ bị tiếng gọi vừa rồi kéo về thực tiễn. Nàng hơi giật mình vội giấu đi bằng nụ cười gượng gạo.

- Vương giáo sư, chúng ta vẫn là nên vào trường rồi.

- Ah được. Cùng nhau vào thôi.

Vương Minh Trung ân cần đi bên cạnh Hứa Giai Kỳ càng khiến cho mọi ánh mắt trong trường cứ nhìn theo không khỏi tò mò. Những tin đồn cũng từ đó mà dần lan toả không có điểm dừng. Ai nấy cũng thập phần háo hức và quan tâm về mối quan hệ của hai lão sư trong trường. Duy chỉ có một người cảm thấy khó chịu và quặn thắt tâm can mỗi khi nghe nhắc đến cái tên Vương Minh Trung đó. Không nói thì chắc mọi người cũng biết là ai mà đúng không? 

Hôm nay lại là một ngày học uể oải và nhàm chán của Dụ Ngôn, cô chỉ chờ cho tan học để chạy xuống phòng giáo viên đợi Hứa lão sư cùng về. Vốn dĩ sáng nay cô đã đưa nàng đi đến nơi thì trưa cũng nên có trách nhiệm đưa nàng về đến chốn. Chân vừa chạm đến cửa, Dụ Ngôn liền nhìn thấy Hứa Giai Kỳ cùng Vương Minh Trung đang bước ra vừa đi vừa nói chuyện hết sức vui vẻ. Nàng ngước nhìn chợt thấy Dụ Ngôn, ánh mắt không giấu nổi bất ngờ. Dụ Ngôn cố tỏ ra bình thường nhất có thể tiến lại gần lấy hết can đàm để nói ra thành câu.

- Hứa lão sư, chúng ta về thôi.

Đáp lại cô là ánh mắt khó xử từ Hứa Giai Kỳ , chưa kịp trả lời Vương Minh Trung đã nhanh chóng nói thay.

- Tiểu bạn học, thật ngại quá hôm nay thầy sẽ đưa Hứa lão sư về. Không làm phiền đến em nữa.

Ánh mắt Dụ Ngôn chợt tối đi muôn phần, cả người bây giờ cứng như tảng đá càng khiến Hứa Giai Kỳ cảm thấy tâm can như cắn rứt đến xé lòng. Nàng chào cô một tiếng lịch sự rồi rời đi trong lòng cũng chẳng khá hơn người kia là bao nhưng vẫn phải làm mặt lạnh không để giáo sư Vương phát giác điều gì.

Cả hai lên xe của Vương Minh Trung, Hứa Giai Kỳ nhìn anh ta mỉm cười giấu đi vẻ lo lắng từ sâu trong khoé mắt. Khẽ đưa ánh nhìn đến gương chiếu hậu phản chiếu đằng sau là một nhân ảnh đang hướng ánh mắt vô hồn về phía chiếc xe đang lăn bánh. Tựa hồ bất lực, đau thương vô hạn nhưng cuối cùng vẫn chỉ tột cùng đứng chôn chân tại chỗ mà nhìn theo bóng người đang khuất xa dần.

Tự huyễn hoặc bản thân chỉ là cảm xúc nhất thời cớ sao lại đau đớn tận cùng đến thế. Dụ Ngôn buồn bã dắt "bảo bối" xoay đầu rời đi. Được một đoạn bất ngờ nhận ra dáng hình có chút quen thuộc, tiến lại gần hơn thì phát hiện đó chẳng ai xa lạ là Khổng Tuyết Nhi.

- Tuyết Nhi tỷ tỷ!

Người được gọi tên hơi giật mình xoay lại.

- Dụ Ngôn?

Nhìn thấy Dụ Ngôn, nàng lập tức nở nụ cười tươi rói như ánh nắng sương mai. Vẫy vẫy tay chào.

- Tuyết Nhi tỷ tỷ vì sao chưa về còn đứng đây làm gì?

- À. Ta là đang đợi chú Bình đến đón.

- Chú Bình?

Nhận ra ánh mắt ngạc nhiên lẫn nghi hoặc của Dụ Ngôn, Tuyết Nhi liền giải thích.

- Chú Bình là tài xế riêng của bố chị, hôm nay chú có công việc cần ghé qua đây nên liền thuận tiện muốn đón chị về một thể.

Dụ Ngôn như đã hiểu ra vấn đề bèn gật đầu mấy cái.

- Vậy em sẽ đứng đây cùng chị một lát, đợi chú ấy ra cũng không bất tiện chứ?

Trước sự chu đáo của Dụ Ngôn, mỹ nhân trước mặt cũng không nỡ từ chối liền bẽn lẽn ngỏ lời.

- Thật ra, bây giờ chị không muốn đi cùng chú ấy nữa.

- Sao vậy?

Dụ Ngôn vẻ mặt ngạc nhiên, mở to mắt hỏi lại.

- Em có phiền không khi chị đi cùng em? À.....thật ra cứ ngồi mãi trên xe hơi chị cảm thấy vô cùng ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở không khí một tý thôi.

Nhận thấy câu nói vừa rồi thập phần thất thố, Khổng Tuyết Nhi lúng túng bịa ra một lý do để bào chữa cho sự ngớ ngẩn của mình. Tuy vậy, Dụ Ngôn lại thấy nữ nhân này có nét gì đó rất thơ ngây, hảo khả ái nên cũng chẳng chấp niệm mấy những biểu hiện vừa rồi.

- Không sao. Lên xe đi em sẽ đưa chị về!

- Thật sao? Vậy đợi chị báo lại với chú Bình một tiếng.

- Được!

Khổng Tuyết Nhi ngoài mặt hết sức vui mừng trông chả khác nào một thiếu nữ 18 lần đầu biết yêu. Hai gò má lại được dịp mà ẩn lên nét hồng đượm trên làm da trắng trẻo, mềm mại kia, ánh mắt nàng sáng trong như giọt pha lê tinh khiết cùng cánh môi luôn hé nụ cười mỗi khi đứng gần Dụ Ngôn.

Cô đứng yên quan sát biểu tình trên gương mặt của Khổng Tuyết Nhi mà khoé môi cũng vô thức nâng lên nét cười. Thật không phủ nhận khi nói rằng vào thời khắc này, Dụ Ngôn lòng cũng vơi đi đôi chút phiền muộn đã cất giấu chôn sâu bởi sự tự nhiên thập phần vui vẻ của Tuyết Nhi tỷ tỷ.

Khổng Tuyết Nhi sau khi báo lại với chú Bình liền nhanh chóng ngồi yên vị trên xe của Dụ Ngôn. Tay nàng vòng qua eo cô khiến Dụ Ngôn bất giác sững người nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

- Tuyết Nhi tỷ tỷ, ngồi thật chắc em sẽ đưa tỷ về nhà an toàn.

- Dụ Ngôn.....thật ra chị vẫn chưa muốn về nhà lúc này. Chúng ta đi đâu đó đi. Được không?

Không nỡ từ chối tiểu mỹ nhân, Dụ Ngôn gật đầu đồng ý. Dù sao bây giờ tâm trạng cô cũng không khá là bao, đi dạo một chút coi như cũng khuây khoả.

- Được. Vậy trước tiên là nên đi ăn gì đã chắc chị cũng đói rồi.

- Chị nghe em!

Ba chữ "Chị nghe em" cất lên cư nhiên khiến Dụ Ngôn cảm giác con người đằng sau thật thanh khiết, đơn thuần nhưng Khổng Tuyết Nhi lại hảo hảo ngại ngùng. Ba từ này đối với nữ nhân mà nói thật gần giống với ngữ điệu dành cho người mình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro