Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản

Anh và cậu là hàng xóm với nhau. Năm 7 tuổi, lần đầu tiên thấy cậu - cậu bé nhỏ hơn mình hai tuổi vừa mới chuyển đến, anh đã phải rung động bởi khuôn mặt đáng yêu ấy. Và có lẽ từ ấy, một tình cảm xa lạ bắt đầu nảy nở trong anh.
------------------------------------------------------
"Thần, em xong chưa, coi chừng trễ học đấy!"
"Em ra ngay đây."
Đã 10 năm rồi, từ lúc 7 tuổi, mỗi ngày, đều đặn, anh luôn là người đưa cậu đi học, luôn quan tâm chăm sóc cậu. Năm nay, cậu học năm nhất còn anh đã là năm cuối ở trường trung học X.
"Tạm biệt anh Phong, em vào học đây!"
"Ừ, học ngoan nhé." Anh cưng chiều dặn dò cậu.
Vì chung trường, khi rảnh rỗi, cậu sẽ chạy sang lớp anh mà vui đùa, hoặc sẽ hỏi anh những bài toán khó, đôi khi trò chuyện với nhau. Những điều nhỏ nhặt như vậy đã trở thành thanh xuân của hai người.
Khi gặp chuyện, người cậu đầu tiên nghĩ tới luôn là anh; có chuyện vui cũng sẽ khoe anh đầu tiên. Sự dựa dẫm này, tựa hồ đã ăn sâu vào cậu.
Cả trường này, ai cũng biết Lam Thần và Hàn Phong rất thân thiết, là hai cái tên luôn đi đôi với nhau. Vì thế đừng dại dột mà làm khó Lam Thần, bạn sẽ không sống nổi với Hàn Phong đâu.
Mấy ngày gần đây, cậu thấy mình rất kì quái. Mỗi khi anh nói chuyện hay mỉm cười với một người khác, bất luận là trai hay gái, trong lòng sẽ rất bực mình khó chịu; lúc nghe giảng trên lớp, sẽ không tự giác mà vô thức nghĩ đến anh; thấy anh có chuyện buồn, tâm sẽ thắt lại thật đau; còn rất thích cảm giác được anh xoa đầu nữa; đến tối lại muốn lẻn qua ngủ cùng với anh. Như vậy là sao đây? Giống như là thích anh .....? Chẳng lẽ ... cậu thích anh ư? Thầm nghĩ lại, ừ đúng là thích thật. Mà cậu có nên nói cho anh không nhỉ? Mình. Tỏ tình. Anh. Aaaaaaaaaaa. Nằm vật lộn một hồi, cậu quyết tâm ngày mai sẽ lấy hết can đảm mà nói với anh.
Hôm sau, sau khi tan học, anh lại đến đưa cậu về nhà như mọi ngày. Lén nhìn anh, cậu biết thời cơ đã đến rồi. Hít một hơi sâu nào.
"Anh Phong, em thích anh."
Hàn Phong đơ người 5 giây, cậu nói thích anh sao? Cậu đang nói thích anh à? Làm sao được? Chẳng phải cậu lúc nào cũng coi anh như là anh trai sao?
"Có phải lại coi phim nhiều quá không? Anh với em chỉ là anh em, còn là con trai nữa, làm sao có thể?" Những lời này anh nói, cũng như tự nhắc nhở với chính mình.
"Con trai thì đã sao, em thực sự thích anh. À không, là yêu mới đúng!" Cậu kiên định nói.
Cậu nhớ anh đã từng nói: "Yêu một người chính là muốn ở bên cạnh người ấy suốt đời." Đúng vậy, là yêu.
Nhìn thấy ánh mắt của cậu, trái tim anh như tan chảy ra. Anh thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian này.
"Anh cũng yêu em, Thần à. Yêu em rất nhiều. Thần, chúng ta sẽ mãi không rời xa. Anh sẽ luôn bảo vệ em, ở bên cạnh em." Sau này, anh sẽ toàn tâm toàn ý mà yêu em, sẽ dành cho em sự sủng ái độc nhất vô nhị.
------------------------------------------------------
"Anh à, em đi làm đây."
Trong một căn nhà ấm cúng trong thành phố S, có hai người con trai sống chung với nhau. Họ đã trở thành vợ chồng vài năm trước với sự chúc phúc của hai gia đình và bạn bè. Sau khi làm thủ tục kết hôn và hưởng tuần trăng mật ở Hà Lan, hai người họ đã chuyển về đây. Nhưng có một điều hàng xóm ai cũng thắc mắc: Tại sao chỉ có chàng trai nhỏ con hơn tên là Lam Thần đi làm, người còn lại thì hay ở nhà, đôi khi mới ra ngoài và luôn đi bệnh viện mỗi tuần. Nhưng đâu ai biết rằng ...
Khoảng một năm trước, Hàn Phong đã đi bệnh viện cùng Lam Thần khi anh nói anh bị đau đầu thường xuyên kèm theo những triệu chứng khác. Sau khi làm xét nghiệm, bác sĩ đã thông báo rằng: anh bị ung thư não giai đoạn giữa. Tuy nhiên vẫn có hy vọng nếu biết cách điều trị. Vì thế hằng tuần, cậu luôn dẫn anh đến bệnh viện. Và cũng từ đó, chỉ có cậu đi làm còn anh thì nghỉ ở nhà, rảnh rỗi sẽ làm chút công việc trên mạng.
Anh và cậu rất hoảng sợ và gần như tuyệt vọng khi biết anh bị ung thư. Nhưng rồi họ đã vượt qua chuyện ấy và quyết định sẽ trân trọng những ngày tháng còn lại ở bên nhau.
"Anh này, em nghĩ mình nên trồng cây đi anh. Như thế sẽ giúp nhà mình có không khí trong lành hơn, với lại sẵn anh ở nhà có thể chăm sóc nó, cũng như xem nó là kỉ niệm giữa anh và em nhé."
"Được, theo ý em." Anh mỉm cười, mong mình có thể tại nhiều kỉ niệm hơn với cậu để sau này bỏ cậu lại, những kỉ niệm đẹp này sẽ thay anh bầu bạn với cậu.
Thế là từ đó, trong nhà của anh và cậu có thêm một thành viên.
------------------------------------------------------
"Ông ơi, hôm nay ông kể chuyện về cây cam nhà ông đi. Tụi con nghe nói nó mấy chục tuổi rồi đó, có thật không ông?"
Mấy chục tuổi sao ... Thời gian trôi nhanh thật nhỉ.
"Được rồi, mau ngồi xuống nào. Khi ông còn trẻ ..... "
Cậu nay đã trở thành ông già sáu mươi rồi, niềm vui bây giờ là kể chuyện cho tụi con nít hàng xóm vào những buổi chiều gió mát, cũng như chăm sóc cho cây cam này vậy. Năm ấy, anh đã mất bởi căn bệnh đáng sợ ấy, bỏ lại cậu tại ngôi nhà này cùng cây cam mà hai người đã chăm sóc. Cậu vẫn nhớ rõ, khi nằm trên giường, anh đã xin lỗi cậu vì không thể cùng cậu đi hết cuộc đời này, rồi lại chỉ vào trái tim cậu, chỉ vào cây cam mà nói: "Nhưng mà sau này, khi anh sẽ không còn nữa, chỉ cần em nhắm mắt lại hay nhìn vào cái cây này, em sẽ luôn thấy anh, tràn ngập trong tâm trí em. Và nhớ là: Anh yêu em nhiều lắm, bảo bối!"
------------------------------------------------------
Không ai ở thành phố S mà không biết rằng, có một cây cam được trồng bởi một ông cụ, nó luôn cho ra những quả cam thơm ngon và ngọt lịm, hương vị không nơi nào có được, như một tình yêu bình yên mà ấm áp, vĩnh cửu trường tồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro