2.
Gió mùa lại về, trời lạnh đột ngột, bầu không khí bỗng nhiên lại chùng xuống, ảm đạm. Bầu trời xám xịt, tiếng xe cộ cũng thưa hơn thường khi, những cánh cửa sổ hôm nay đóng kín và tấm mành dày nặng trĩu buông ủ ê, giữ lấy chút ít hơi ấm.
Vậy mà Jimin vẫn ngồi đó, có điều hôm nay em mặc thêm một chiếc áo khoác to sụ, đội mũ len màu vàng. em ấy như chút ánh nắng hiếm hoi giữa cơn gió mùa lạnh ngắt.
Jimin có dáng người mảnh dẻ, da trắng, mái tóc màu nắng, ánh mắt trong veo mà đượm buồn. Em vẫn thường ngồi trên bậu cửa sổ, khi thì đọc sách, khi ôm laptop, có khi chỉ ngồi ngẩn ngơ nhìn xuống phố thật lâu. em ấy là hàng xóm của tôi, rất ít cười nhưng luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, vì vậy mà rất nhiều người trong tòa chung cư này quý mến em, kể cả tôi.
Ngày mới chuyển đến, Jimin đã giúp tôi bê đồ đạc, chỉ cho tôi một số nơi ở gần đây có thể mua đồ nội thất và gia dụng. Bữa cơm đầu tiên em ấy cũng mời tôi nốt, căn hộ của em được trang trí khá đẹp nhưng hơi lạnh lẽo, chỉ duy nhất bức ảnh Jimin và một người đàn ông treo trên tường là có màu sắc tươi sáng. Nhận ra sự chú ý của tôi đối với bức ảnh, em cười nhưng không giấu được vẻ mặt đượm buồn: "Đó là bạn trai của em".
Tôi chỉ gật đầu rồi chuyển chủ đề, đôi mắt trong veo của em ánh lên nỗi buồn kỳ lạ khi nhắc về người đàn ông ấy, có lẽ đó cũng phải là một ký ức đẹp.
Dạo gần đây tôi ít khi thấy jimin ngồi đọc sách nơi bậu cửa sổ, em chỉ ngồi lặng thinh như vậy, rất lâu. Đôi lần tôi đi làm khuya về thường bắt gặp em ra khỏi nhà và chỉ trở về vào trưa ngày hôm sau. Mỗi lần như vậy, đôi mắt em lại buồn hơn một chút và thời gian ngồi lặng thinh bên bậu cửa sổ cũng lâu hơn.
Tôi mấy lần ngập ngừng định hỏi nhưng rồi sợ em sẽ coi bản thân tôi trở thành một người hàng xóm tọc mạch lắm điều, nên lại thôi.
Chủ nhật, tâm trạng của em bỗng chốc trở nên vui vẻ, em qua căn hộ của tôi và rủ tôi cùng đi siêu thị. suốt cả buổi hôm ấy, em rất hạnh phúc, mua nhiều thức ăn đến nỗi tôi phải lên tiếng: "Chỗ thức ăn này đủ dùng cho cả tháng rồi đấy, Jimin ạ"
Em cười cười vẻ như ngượng nghịu nhưng ánh mặt ngập tràn niềm vui: "Không sao đâu anh namjoon, như thế này một tháng tới em sẽ không cần phải đi siêu thị thêm nữa".
Lúc về đến phòng, chuông điện thoại của Jimin reo lên, em bỏ túi lớn túi nhỏ trên tay xuống để lục tìm điện thoại, đồng thời nói với tôi:
"Anh về trước đi ạ, em nghe điện thoại chút nữa".
Tôi nói tạm biệt rồi bước đi trước, cửa phòng chỉ còn lại cách tôi vài ba bước chân. trước lúc cánh cửa khép hẳn, tôi nghe thấy giọng Jimin đầy ngọt ngào:
"Vậy tối nay anh đến nhé, em chờ cơm anh!".
Tôi khe khẽ thở dài, cảm giác chán chường đầy ắp lồng ngực sau khi nghe em nói chuyện với người đàn ông đó.
Hóa ra, tình yêu lại có thể khiến con người ta vui vẻ đến vậy.
Buổi tối, tôi mở laptop, máy báo có email. Là của vợ tôi, cô ấy gửi tôi đơn li hôn. Chúng tôi li hôn sau gần 2 năm chung sống, vì em đã tìm được hạnh phúc mới với một người con trai biết quan tâm em nhiều hơn tôi, và có lẽ anh ta biết cách khiến cho em cảm thấy mình đã có một mái ấm của gia đình.
Mọi người nói tôi quá độc lập, tính cách quá khô khan, khiến cho người ta cảm thấy chán ngán. Tôi cười nhạt thếch, là đàn ông có ai muốn một mình cô đơn cả đời, ai mà không muốn có một người luôn bên cạnh để giãi bày, để chở che, để ôm lấy, để dựa vào sau những ngày tháng đầy thăng trầm, mệt mỏi.
Tôi chợt nghĩ đến Jimin, em chính là mẫu người nhẹ nhàng, mềm mỏng khiến ai cũng muốn chở che. Jimin lúc nào cũng nhìn người khác bằng ánh mắt trong veo nhưng lại trầm tư, dáng vẻ mong manh khiến cho người khác chỉ muốn dang tay mà nâng niu bảo vệ.
Tôi lại chợt nghĩ.. có lẽ, chính lúc này. Tôi muốn ôm em.
-------------------------
🐥.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro