Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

12.

Cuộc họp để làm rõ mọi chuyện diễn ra rất đơn giản. Sau khi bí thư Lưu phát biểu, ông Trình với cương vị người chủ trì đã dứt khoát và không thể chối cãi khi giới thiệu: "Đồng chí Giang Hành, phó đội trưởng của chúng ta, là một thanh niên trẻ tài năng, đã giải ngũ với một lý lịch xuất sắc, năng lực vượt trội và tinh thần cống hiến cao cả. Tại hội nghị mở rộng về phòng chống lũ lụt ở huyện Hà Đô cách đây hai ngày, đồng chí đã được bổ nhiệm làm đội trưởng phân đội Lan Bình thuộc Đội phản ứng khẩn cấp của huyện. Sau đây, xin mời đội trưởng Giang lên trình bày chi tiết về 'Phương án cụ thể về việc cải tạo làng Lan Bình và các khu vực lân cận thành khu xả lũ, di dời người dân và tài sản' đã được soạn thảo sau hội nghị."

Lý Toàn Lâm ngồi ở hàng đầu tiên, lập tức quay đầu lại xem phản ứng của dân làng. Hầu hết mọi người đều không có phản ứng rõ rệt, họ đang chìm trong sự khó khăn để tiêu hóa thông tin về việc di dời và cải tạo thành khu xả lũ. Vì vậycậu tập trung quan sát vài người đã gây chuyện lúc trước và thấy họ có vẻ mặt khó coi nhưng lại phải nín nhịn, trong lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Giang Hành với vẻ mặt lạnh nhạt, không để ý đến phản ứng của một số người, cầm lấy loa và bắt đầu trình bày chi tiết phương án di dời theo bản thảo đã viết trong đêm. Toàn bộ phương án này, Lý Toàn Lâm đã được nghe Giang Hành trình bày đầy đủ một lần vào tối hôm trước.

Lúc này dân làng bắt đầu xì xào bàn tán, mọi người liên tục giơ tay ngắt lời để đặt câu hỏi. Thấy Giang Hành giải thích chưa thấu đáo, Lý Toàn Lâm ở dưới sân cũng bắt đầu trả lời. "Tiền bồi thường sẽ được phát theo số nhân khẩu và diện tích đất canh tác của từng hộ, nhưng chắc chắn sẽ có một số thiệt hại không thể tránh khỏi."

"Huyện sẽ cử xe đến vận chuyển, chúng ta chỉ cần mang theo những vật dụng cần thiết, khi đến khu tái định cư sẽ có nhà mới để ở."

Lý Toàn Lâm dần dần bị đám đông vây kín, Giang Hành cầm loa nhảy xuống khỏi sân khấu. bí thư Lưu và ông Trình cũng đi vào đám đông, lần lượt giải đáp các thắc mắc của dân làng. Giữa đám đông chen chúc, Lý Toàn Lâm nhìn về phía Giang Hành, Giang Hành như có thần giao cách cảm, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt cậu và nở một nụ cười. Lý Toàn Lâm đọc được khẩu hình miệng của anh: "Làm tốt lắm."

Có lẽ vì mưa lớn kéo dài tạo ra tình hình không mấy lạc quan, công tác vận động diễn ra suôn sẻ hơn dự kiến. Vài ông già ngoan cố nhất, lớn tiếng nói "Hạ lưu thì liên quan gì đến tôi" cũng đã bị ông Trình thuyết phục bằng cả hăm dọa lẫn dụ dỗ. Giang Hành và Lý Toàn Lâm, hai thanh niên trẻ, nhìn mà ngây người ra.

Sau khi công tác vận động hoàn tất, bước tiếp theo là kiểm kê tài sản. Hai người dầm mưa chạy đến từng nhà, Lý Toàn Lâm ôm khư khư cuốn sổ ghi chép, còn Giang Hành thì ôm khư khư Lý Toàn Lâm.

Mỗi hộ đều đã được phân định số lượng và trọng lượng đồ đạc cần mang theo. Lý Toàn Lâm vừa dán nhãn lên đồ đạc của dân làng, vừa run lên vì ướt mưa. Giang Hành nhét một miếng gừng tươi vào miệng cậu, nhìn cậu bị cay đến lè cảlưỡi, anh lại bật cười.

"Cái rương này đẹp thật, tôi nhìn mà cũng muốn có một cái." Lý Toàn Lâm dán thêm một cái nhãn nữa lên chiếc rương gỗ gụ được bảo quản rất tốt, cậu vuốt ve những hoa văn tinh xảo trên rương một cách trìu mến.

Bà cụ cười không ngậm được miệng: "Thầy Lý, không được nói bừa đâu. Đây là tục lệ ở quê tôi, là rương đựng đồ cưới mà nhà chồng làm cho cô dâu đấy."

Lý Toàn Lâm đỏ bừng mặt. Không ngờ Giang Hành với khuôn mặt còn vương hơi nước, ghé sát vào tai cậu, khẽ cười: "Nghe thấy rồi nha thầy Lý, tôi nhất định sẽ sắp xếp cho thầy một cái."

Lý Toàn Lâm cố nhịn không đánh anh ngay tại chỗ. Ra khỏi nhà, cậu vẫn không nhịn được hỏi: "Bao giờ?"

Vẻ mặt ướt át và đầy mong đợi đó của cậu thật khiến người ta mềm lòng mà yêu mến, Giang Hành không nhịn được véo vào má cậu: "Chờ di dời xong, tôi sẽ đi tìm gỗ tốt làm cho thầy một cái ngay."

"Tự tay anh làm à?" Lý Toàn Lâm chớp chớp mắt.

"... Thầy đã nói thế rồi, không được cũng phải được thôi."

Lý Toàn Lâm cười một cách ngốc nghếch, ngay cả khi bị Giang Hành kẹp dưới cánh tay mà đi, cậu cũng không cảm thấy luộm thuộm. Mưa vẫn rơi rất to, nhưng Giang Hành luôn che chắn cho cậu.

Lý Toàn Lâm cứ nghĩ công việc di dời sẽ tiếp tục diễn ra một cách có trật tự như vậy, nhưng ông trời không chiều lòng người. Vào đêm thứ hai của công việc di dời, tình huống tồi tệ nhất đã xảy ra.

Đêm đó giống như một cơn ác mộng hỗn loạn. Tin vỡ đê và nước lũ gần như đến Lan Bình cùng lúc. Mọi người giật mình tỉnh giấc, buộc phải di dời sớm hơn dự kiến. May mắn duy nhất là ba chiếc xe tải của huyện đã đậu sẵn trên vùng đất cao. Nếu bỏ lại đồ đạc, có thể chở được rất nhiều người.

Những chiếc bè của làng không đủ dùng, Giang Hành và ông Trình trực tiếp nhảy xuống nước ngập đến thắt lưng, đẩy bè đi, vận chuyển người từng chuyến một. Đèn dầu được thắp rải rác, tiếng la hét hỗn loạn và tiếng trẻ con khóc hòa vào nhau. Lý Toàn Lâm không nhìn rõ cũng không nghe rõ, cậu nghiến răng nhảy xuống nước.

Trường làng nằm trên một con dốc, bác Lừa đã dẫn lũ trẻ ra ngoài chờ sẵn. Lý Toàn Lâm kéo một chiếc bè đến, để những đứa trẻ thấp ngồi trên bè, những đứa cao hơn thì buộc dây vào nhau mà đi. Lũ trẻ từ lòng bác Lừa trèo sang lòng cậu, những bàn tay nhỏ lạnh ngắt bám lấy cổ cậu, khẽ khóc gọi "thầy giáo Lý". Lòng Lý Toàn Lâm rối bời nhưng không có thời gian để bận tâm, cậu cứ lẩm bẩm "Không sao đâu, tin thầy" loạn xạ trong miệng. Sau khi vất vả sắp xếp tất cả học sinh nội trú, cậu và bác Lừa cùng dẫn một đoàn người lớn về phía xe tải.

Cây đèn buộc trên lưng cậu đột nhiên rơi xuống nước. Mất đi một nguồn sáng, Lý Toàn Lâm hoảng sợ ngay lập tức. Cậu vươn tay sờ những đứa trẻ buộc dây với mình, lớn tiếng gọi tên từng đứa một. Trong cơn hỗn loạn, Lý Toàn Lâm không biết giẫm phải thứ gì dưới chân, suýt trượt ngã xuống nước. Một đôi bàn tay lớn nắm chặt lấy cánh tay cậu, đỡ cậu dậy "Toàn Lâm, lên đi."

Giang Hành mang theo một chiếc bè khác, lội nước đến đón. Lý Toàn Lâm muốn rơi nước mắt nhưng vẫn nghiến răng lắc đầu. Sau khi bế lũ trẻ lên bè, cậu dùng dây buộc mình vào Giang Hành.

"Đau chân." Cuối cùng cũng có chút thời gian để thở, Lý Toàn Lâm mới cảm thấy đùi mình đau nhói. Chắc là bị thứ gì đó trôi nổi trong nước va vào. Giang Hành không nói gì, có lẽ là không nghe rõ.

Khi chiếc bè cập bến vùng đất cao, hai người bận rộn đỡ từng đứa trẻ xuống bè, nhét vào trong xe tải. Ba chiếc xe tải đã gần đầy, ông Trình khom lưng chạy đến nói: "Bộ đội Giải phóng quân sẽ tăng cường thêm một chiếc xe nữa, không biết khi nào đến nhưng nước đã dâng cao lắm rồi."

"Ba chiếc xe tải cứ đi trước, không chở hết cũng phải nhét cho bằng được. Tôi sẽ ở lại đợi. Xe của Bộ đội chắc chắn sẽ phải cứu trợ những người khác trên đường, không chở được nhiều đâu." Giang Hành bình tĩnh nói.

"Tôi cũng ở lại." Ông Trình nói.

Giang Hành lắc đầu: "Thầy đi trước đi, đến đó không thể không có người dẫn dắt mọi người được. Hơn nữa thầy đã kết hôn, có vợ có con, đừng để họ lo lắng."

Lý Toàn Lâm đứng trên thành xe, nước mưa tràn vào tai, toàn thân run rẩy nhưng vẫn nghe rõ câu nói đó. "Còn tôi thì sao?" Cậu hét lên.

"Thầy cũng đi trước đi." Giang Hành nói.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Ông Trình trèo lên xe, Lý Toàn Lâm thì lại nhảy xuống, ông Trình ôm chặt eo cậu gọi theo: "Thầy Lý!"

Trong màn mưa gió tăm tối, cậu nhìn thấy ánh đèn từ tay Giang Hành chiếu sáng khuôn mặt gầy gò, trắng bệch kia. Những lời tàn nhẫn và nước mưa lạnh lẽo cùng lúc len lỏi vào tai cậu "Lý Toàn Lâm, nghe lệnh!"

Lý Toàn Lâm cứng đờ, bám vào thành xe, giống như một con côn trùng chết trong giấc ngủ đông, cậu bị ông Trình dùng tay chân kéo trở lại. Chiếc xe chạy rất nhanh, và cậu ngay lập tức không còn nhìn thấy chút ánh sáng nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro