Part 10
Chủ nhật, theo cách mà Linh đã bày để thử của Alex, Vy vờ kêu mệt khi về đến Hà Nội. Linh đưa Vy về tận nhà, vào tận phòng ngủ, rồi quay sang gõ cửa nhà Alex.
Cộc cộc. Cộc cộc. Cánh cửa hé mở. Alex thò mặt ra, không nói gì khiến Linh hơi lúng túng.
- Cậu là hàng xóm của Vy đúng không ?
- Huh ? Có thể coi là vậy. Alex nhát gừng
- Ờ... Vy bị ốm mà giờ mình phải về nhà, không ở lại với bạn ấy được. Có gì cậu ghé qua xem bạn ấy thế nào giúp mình nhé.
- Tại sao tôi phải làm việc đó ? Gia đình Vy đâu rồi ?
- Cậu... cậu...
- Tôi làm sao ?
- ...
- Được rồi, cứ về đi, tôi sẽ sang, nhắn đừng khóa cửa không tôi không vào được.
- Cậu hãy đi qua vườn, cửa phòng khách không khóa. Cửa chính không khóa thì không an toàn lắm.
- Uh, biết rồi.
Linh còn muốn ở lại thêm với Alex nhưng không biết nói gì nữa, lại một khoảng im lặng đáng sợ.
- Còn gì nữa không ?
- Ờ, không, cậu nhớ sang đó.
Nói rồi Linh quay gót về, cánh cửa khép lại. Kiểu lạnh lùng nhưng lại quan tâm, và ở con người này khiến người ở gần có cảm giác an toàn và bình yên, chẳng trách mà cô bạn thân mê mệt đến thế. Xem ra Alex chưa có tình cảm gì với Vy, mình vẫn còn cơ hội, Linh thầm nhủ.
Linh vừa về là Vy hỏi ngay tình hình.
- Bà yên tâm nghỉ ngơi đi, chàng sẽ sang. Linh úp mở.
- ...
- Tóm lại là bà an tâm đắp chăn ngủ đi, tôi đi về đây.
- Bà về cẩn thận nhe, có gì tôi sẽ hậu tạ sau.
Trong thang máy, Linh suy nghĩ rất nhiều. Nếu tối nay, Alex sang chăm sóc Vy thật, tình cảm lại tiến xa hơn... Linh muốn nhiều cơ hội gần Alex hơn chứ không chỉ ở vai trò người đưa tin như hôm nay.
Vy thấp thỏm không yên, khi nào thì Alex sang nhỉ. 7h. 8h. 9h tối rồi mà vẫn không thấy Alex đâu. Vy hơi đói bụng, đang định ra khỏi giường kiếm đồ ăn thì thấy tiếng gõ cửa.
- Ai đấy? Vy hơi sợ.
- Alex đây, ngủ chưa?
- Chưa, vào đi.
Alex đẩy cánh cửa bước vào. Quần sooc màu kem, áo phông màu xanh biển, khoác ngoài somi ngắn tay kẻ sọc trắng - vàng - xanh, một tay xách cặp lồng, một tay là túi cam lớn.
- Nghe nói ốm à, ăn cháo đi này.
- Không thích ăn cháo, phở cơ.
- Đừng có lằng nhằng, ăn cháo đi, mất công đi mua rồi.
- Khongggggg.
- Ăn đi, sáng mai mua phở cho.
Nói rồi, Alex tiến lại giường, đỡ Vy dậy.
- Có tự ăn được không ?
- Được.
Thấy Vy lóng ngóng, chắc tại cháo còn nóng, Alex giật chiếc thìa từ tay Vy.
- Đưa đây.
Rồi Alex đưa 1 thìa lên thổi rồi đút cho Vy. Vy ngúng nguẩy quay mặt đi.
- Sao không ăn ?
- Không thích.
- Sao không ? Đã nói là sáng mai mua phở cho còn gì.
- Ghét cái mặt.
- Ai làm gì mà ghét.
- Nhưng mà nhìn thấy mặt không ăn được.
- Nhiêu khê.
Thấy Alex đứng vụt dậy, Vy tưởng Alex dỗi, ai ngờ Alex xoay người, đỡ Vy dựa vào người Alex, tay phải Alex cầm cặp lồng cháo, tay trái vòng qua vai Vy cầm thìa.
- Đây, ăn đi, không nhìn thấy mặt nữa rồi.
Quá bất ngờ nhưng chưa bao giờ Vy cảm nhận được sự ấm áp đến vậy từ Alex. Ngoan ngoãn ăn từng thìa cháo của Alex. Vy cố ăn thật chậm để được dựa vào Alex thật lâu. Vy có thể nghe được nhịp tim của Alex đang phập phồng sau lưng mình. Trong vòng tay của Alex, Vy thấy mình thật nhỏ bé nhưng an toàn biết bao.
Đợi Vy ăn hết, Alex khẽ lách người cầm cặp lồng đã rỗng đứng dậy.
- Đi đâu đấy ?
- Ở yên đó.
Alex khép cánh cửa phòng ngủ của Vy lại. Vy sung sướng, hạnh phúc, lúc này có thể nhảy cẫng lên thì vui quá nhưng không được vì vụ giả ốm này sẽ lộ mất. Vy ra khỏi giường, bước đến tủ quần áo, rồi vào nhà tắm.
Alex quay lại, tay cầm cốc nước cam, thấy Vy đã nằm xuống, mắt khép. Đặt chiếc cốc lên tủ đầu giường, khẽ ngồi xuống cạnh giường, Alex lay lay.
- Này, vừa ăn xong ngủ sẽ đau dạ dày đó. Dậy đi.
- Gì nữa ? Vy hé mắt.
- Dậy uống nước cam.
- Hết ăn lại uống, thành heo thì chết à.
- Vớ vẩn, tăng vitamin C mới mau hết ốm được.
Nói rồi Alex lại dựng Vy dậy, Vy lại được dựa vào người chàng lần nữa. Alex hơi khựng lại, Vy đã thay áo, bây giờ Vy mặc một chiếc áo hai dậy bằng lụa để lộ bờ vai và hai cánh tay. Tay Alex chạm phải bờ vai đó khi đỡ cốc nước cho Vy. Ép Vy uống hết cốc, đang định lách người đứng lên lần nữa thì Vy quàng tay ôm lấy cổ Alex rồi đặt lên môi Alex một nụ hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro