Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Cái nghiệp phải trả (Quân x Châu)

Người ta nghĩ Đông Vũ Gia Thy là yếu tố liên kết ba cá thể còn lại của hội anh em siêu nhân, ít ai biết rằng Nguyễn Hải Châu và Chu Phạm Dương Quân lại quen biết từ trước...

"Quen biết" nghe tầm thường quá, phải là ghét nhau ra mặt mới đúng.

Được hỏi về Châu Nguyễn khi đối phương đứng ngay bên cạnh, Dương Quân lắc đầu ngán ngẩm ngán ngẩm một cách đầy dũng cảm, thở dài thườn thượt như vô tình làm ra chuyện gì đó đáng hối hận...

- Nguyễn Hải Châu là cái nghiệp mà tao phải trả.

Chỉ vì lỡ giật tóc con bé một lần hồi mẫu giáo, tận mười, mười lăm, hai mươi năm sau, và có lẽ cả quãng đời còn lại, Quân cứ phải dính mãi với Châu thôi. Phiền thì phiền rõ ràng đấy, nhưng Chu Phạm Dương Quân sẽ cảm thấy áy náy, bứt rứt nếu để người khác thay mình "chịu phạt", cậu phải dũng cảm đối diện và tự nhận lấy hậu quả khi chọc vào Nguyễn Hải Châu.

Cái cốc đầu đau điếng đưa Quân trở về hiện tại. Nhìn ngang nhìn dọc rồi bắt gặp ánh mắt xéo xắt "trìu mến" của người bên cạnh, Quân cảm thấy như vừa bị đẩy thẳng vào bể sâu hối hận...

Rất nhanh cảm giác này đã biến mất, Quân mỉm cười với "cái nghiệp", thân là siêu anh hùng ngăn chặn quái vật Châu Nguyễn tấn công thế giới, Quân sẽ chọn con đường nhẫn nhịn và chờ đợi thời cơ phản kích... tất cả vì hòa bình nhân loại.

Nghe thấy phát ngôn nồng mùi "ngứa đòn", Châu Nguyễn chỉ lạnh lùng hỏi lại hai từ:

- Mày chắc?

- Sao em lại gọi người yêu mình là "mày"? - Quân tỏ vẻ không vui, nũng nịu - Anh không xứng đáng được yêu thương à?

Châu dùng sức đẩy con người đang sắp dính lên người mình ra càng xa càng tốt, nhăn mặt ghét bỏ thấy rõ:

- Mẹ tổ, nóng, mày biến ra!

Thấy mùi giận dỗi đang lan nhanh trên gương mặt của người yêu, Quân biết nước đi này sai lắm rồi, pha tự hủy của cái miệng phút ngu dại đành phải tự cứu lại bằng chính "thực lực":

- Nghiệp này người khác cầu còn không được, anh phải may mắn và cố gắng bao nhiêu mới giành được trọn vẹn mà, Châu nhỉ?

- Ừ, tao biết, cái cố gắng của mày được đánh dấu bằng ngày 12/12/202X, Chu Phạm Dương Quân đi bar tán tỉnh cả tá em nhưng vẫn mặt dày về cắn bật máu môi tao. đúng không?

Quân cười gượng, sâu bên trong là nước mắt biển rộng. Những pha tự hủy đâm thẳng lòng đất của quá khứ, bây giờ cho trăm cái mạng Chu Phạm Dương Quân cũng chẳng dám đối diện lại...

Quá khứ không thể thay đổi, vậy thì hiện tại...

Dương Quân nhanh chân đuổi theo cô người yêu đang muốn rời khỏi đây, nhẹ nhàng đan những ngón tay của đối phương vào tay mình nhau. Châu khó chịu, cố gắng rút tay lại nhưng làm thế nào cũng không được, bất lực lườm người bên cạnh:

- Bỏ tay, tránh xa cái nghiệp này ra!

- Đi xem phim nhé? Bộ phim em thích...

- Đ*o.

Về khoản mặt dày, Dương Quân tự tin bản thân hơn bất cứ ai. Cậu khẽ nhếch môi cười, tiến sát đến mặt người yêu, mũi cọ mũi:

- Thế thì mình về nhà, Netflix and chill?

-...

Châu mím môi, biểu cảm không rõ ràng, nửa như ngại ngùng e thẹn của người thiếu nữ, nửa lại giống nín nhịn để không đấm người trước mặt một trận cho bõ ghét. Mà từ điển của Nguyễn Hải Châu trước giờ chưa từng tồn tại hai chữ "ngại ngùng" thì phải, vậy thì khả năng nghiêng về vế sau nhiều hơn rồi.

Dương Quân cúi thấp người, dường như muốn bắt lấy một cách trọn vẹn từng sự biến đổi cảm xúc của người yêu, trên gương mặt vẫn là nụ cười vừa nguy hiểm lại vừa hút hồn...

Nhưng tóm lại là chê, Châu dùng một ngón tay đẩy người yêu ra xa, nhếch miệng trả lời:

- Chill cái *** ***!

***

"Cái nghiệp phải trả" rong ruổi theo Quân từ những năm mẫu giáo, hết cấp Một đến cấp Hai, cấp Ba rồi Đại học.

Quân chơi với "cái nghiệp" vui lắm, tuy ngày nào cũng cãi lộn nhưng vẫn dính nhau như keo con voi, trở thành một minh chứng cho tình bạn khác giới trong sáng hiếm có khó tìm. Học sinh trong trường đều biết, chuyện Châu yêu Thy hay Quân yêu Khang còn dễ tin hơn Châu & Quân là một cặp.

Lần đầu gặp Châu Nguyễn, Dương Quân thấy con bé đang ngồi nghịch đồ chơi một mình ở góc lớp, trông đơn côi lại tội nghiệp đ*o tả được. Muốn bạn hòa đồng hơn với mọi người, "tình cha" của một đứa trẻ mới nứt mắt nhìn đời được vài năm bỗng trội dậy... Quân chạy như bay đến gọi bạn đi ăn cơm nhưng lời chưa kịp theo miệng nói ra, chân đã vấp phải một món đồ chơi ở gần đó, tay Quân theo phản xạ muốn túm lấy một thứ gì đó để bám víu.

Túm vào tóc của Nguyễn Hải Châu...

Khoảnh khắc đó, cuộc đời của Chu Phạm Dương Quân và Nguyễn Hải Châu đã được định sẵn là hai sợi dây bện chặt vào nhau, mãi không thể tìm thấy nút cởi.

Cả hai ngã đập đầu xuống sàn. Một đứa u đầu, một đứa sưng trán.

Lớn lên, Quân mới nhận thức được ngay từ lúc chạm vào mái tóc và bị con bé kia combat một trận còn đau hơn trận đòn của phụ huynh, "tình cha" ảo diệu mà bản thân nghĩ ra hồi ấy hóa ra chỉ là phút thứ 181 trong ngày xem phim truyền hình, không hơn không kém. Mối quan hệ có nền tảng là "tình cha" thì đến đâu được? Phải, như thế nào cũng chỉ có thể dừng ở hai chữ "anh em" thôi.

Trường mẫu giáo khi ấy thuộc dạng trường tư cho những gia đình thiếu chỗ vung tiền, nên thiếu gia nhà họ Chu vô cùng hiểu chuyện, nằng nặc kêu cha gọi mẹ xin học Tiểu học ở nơi khác, không muốn tiếp tục học liên thông cả chục năm từ Tiểu học lên Trung học ở ngôi trường như thế.

Đại loại là thiếu gia nhà giàu thử thách bản thân sống cuộc đời của người bình dân, không phải vì né tránh con bé cột tóc hai bên nào đó đâu.

Nhưng khi xe vừa dừng ở cổng trường cấp Một, thế đ*o nào Chu Phạm Dương Quân lại thấy gương mặt quen thuộc đứng trong hàng ngũ học sinh lớp A. Lật đật móc túi, thấy chiếc thẻ học sinh bị cong mép ghi rõ ràng chữ B, Quân mới thở phào một hơi, chạy vào trường xếp hàng cùng các bạn.

Cậu tưởng mình đến muộn nhất rồi, không ngờ phát hiện phía sau vẫn có người, lại còn là một bạn nữ thì phải. 

Ôi ôi thời đến thời đến rồi, Quân hớn hở quay xuống:

- Chào c-cậu...

- Ừ, chào Quân.

Quân lắp bắp, hoảng hốt như vừa gặp ma:

- Cậu ở bên hàng lớp A mà, sao lại... Cậu có đứng nhầm không?

- Vừa rồi nhầm lẫn, nhìn này.

Khoảnh khắc ánh sáng từ chữ B trên thẻ của đối phương chiếu vào mắt Quân, Quân biết kiếp nạn này thế nào cũng không thể tránh khỏi rồi.

Thôi thì chấp nhận vậy.

Coi như thêm một người vào danh sách anh em bè bạn, việc gì phải sợ hãi tránh né?

Chơi cùng mới dần thấy bạn không đáng sợ như lần đầu gặp mặt, thậm chí rất xứng đáng đứng vào hàng ngũ "anh em tốt nhất" của Chu Phạm Dương Quân. Khi bị người khác gán ghép, cậu chỉ lắc đầu ngán ngẩm mà tự tin tuyên bố:

- Nếu trên thế giới chỉ còn một mình Nguyễn Hải Châu là con gái, tao xin đội nó lên đầu gọi một tiếng "mẹ", hai tiếng "bờ rồ" chứ yêu với đương cái đ*o gì?

Giờ thì hay rồi, sơ hở là đòi cắn mỏ cắn cổ "bờ rồ".

Rồi là anh em dữ chưa?

...

Chu Phạm Dương Quân vốn nghĩ "mọi thứ cũng chỉ đến thế thôi", bỏ ngoài tai mọi lời gán ghép, ship sủng sến sẩm gì đó của học sinh trong trường. Tình bạn cứ tiếp tục như vậy không phải tốt hơn à, sao phải yêu mới được? 

Vài mối tình thời cấp Ba của Quân chẳng đi đến đâu, tuy ai cũng: 1 là xinh như hotgirl, 2 là giỏi giang cực kì, không thì vừa xinh vừa giỏi. Nhưng vẫn chẳng có mối tình nào kéo dài quá một tháng, không phải do bên nữ cần tập trung học hành, không được phép yêu đương, thì cũng là do tính "cả thèm chóng chán" của Chu Phạm Dương Quân. OK Quân biết là cái nết như thế kiểu gì cũng bị người khác chửi rủa, nhưng không đủ thích là không đủ thích, bản thân không làm ra những chuyện vi phạm đạo đức, không hổ thẹn với lương tâm thì chẳng ai đủ tư cách chỉ trích.

Quay đi quay lại vẫn là game và bóng rổ, ới một tiếng Nguyễn Hải Châu có mặt, dcm tuyệt vời!!! 

Chuyện cứ bình thường cho đến một đêm nào đó, điện thoại Quân bỗng xuất hiện vài thông báo.

Đông Vũ Gia Thy tag cả bọn vào một bài viết trên trang CFS của trường.

[Đông Vũ Gia Thy: @Ngô Thiều Khang @Châu Nguyễn @Chu Phạm Dương Quân đọc xong rồi đi ngủ nhé =)))))))))]

[Châu Nguyễn: Dcm =))))))) cứu taooo]

Tuy khả năng đọc hiểu của Quân bình thường chỉ đạt ngưỡng 1.5/3 của phần đọc hiểu trong bài kiểm tra, nhưng lần này có đeo khăn bịt mắt cậu cũng lờ mờ đoán được đối tượng được "ẩn ý" nhắc đến trên CFS là ai.

"Tổng tài họ Chu" và "thiên kim tiểu thư tập đoàn sản xuất bánh kẹo", là ai được nữa? Còn ai trồng khoai đất này?

(Chú thích: Hải Châu là tên một công ty bánh kẹo ở Việt Nam)

Nhưng tiêu chí duyệt CFS lạ thế? Cái mẩu chuyện xàm xí này cũng đăng lên được? Quân lại thuê hacker ném cái page này ra thùng rác bây giờ.

Phần được đăng lên chỉ là một đoạn ngắn, Quân đọc preview cũng thấy ừ thì cuốn vl, một cách đ*o hiểu sao, tay không tự chủ lại lướt xuống phần bình luận, mọi người spam xin tên truyện tràn cả màn hình.

Lại còn truyện? Series cả nghìn tập như Cô dâu 8 tuổi hay gì?

Quân thề là mình trượt tay, chứ không phải tò mò diễn biến tiếp theo, nên đành log in acc clone để nhắn tin cho chủ CFS xin tên truyện.

Đối phương gửi qua một link Wattpad, sau đó là một tin nhắn khiến Quân giật mình suýt thì ném luôn điện thoại:

[Cậu cũng ship couple Quân Châu à? Sau này đào hố mới tớ gửi link choooo]

[Tớ đu couple này từ năm cấp Hai đến giờ, lấy kinh nghiệm nhìn đời nhìn người, Quân Châu không real tớ đâm đầu xuống đất]

[OTP là thật, tui mới là giả nèee hmu hmu]

Chu Phạm Dương Quân thở dài, ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại để lấy lại bình tĩnh.

Xin phép mắng bạn writer vì văn quá cuốn, mặc dù cả 7749 truyện đều chỉ lấy tên nhân vật là Quân và Châu nhưng Chu Phạm Dương Quân vẫn đọc không sót một từ.

Xin phép dm bạn yêu Đông Vũ Gia Thy vì nửa đêm còn rảnh rỗi tag người ta, báo hại thiếu gia họ Chu thức đọc truyện tới gần sáng, ngủ được đúng hai tiếng trước khi đi học.

Cuối cùng dcm nốt cái page CFS này, không up bài thì lấy đâu chỗ cho Đông Vũ Gia Thy bình luận?

Một buổi tối đầy sóng gió, không chỉ mất ngủ mà Chu Phạm Dương Quân đ*o thể nhìn Nguyễn Hải Châu một cách bình thường vào ngày hôm sau.

"Fanfic" là một thứ gì đó ảo đá vl, Quân sẽ không đụng vào lần nữa đâu.

Sự bất thường ấy cứ tiếp tục cho đến Đại học, cụ thể là vào những năm cuối.

Châu Nguyễn vẫn đang thao thao bất tuyệt bóc phốt đủ thứ chuyện trên đời, mặc kệ người bên cạnh vẫn còn ngái ngủ vì dư âm của trận rượu hôm qua.

Quân nhớ là bản thân uống không hề nhiều, nhưng đầu vẫn đau đau nhức nhức, hơi một chút nôn nao trong người. Cậu nhìn sang người bên cạnh, men rượu còn sót lại như khiến khiến người ta đánh mất lí trí trong chốc lát, Quân chỉ biết mình rất muốn chạm tới đôi môi kia...

Mềm mại...

Quấn quanh chóp mũi là mùi nước hoa quen thuộc...

Từng chút một mà Quân cảm nhận đưa tới những cảm xúc kì lạ chưa từng trải qua, vừa như có được, lại sợ sẽ mất đi, nhưng đều khiến trái tim không thể khống chế được nhịp đập đang bất thường...

***

- Tại sao ngày ấy em lại cắt đứt liên lạc với anh, Châu nhỉ?

Dương Quân ngẩn ngơ cầm mấy bông hoa trên tay, vừa tò mò hỏi người đối diện.

- Em từng nói rồi mà? - Châu dừng lại thao tác, nhìn chằm chằm Quân - Anh cố tình quên? 

- Không có, anh không nhớ thật mà.

Châu Nguyễn nhớ lại chuyện cũ chẳng vui vẻ gì, máu nóng lại bắt đầu sục sôi, mắt không thể không lườm người yêu một cái thật "lẹm":

- Ai bảo anh đêm hôm trước vẫn đi bar tán tỉnh người khác, hôm sau lại về nhà cắn bật máu môi tôi? Tôi nhớ anh chẳng có động thái rõ ràng hay ám hiệu gì cả, lúc nào cũng tự ý làm theo ý mình, anh nghĩ cả thế giới này xoay quanh mỗi anh thôi đúng không? Anh sống như...

- Nào nào bé yêu bé yêu, chuyện từ lâu rồi mà, giờ anh chỉ có mỗi em thôi. - Quân toát mồ hôi hột dỗ dành, thầm chửi bản thân ngu số 2 không ai số 1.

- Tắt văn đi.

Pha nhắc lại này tự hủy vãi cả ***. 

Quân muốn đập đầu vào tường tỏ vẻ ăn năn hối hận quá.

Châu Nguyễn nghĩ thế nào cũng vẫn thấy hậm hực chuyện cũ, vừa vài việc linh tinh vừa ca thán:

- Đông Vũ Gia Thy sao lại chọn cưới vào mùa hè? Ngồi không dính hoa dính lá mà như Hỏa Diệm Sơn.

- Anh làm cho...

Quân định chen vào nhưng bị Châu Nguyễn thẳng thừng từ chối, còn lùi lạ ngồi ra chỗ khác xa hơn:

- Cứ kệ em, hoa cưới của Thy để tự tay em làm.

Thấy người yêu chật vật làm việc, tóc tai hơi vướng víu nên Quân đành tự tay quấn lại tóc, chạy đi đâu đó kiếm được cái quạt cầm tay về, vừa vui vẻ giữ quạt vừa nói chuyện với người yêu:

- Sau này tổ chức đám cưới vào mùa thu nhé? Thời tiết vừa dễ chịu đúng ý anh, lại là mùa thu hương cốm Hà Nội mà Châu thích nhất!

- Ai thèm lấy anh mà đòi cưới xin?

Nguyễn Hải Châu bĩu môi, giọng điệu giả vờ thế nào cũng không thể che lấp hết tiếng cười trong đó, gương mặt ánh lên những nét rạng rỡ của người đang yêu.

Chu Phạm Dương Quân bất giác cười theo, không kìm được lao vào hôn đối phương vài cái liên tiếp đến mụ mị đầu óc. Mãi đến khi Châu ngẩng đầu lên soi bóng mình trong mắt người đối diện, câu trả lời của Quân mới chậm rãi vang lên kèm theo động tác vuốt ve mái tóc một cách đầy dịu dàng:

- Vợ sắp cưới của anh là "thiên kim tiểu thư tập đoàn sản xuất bánh kẹo"...

- Trùng hợp quá, chồng chưa cưới của em lại là là "tổng tài họ Chu", anh yêu ạ.

Những chuyện sau đó, để bạn writer năm nào xúc OTP đến ủy ban thành phố, rồi viết thêm cái đám cưới thì đẹp hơn...

.

.

.

.

_______________________

Thanks for 500 votes kkkk =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro