Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 (Kết). Đồng phục và áo cưới

Chiếc vương miện cài giữa, tóc búi cao, vài sợi lưa thưa rủ xuống vừa nhẹ nhàng lại cực kì tôn những đường nét trên gương mặt xinh đẹp...

Váy cưới trễ vai khoe trọn vẹn xương quai xanh và chiếc cổ nhỏ tinh tế, phần thân và đuôi váy là những viên ngọc nhỏ được đính thủ công, dưới ánh đèn của phòng chờ lại càng trở nên lộng lẫy...

Nguyễn Hải Châu kìm nén tiếng khóc trong cổ họng, ánh mắt long lanh nhìn Đông Vũ Gia Thy đang mân mê đóa hoa cưới trong tay.

Giờ phút này vẫn mặt dày yêu cầu đối phương cân nhắc đến việc cưới mình liệu có quá đáng lắm không? Cảm ơn các kĩ sư và công nhân bậc cao Liên Xô đã hỗ trợ Việt Nam xây nhà máy thủy điện Hòa Bình năm 1994, cảm ơn sự ra đời của các nhà máy điện khác như thủy điện Sơn La đã từng bước chấm dứt tình trạng luân phiên ngắt điện ở thành phố Hà Nội, để bóng đèn bệnh viện phụ sản luôn sáng mãi, đón chào một thiên thần nhỏ nhà họ Đông vào ngày nào đó của 25 26 năm trước, để rồi Châu có được một người bạn xinh đẹp thế này!

Châu chỉ là phàm nhân say mê cái đẹp, trời đánh cũng không bỏ.

"Cái đẹp" bỗng ngẩng đầu lên, khẽ cười hỏi:

- Muốn bắt được hoa cưới không?

Mẹ nó, đừng có cười!

Châu thực sự dám lăn xuống sàn, hai tay túm chặt váy không cho mày lấy chồng đấy!

Mà, hoa cưới thì tất nhiên muốn bắt rồi!

Nhưng lời nói tới đầu môi, Châu còn chưa kịp mở miệng trả lời đã bị ai kia vừa ló đầu vào, chặn họng:

- Châu Nguyễn chỉ bắt nạt người yêu thôi, bắt làm sao được hoa!

- Chu Phạm Dương Quân!!! - Châu quát lên.

Đảo mắt thấy ngay máy uốn tóc ở bên cạnh, tựa như vũ trụ đã gửi thông điệp phải ngay lập tức uốn mỏ vịt và cái nết của thằng ngoài cửa lại... Nghĩ là làm, Châu xách váy bước ra, oai hùng cầm theo đồ như đánh trận.

- Eiiiiii bình tĩnh!!

- Phù rể mà không đi thay đồ đi, ở đây gào cái gì?

- Lý do thì nhiều, nhưng chủ yếu là nhớ em...

- Nói tiếng người.

Quân vẫn nhăn nhở cười, bấy giờ mới từ phía sau lưng đưa ra một hộp đồ ăn, chỉ chỉ tay vào bên trong:

- Đồ của Đông Vũ Gia Thy. Còn Châu thì đợi anh đi thay đồ, rồi mình ngồi ăn cùng một bàn nhé.

- Em ở đây ăn với Thy được rồi, sợ ăn nhiều lát nữa mặc váy không đẹp...

Quân cười, nhéo nhéo má Châu dỗ dành:

- Người yêu anh có béo đâu~

- E hèm! Hai anh chị!!

Đông Vũ Gia Thy đã khoanh tay đứng ở cửa từ bao giờ, mắt không hề lộ ra một tia chán ghét nào hết.

Rõ ràng là đám cưới của mình, lại đang nhớ phát điên anh chồng sắp cưới đã tận mấy tiếng kể từ hôm qua chưa thấy mặt, thế mà hai con người này dám ở đây tình tình tứ tứ, anh anh em em, trông mà nóng hết cả ruột.

- Ho cái gì? Mấy hôm nay mày quá đáng lắm, rõ ràng đây là người yêu bố, thế nhưng năm lần bảy lượt tao phải nhún nhường lễ phép với mày chỉ để gặp Châu của tao vài giây, tại sao?

Dương Quân trực tiếp đổi thành giọng thảo mai vào hai giây sau, tuy nhiên lời lẽ vẫn giữ nguyên bản chất gợi đòn không hề khó nhận ra:

- Giờ thi lượn đi, đồ ăn đây, anh chồng nhà mày làm cả. Nguyên cái phòng bên đấy bận rộn chạy ra chạy vào, có mình nam chính thâm tình đời mày ung dung cuốn kimbap. Chỉ vì một câu "vợ anh giờ này đói rồi" mà bố phải xách đít đứng dậy, đóng vai chàng shipper nghèo khổ làm cầu nối tình yêu giữa cô dâu và chú rể, thấy khổ cái thân bố không con gái ơi?

-... Ai bố con với loại mày?

Đừng ai cản, tôi muốn xách đôi guốc mười phân chọi vào đầu bạn.

***

Lễ cưới của Hà Gia Việt và Đông Vũ Gia Thy diễn ra ở một hội trường lớn tại thủ đô, mọi thứ từ cách trang trí đến thực đơn đều do hai người cùng bàn bạc và quyết định.

Tiếng nhạc du dương vang lên, xen lẫn âm thanh những cuộc trò chuyện và tiếng cười đùa, tạo thành bầu không khí hết sức hài hòa, vui vẻ. Trên sân khấu, người dẫn chương trình hài hước mở đầu bằng một bài ca dao vô cùng gần gũi:

"Chim khôn đậu nóc nhà quan,
Trai khôn tìm vợ, gái ngoan tìm chồng
Hôm nay làm lễ tơ hồng
Kết duyên chồng vợ ấm nồng mai sau."

Vâng, sau đây xin mời chú rể và cô dâu của chúng ta cùng bước lên sân khấu, một tràng pháo tay cho cặp đôi đẹp nhất hôm nay!

Mọi người đều đứng dậy chờ cánh cửa hội trường mở ra. Hà Gia Việt và Đông Vũ Gia Thy dịu dàng nhìn đối phương, vô thức mỉm cười, khoác tay cùng tiến vào. Pháo giấy lóe lên những tia sáng, bay bay dưới ánh đèn rực rỡ, nhẹ nhàng hạ xuống bộ vest đen và chiếc váy cưới trễ vai tinh tế...

"My whole world changed from the moment I met you
And it would never be the same
Felt like I knew that I always love you
From the moment I heard your name
Everything was perfect, I knew this love was worth it
Our own miracle in the makin'
Until this world stops turning
I'll still be here waiting and waiting to make that vow that I'll
I'll be by your side 'til the day I die
I'll be waiting 'til I hear you say, "I do"
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I'll be waiting 'til I hear you say, "I do"
(I do - 911)

Phụ huynh hai bên đều xúc động, đôi mắt đỏ hoe tiếp tục dõi theo cặp đôi trên sân khấu.

Màn hình lớn của hội trường bắt đầu phát những thước phim trong quá trình yêu đương của hai người.

Ảnh chụp chung mỗi năm, lễ tốt nghiệp, ngày chính thức yêu nhau, hẹn hò, ngày kỉ niệm, những câu chuyện hàng ngày, thời gian cùng chuẩn bị đám cưới...

Tiếp theo đó là video quay trước khi đám cưới diễn ra, cả hai ngồi ở phòng khác nhau, đang tạo kiểu tóc và make-up.

[Hai người yêu nhau được bao lâu rồi?]

Đông Vũ Gia Thy tự tin trả lời: "5 năm 3 tháng, tầm hơn 1915 ngày".

Hà Gia Việt tính toán, khẽ cười: "1920 ngày".

Chu Phạm Dương Quân cực nhọc bấm máy tính kiểm tra lại, nhỏ giọng nói với Châu Nguyễn bên cạnh:

- Cái này là sắp đặt trước phải không?

Đông Vũ Gia Thy nhớ cụ thể số ngày đã là quá đáng lắm rồi, nhưng tại sao Hà Gia Việt cũng nhẩm nhanh như thế? Cùng phận đàn ông con trai, câu này mà hỏi Quân thì chỉ có nước xách dép đuổi theo Châu dỗ dành...

Vừa mới nghĩ đến, Châu đã thực sự hỏi câu y chang:

- Bọn mình yêu nhau được bao lâu rồi?

- ... - Quân khó khăn bình tĩnh lại, đầu lướt qua một tỉ lí do trốn tránh trả lời, song vẫn đáp lại mượt mà như bôi dầu bôi mỡ - Bao lâu không quan trọng, cùng nhau đi đến cuối con đường là được.

Quân khẽ siết chặt tay Châu.

Giữa lúc không khí có phần hài hòa, lãng mạn, Ngô Thiều Khang ngồi bên cạnh đệm thêm:

- Quan trọng hay không, hỏi rõ ràng là biết mà.

- ???

Vcl Ngô Thiều Khang, hai tiếng "anh em" bắt đầu gọi thấy sượng cả miệng rồi đấy?

Thế nhưng Châu có vẻ khá đồng tình. Nếu như thật sự quan trọng, không nhớ cụ thể cũng sẽ nhớ được phần nào...

Mà "phần nào" trong khái niệm của Châu, có vẻ là yêu cầu quá cao với Chu Phạm Dương Quân rồi...

- Mình xem tiếp đi Châu, câu hỏi thú vị ghê? - Quân cười ha hả nhìn lên màn hình, thành công đánh lạc hướng "kẻ địch".

[Quá trình yêu đương của hai người có gì mới lạ, khác biệt với người khác không?]

Hà Gia Việt: "Ở cạnh Thy luôn cảm thấy khác biệt so với người khác. Mỗi giây, mỗi phút lại thêm yêu, thêm những cảm xúc mới mẻ, thực sự muốn cùng nhau đi đến cuối con đường."

Đông Vũ Gia Thy: "Có lẽ mọi người không biết, anh Việt gần như bỏ qua bước tỏ tình, trực tiếp cầu hôn luôn. Cả việc đăng kí kết hôn nữa, mọi thứ đều diễn ra nhanh đến bất ngờ." 

[Lúc hành động, chắc hẳn anh Hà Gia Việt đã nắm chắc phần thắng trong tay?]

Đông Vũ Gia Thy cười, hơi ngượng ngùng trả lời: "Hình như vậy, câu trả lời tôi dành cho anh luôn là đồng ý".

[Vậy thì... câu hỏi cuối cùng: Một danh xưng có vẻ kì lạ nhưng lại cực kì ý nghĩa xuất hiện trên con đường đời của hai bạn?]

Cả hai trả lời gần như cùng lúc: "Hàng xóm đầu tiên".

Hội trường ồ lên, cùng chăm chú lắng nghe lời giải thích tiếp theo.

Đông Vũ Gia Thy: "Ý trên mặt chữ, anh ấy là hàng xóm đầu tiên mà tôi gặp khi chuyển đến Hà Nội..."

"Anh trai nhà bên - năm ấy vừa tròn 4 tuổi - vẫy vẫy tay, chạy đến xô con bé mặc chiếc váy hồng công chúa vô cùng xinh xắn - cũng chính là tôi - ngã uỵch ra đất, rồi hí hí cười lon ton chạy về khoe mẹ".

Hà Gia Việt: "Thực ra không kì lạ chút nào hết, biệt danh em ấy đặt cho tôi nghe dễ thương mà, phải không? Là hàng xóm đầu tiên, nhưng tôi mong bản thân sẽ là người đi cùng em ấy hết quãng đường trở về sau, cùng đối diện với mọi thách thức của thế giới này, không phải với tư cách hàng xóm nữa".

[Bởi vì hôm nay, chúng tôi kết hôn rồi.]

***

Tôi có một anh hàng xóm.

Người ta gọi anh là nam thần học đường, chiến thần IT, hình mẫu lý tưởng...

Thế nhưng với tôi, Hà Gia Việt mãi chỉ là tệp đính kèm mà thôi.

- Tệp đính kèm?

- Anh nói gì thế Hà Gia Việt? Đính kèm gì cơ?

Tôi loáng thoáng nghe thấy giọng điệu vừa ngạc nhiên vừa không mấy vui vẻ ngoài phòng khách, tỉnh bơ hỏi lại.

Anh hàng xóm dùng sức gập quyển nhật ký, lon ton chạy vào nhà bếp ôm chặt lấy tôi, tựa cằm anh vào chiếc xương quai xanh ẩn hiện qua lớp áo voan mỏng. Mùi hương của anh thoang thoảng khắp chóp mũi, quấn quanh bờ vai mảnh mai, và tôi nghe thấy từng nhịp thở đều đều của anh phả vào da thịt.

Nhưng mà nặng quá, Hà Gia Việt!!!

- Này, em đang thái rau củ đấy! Anh có tránh ra không hả?

Hà Gia Việt ngẩng đầu lên, hai mắt vừa làm bộ rưng rưng như sắp khóc, lại vừa ngang bướng trả lời tôi:

- Em nói anh là tệp đính kèm của em cơ mà?

- Vâng vâng em biết em nhớ em hiểu! Nhưng bây giờ mà ông không tránh ra là trưa tôi cho nhịn cơm đấy nhé? Khỏi đính với kèm cái gì hết!

- Đông! Vũ! Gia! Thy! Em hết yêu anh rồi!

- ...

Nghe giọng điệu lẫn cử chỉ, người ta có lẽ sẽ nghĩ tính cách của anh khá trẻ con.

Nhưng mà biết sao đây, tôi bất giác mỉm cười nhìn anh, trong đầu hiện lên muôn vàn những hình ảnh của anh trong quá khứ, mơ hồ thấy cả dáng vẻ của tương lai.

Yêu ai yêu cả đường đi lối về. 

Dẫu anh là ai, tính cách như thế nào, tình cảm này của chúng tôi cũng không thay đổi.

Hơn nữa, bản thân tôi rất có trách nhiệm...

- Chi phí đền bù tổn thương này là em phải đính kèm anh cả đời, không được phép phủi bỏ trách nhiệm đâu!

Bởi vì chúng ta đã đi cùng nhau trước cả khi cần mặc đồng phục, cho tới khi anh tự tay khoác cho em bộ váy cưới, Đông Vũ Gia Thy sẽ tạm chấp nhận lời yêu cầu bồi thường này của anh.

'll be by your side 'til the day I die
I'll be waiting 'til I hear you say, "I do"
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I'll be waiting 'til I hear you say, "I do"

(I do - 911)

----------------------------- THE END ----------------------------

10.06.2023

Cuối cùng truyện cũng đã update được chương cuối sau 3 tháng không cập nhật =)))))))) Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người rất nhiều ạaaa <3 

Truyện còn khá nhiều sai sót, thậm chí có những tình tiết, lời thoại khá xàm và vô tri, nhưng dẫu sao Hàng xóm đầu tiên vẫn là đứa con tinh thần của tuiii, không thể phủ nhận nó đã giúp tui giảm stress cực kì hiệu quả, dù bình thường khiến tui stress gấp 10 lần.

Tạm biệt và hẹn gặp lại ở bộ truyện khác nha, chẳng hạn như "Anh đẹp trai, đừng ghi tên em!" chẳng hạn, xàm xàm và vô tri như nhau luôn á =))))))))

iu rất nhìuuu

Cammmneee.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro