Chap 11: Chạm đáy nỗi đau...
3 ngày rồi, Tuấn vẫn chưa về. Giao vẫn tiếp tục ngồi bên cửa sổ đợi Tuấn về. Đã mấy ngày rồi mà cô vẫn ko ăn uống gì cả ...bổng cô ngất xỉu. Cùng lúc đó, Toàn và Thuy vừa mới đi mua giày về....
Toàn: êi!! Giao dậy....
Thuy:sao mặt nó xanh lè vậy...
Thế là Thuy nấu cháo cho giao, còn Toàn ra ngoài mua thuốc....
Thuy: Tuấn đâu???
Giao: (bật khóc....)
Thuy:thoi đừng khóc....
Giao:.........
Ngay lúc đó toàn về....
Toàn: nè!!! Uống đi....
Toàn:thuy ra nói chuyện tí...
Thuy:ừ.....
--------------*****-----*****-----**-**--
Toàn: nó sao vậy!!??
Thuy: thằng Tuấn đi đâu ba ngày rồi chưa về nên ....
Toàn:ừa!!! Nhìn tội lỗi quá... Để gọi cho Tuấn thử.......
=============call============
Tuấn: alo!!!!
Toàn: mày đi đâu mấy bữa nay, ko về...
Tuấn: ừ... Tao. . .. ..
Toàn: êi!!!!
======cúp máy ==============
Thuy: nó sao vậy???
Toàn:mắc mệt....
Danh từ đâu đi đến đưa trái cây cho thuy....
Danh: nèk !!!!!
Thuy: đâu nhờ mua đâu...
Danh: Tuấn kêu mua, chứ ko thèm....
Toàn: tưởng tốt lắm ai dè.....
Thuy: tối nay ở lại lo nó dùm nha😍😍😍
Toàn: ừa ừa...... 😀😀😀
Danh:gì nữa.....
Toàn, Thuy: bye..... Bái bai......
Danh: phiền phức!!!!
Tối đến...... Danh nấu mỳ cho Giao. Nhưng cô ko chịu ăn.... Cậu bực mình.... Lỡ thốt lên những lời ko nên nói....
Danh: nó ko về đâu, đừng mong nó về..!!!
Giao:( hét lên) IM ĐI!!!.
Cô bỏ chạy ra ngoài........ Ngồi gục xuống đất ôm mặt khóc. Cùng lúc đó trời cũng mưa..... Ngồi khóc dưới mưa mới thấu đâu là chạm đáy của nỗi đau....... .........
Chap 11 hết.... 💔
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro