Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Cửa sổ đối diện

Toi cũng ko biết phải đặt thế nào nữa. Ai nghĩ được nói mình nhé 💕


~~~~~~

Chiều xuống nhanh, Ahyeon trở về nhà sau khi chạy bộ, đóng cửa phòng lại. Cô ngồi xuống giường, cảm thấy sự mệt mỏi chiếm lấy mình. Nhưng suy nghĩ của cô không rời khỏi cuộc gặp gỡ với Chiquita, sự im lặng và sự bí mật của cô ấy. Và những lời Chiquita nói khi rời đi: "Tôi chỉ cần quen với... tất cả những điều này."

Ahyeon không thể thoát khỏi cảm giác rằng Chiquita đang che giấu điều gì đó, điều gì đó sâu sắc hơn cả sự tách biệt bề ngoài. Tại sao cô ấy lại khó mở lòng đến vậy? Tại sao ánh mắt cô ấy luôn nhìn đi chỗ khác? Có điều gì đó trong cách cư sử của cô ấy không chỉ khơi dậy sự lo lắng trong Ahyeon mà còn khơi dậy một ham muốn kỳ lạ muốn hiểu người này, muốn tìm hiểu cô ấy dù cho cô ấy phản kháng. Tuy nhiên, Ahyeon biết điều đó có vẻ kỳ lạ khi họ chỉ mới biết nhau được vài ngày. Và cô cũng không hiểu sao mình lại cảm thấy bị Chiquita thu hút đến vậy.

Ahyeon nhắm mắt lại cố gắng bình tĩnh lại, nhưng tâm trí cô cứ trôi về Chiquita. Cô nhớ lại Chiquita ngồi trên ván trượt, xoa cánh tay bị thương và dù cô ấy có vẻ xa cách, nhưng vẫn có một sự yếu đuối ở cô ấy. Ahyeon thở dài cố gắng sắp xếp suy nghĩ của mình.

Đột nhiên, điện thoại trên tủ đầu giường rung lên, Ayeon vội vàng cầm lấy thấy tin nhắn của chị gái: "Ngày mai đừng quên ăn sáng, chị phải đi sớm!"

Trả lời bằng một tiếng "Okay" ngắn gọn, cô đặt điện thoại xuống và quay lại với suy nghĩ của mình. Cô thở dài và đứng dậy khỏi giường đi đến cửa số. Gió đã lặng đi nhưng không khí vẫn mát mẻ. Bên ngoài, trời đang tối dần. Ánh mắt cô nhìn về ngôi nhà bên cạnh, cụ thể là cửa số sáng đèn ngay đối diện với cô.

Ahyeon nhìn chằm chằm những hoạt động trong căn phòng đó qua tấm rèm kéo và bằng cách nào đó, cô nghĩ đó là Chiquita. Cái bóng di chuyển sau tấm kính có vẻ quen thuộc. Nó như hình bóng của Chiquita mặc dù không nhìn rõ lắm nhưng vẫn rất nổi bật. Ahyeon không thể rời mắt khỏi cô. Giống như có điều gì đó đang làm cô bối rối, có điều gì đó liên tục thu hút sự chú ý của cô.

Cô dán người sát vào cửa số để nhìn rõ hơn nhưng tất nhiên, cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Vì rèm cửa chỉ hé một chút, mọi nỗ lực của cô để nhìn thấy một chi tiết nhỏ dường như đều vô nghĩa. Tuy nhiên, điều đó đủ khiến tim cô đập nhanh hơn. Tại sao cô không thể ngừng nghĩ về Chiquita? Và tại sao bây giờ cô lại ở cửa sổ, hành động như một kẻ biến thái đang cố gắng nhìn trộm cuộc sống của người khác?

Với những suy nghĩ ấy, Ahyeon đột nhiên lùi lại, lắc đầu và lẩm bẩm một mình "Mình đang làm gì thế này?" Thật vô lý là cô đang đứng bên cửa sổ và cố gắng theo dõi ai đó. Hình ảnh đó ngay lập tức bao trùm cô. Thật nực cười và xấu hổ. Ngay lập tức cô quay lại giường.

Cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ đang cố bám lấy mình, Ahyeon tắt đèn chỉ để lại đèn ngủ. Ánh sáng dịu nhẹ của nó tạo nên bầu không khí ấm áp trong phòng. Cô ngồi lại trên giường và cầm lấy điều khiển TV. Bật TV lên cô chuyển sang kênh đầu tiên mà cô nhìn thấy, cố gắng tập trung vào bộ phim đang phát trên màn hình. Nhưng những suy nghĩ của cô không chịu lắng xuống và ngay cả bộ phim bình thường, vô tư nhất cũng không thể làm cô mất tập trung khỏi những câu hỏi đang xoay tròn trong đầu.

Ahyeon dựa lưng vào gối và lại nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tại sao cô lại nghĩ nhiều về Chiquita đến vậy? Tại sao hành vi của cô ấy lại thu hút đến vậy? Rốt cuộc, cô gần như không biết cô ấy... chỉ là một vài lần gặp gỡ. Nhưng cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình nào đó đang kết nối cô với Chiquita.

Ahyeon cuối cùng cũng có thể gạt những suy nghĩ này sang một bên và tập trung vào bộ phim. Có tiếng gõ cửa, cô miễn cưỡng rời mắt khỏi màn hình, để chị gái mình vào. Không đợi lời mời, chị gái cô lập tức bắt đầu nói:

- Ahyeon, xuống dưới đi. Hàng xóm mới của chúng ta ở đây rồi. Họ muốn gặp chúng ta.

Ahyeon nhắm mắt lại, cảm thấy mình lại căng thẳng... Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, và lầm bầm nhẹ nhàng:

- Sao lại là bây giờ chứ...

Chị gái cô nhận thấy sự bực bội của cô và hơi nhướn mày tỏ ý nghi vấn nhưng không nói ra.

- Em sẽ xuống ngay.

Khi cô cuối cùng cũng xuống cầu thang vào bếp, ánh mắt cô ngay lập tức hướng về hai người đang ngồi ở bàn. Chiquita và mẹ cô. Chị gái của Ahyeon đã trò chuyện với mẹ của Chiquita, mỉm cười và tỏ ra hiếu khách và có vẻ như họ đang rất hòa thuận. Mẹ của Chiquita là một người phụ nữ trung niên với đôi mắt hiền từ và giọng nói dịu dàng, người đang chăm chú lắng nghe những câu chuyện của chị gái Ahyeon. Ngược lại, Chiquita ngồi im lặng và im lặng tựa đầu vào tay dường như đang quan sát mọi hành động của Ahyeon.

Chiquita trông hoàn toàn xa cách, như thể cô ấy chẳng quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh. Ahyeon không thể không nhận ra ánh mắt vô cảm của cô ấy, thậm chí hơi lạnh lùng. Nếu có thể Ahyeon nghĩ Chiquita có lẽ đã không đến đây. Sự hiện diện của cô ấy có vẻ lạc lõng, và rõ ràng là cô ấy thích ở một nơi nào đó một mình, trốn tránh mọi người hơn.

Ahyeon bước tới và, bất chấp mọi suy nghĩ của mình, tiến lại gần hơn, ngồi xuống cạnh chị gái. Lúc đầu, cô hơi lạc lõng trong hành động của mình. Cô chào mẹ Chiquita một cách nồng nhiệt nhưng kín đáo bằng một câu "Xin chào", cố gắng không để lộ sự ngượng ngùng bên trong. Người phụ nữ mìm cười và Ahyeon cảm thấy bớt căng thẳng đi một chút. Tuy nhiên, cô vẫn không thể không cảm giác rằng có điều gì đó không ổn. Chiquita ngồi đối diện với cô, chỉ đơn giản nhìn cô bằng ánh mắt vô cảm đó.

Chị gái của Ahyeon và mẹ của Chiquita tiếp tục cuộc trò chuyện vui vẻ của họ và tại thời điểm đó, Ahyeon cảm thấy sự căng thẳng vô hình nhưng rõ ràng giữa cô và Chiquita. Ánh mắt của họ thỉnh thoảng giao nhau, và mỗi lần mắt họ vô tình chạm nhau Ahyeon cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút kèm theo cảm giác ngượng ngùng mơ hồ. Cả hai đều tránh tiếp xúc trực tiếp nhưng sự căng thẳng giữa họ ngày càng rõ ràng. Chiquita hơi bồn chồn rung chân và tại một thời điểm, chân của họ chạm vào dưới gầm bàn.

Ahyeon ngay lập tức rút chân mình lại như thể đó là điều gì đó không phù hợp, trong khi Chiquita chỉ hơi nhướn mày, không tỏ ra ngạc nhiên hay hứng thú, như thể cô ấy không quan tâm.

Ahyeon không thể chịu đựng được nữa, nhận ra rằng chuyện này có thể kéo dài cả đêm. Chị gái cô và mẹ của Chiquita rõ ràng đã tìm được tiếng nói chung, thảo luận về các chủ đề liên quan đến công việc, và cuộc trò chuyện có vẻ như sẽ kéo dài. Ahyeon quyết định cô cần phải thoát khỏi tình huống này bằng cách nào đó. Cô đứng dậy khỏi bàn và kìm lại tiếng thở dài, nói với chị gái mình:

- Jennie, tôi về phòng đây.

Chị gái cô gật đầu không ngạc nhiên trước mong muốn được ở một mình của cô, và dường như không muốn can thiệp. Nhưng ngay khi Ahyeon vừa bước được vài bước, Jennie không còn tiếp tục cuộc trò chuyện với mẹ Chiquita đột nhiên ngăn cô lại.

- Đợi đã - cô ấy nói, liếc nhìn Chiquita. - Có lẽ Chiquita có thể đi cùng em? Đây sẽ là cơ hội tuyệt vời để hai người trò chuyện và hiểu nhau hơn.

Ahyeon cứng đờ không biết phải nói gì. Tim cô hẫng một nhịp và suy nghĩ của cô trở nên rối bời. Cô không ngờ đến sự việc này. Chiquita ngồi vào bàn, và trong một khoảnh khắc, biểu cảm của cô dường như thoáng qua một chút bối rối. Khuôn mặt cô trở nên căng thẳng hơn một chút. Cả Ahyeon và Chiquita đều cứng đờ như thể bị đặt trước một sự lựa chọn mà không biết phải phản ứng thế nào.

Chị gái cô, nhận thấy sự ngượng ngùng nhưng tiếp tục với nụ cười nhẹ:

- Thôi nào, sao lại ngồi đây với hai người lớn nghe họ nói chuyện? Hãy dành thời gian cho nhau đi.

Mẹ Chiquita cũng có vẻ tán thành và có vẻ như Chiquita không thể từ chối ngay cả khi cô ấy muốn. Ánh mắt của cô ấy không có sự khó chịu hay vui vẻ, chỉ có một chút mệt mỏi và sự pha trộn giữa căng thẳng và thờ ơ. Ahyeon cảm thấy mình căng thẳng và không khí gần như trở nên cột ngạt vì căng thẳng.

Ahyeon nuốt nước bọt, cô nhận ra rằng giờ không còn lựa chọn nào khác. Toàn bộ tình huống này thật kỳ lạ, nhưng cô không thể cứ thế bỏ đi và để Chiquita ở trong tình thế khó xử như vậy. Sau một hồi im lặng, cuối cùng cô khẽ nói:

-Được rồi, đi thôi.

Chiquita vẫn không biểu lộ cảm xúc, từ từ đứng dậy mặc dù cô ấy khá lạnh lùng khi đi theo Ahyeon. Khi vào trong phòng, Ahyeon đóng cửa lạ, cố gắng nói vài lời để xoa dịu bầu không khí.

- Ngồi xuống đi, - cô nói, chỉ vào giường. - Cô cứ tự nhiên như ở nhà... hoặc... thôi kệ, tùy cô.

Chiquita lặng lẽ ngồi trên giường, vẫn không biểu lộ cảm xúc. Ahyeon ngồi trên một chiếc ghế gần đó, cố gắng không để lộ sự căng thẳng của mình. Suy nghĩ của cô lại một lần nữa trở về và bầu không khí rất kỳ lạ, ngột ngạt giữa họ. Chiquita ngồi đó, dường như không chắc chắn phải làm gì, và sự im lặng ngày càng nặng nề.

Ahyeon nhìn cô ấy lần nữa và nhận ra cô ấy vẫn cụp mắt xuống như thường lệ, như thể đang trốn tránh điều gì đó hoặc có thể là không có gì cả, nhưng vẫn không giải thích được.

Ahyeon ngồi trên ghế nhìn Chiquita, cố gắng lấy hết can đảm để bắt đầu một cuộc trò chuyện. Sự im lặng kéo dài, và bầu không khí trở nên căng thẳng hơn. Cuối cùng, không biết làm thế nào để phá vỡ nó, cô quyết định hỏi:

- Này, tay cô thế nào rồi?

Chiquita nhanh chóng trả lời:

-Không sao đâu. Không có gì nghiêm trọng cả.

Chiquita bóp cổ tay mình, và Ahyeon nhìn thấy cử chỉ đó. Chiquita có vẻ muốn che giấu nỗi đau của mình nhưng động tác đó quá rõ ràng để không bị chú ý. Ahyeon im lặng trong vài giây, cố gắng tìm hiểu xem cô ấy bị làm sao. Chắc chắn có điều gì đó không ổn - điều gì đó nhiều hơn là chỉ là cánh tay bị thương.

Không thể kìm nén được nữa, Ahyeon cuối cùng cũng lên tiếng ngay cả chính cô cũng phải ngạc nhiên:

- Nghe này, không phải việc của tôi, nhưng... cô bị sao vậy? Cô lúc nào cũng quay đi, trốn tránh mọi thứ, và tôi không hiểu tại sao.

Chiquita dường như đông cứng tại chỗ. Cô ngước lên nhưng không nhìn vào mắt Ahyeon.

- Ồ, thực ra không phải chuyện của cô. Tôi không phải là người như vẻ bề ngoài đâu, Ahyeon. - Chiquita nhìn thẳng vào mắt cô một cách kiên quyết.

Ahyeon cảm thấy mặt mình nóng lên vì xấu hổ, cô không ngờ lại thẳng thắn như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Cô vội vàng xin lỗi, cảm thấy lời nói của mình quá gay gắt, và khẽ nói:

- Xin lỗi, tôi không cố ý.

Chiquita gật đầu nhẹ và sự im lặng nặng nề kéo dài trong vài giây. Ahyeon một lần nữa nhìn kỹ khuôn mặt cô, nhận ra nét mặt cô căng thẳng đến mức nào. Bất chấp tất cả, có điều gì đó trong mắt cô mà Ahyeon không thể giải mã.

Không thể cưỡng lại được, cô hỏi:

- Cô nói làm quen với điều gì vậy? - Giọng cô lúc này nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn có chút lo lắng.

Chiquita thở dài, ánh mắt cô nhìn xuống sàn như thế cô đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Khi cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng nói của cô không mang theo chút vui mừng hay oán giận nào.

-Chuyển nhà.

Ahyeon cứng người, cố gắng hiểu câu trả lời của cô ấy. Chuyển nhà? Những câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu cô, nhưng cô không dám hỏi.

- Vì phải chuyển đi... nên tôi thế này. Và... đó là lý do tại sao tôi thấy khó chịu và hơi tức giận - vì tôi đã bỏ lại mọi thứ và mọi người ở quê nhà: bạn bè, họ hàng, v.v.

Sự im lặng lại tràn ngập căn phòng, kéo dài như thế vô tận. Chiquita có vẻ kiệt sức, như thể những lời nói của cô đã hút cạn mọi năng lượng của cô. Ahyeon cảm thấy không cần phải hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa. Mọi thứ dường như đã đâu vào đấy. Việc chuyển nhà, sự căng thẳng, sự chia ly - tất cả đều giải thích cho hành vi của cô.

Ahyeon hơi giật mình khi Chiquita đột nhiên đứng dậy khỏi giường. Động tác của cô chậm rãi nhưng thận trọng. Cô bắt đầu đi lang thang khắp phòng, nhìn mọi thứ. Ánh mắt cô lướt qua các kệ, sách và áp phích trên tường, như thể cô đang cố gắng hiểu Ahyeon là ai thông qua môi trường xung quanh.

Cuối cùng, Chiquita tiến đến cửa số. Cô nán lại đó, khoanh tay và nhìn thẳng về phía trước. Cô im lặng trong vài phút, dáng người cô gần như tách biệt, nhưng rồi cô đột nhiên lên tiếng mà không quay lại:

- Cửa số phòng cô hướng về phòng tôi. - Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin.

Ahyeon mỉm cười trước khi gật đầu thận trọng; trực giác của cô đã đúng.

Chiquita quay lại, dựa vào bệ cửa sổ. Ánh mắt cô chạm vào Ahyeon, và trong ánh mắt đó là sự pha trộn kỳ lạ giữa sự mệt mỏi và thứ gì đó sâu sắc hơn.

- Vậy, đôi khi cô nhìn qua à? - cô hỏi, giọng điệu có vẻ tò mò hơn là buộc tội.

Ahyeon cứng đờ, mặt cô lập tức đỏ bừng. Cô mở miệng định trả lời, nhưng không nói được lời nào. Cuối cùng, cô lẩm bẩm:

- Hả?! Tất nhiên là không rồi!

Điều làm Ahyeon ngạc nhiên là Chiquita mỉm cười nhẹ - lần đầu tiên kể từ khi họ gặp nhau. Nụ cười của cô ấy rất yếu, gần như không thể nhận ra, nhưng nó làm dịu đi sự căng thẳng trong phòng.

Ahyeon cảm thấy tim mình hằng một nhịp. Nụ cười gượng gạo của Chiquita khiến cô quên đi sự ngượng ngùng của mình trong giây lát. Cô muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng, như thế cô sợ sẽ phá hỏng khoảnh khắc mong manh này.

- Được rồi, buồn cười thật - Chiquita bắt đầu nói khẽ, rồi quay lại nhìn cửa số.

Ahyeon chớp mắt ngạc nhiên, không ngờ cô lại nói những lời đó.

- Buồn cười à? - cô lặp lại cố gắng hiểu ý Chiquita. - Tôi nghiêm túc đấy, Chiquita. Tôi không nhìn vào cửa số nhà cô, và tôi vừa mới nhận ra rằng thậm chí có thể nhìn thấy nó từ đây.

Chiquita đảo mắt, nhưng nụ cười yếu ớt của cô ấy lại rõ ràng hơn một chút. Cô ấy nhìn Ahyeon và nói khẽ:

- Bình tĩnh nào, tôi chỉ đùa thôi.

Ahyeon cứng đờ, cảm thấy sự căng thẳng của mình dần tan biến, mặc dù vẫn còn chút ngượng ngùng. Cô nhìn chằm chằm vào Chiquita, người có vẻ hài lòng vì đã làm cho bầu không khí trở nên dễ chịu hơn một chút.

- Wow, tính cách của cô thật không thể chịu nổi! - Ahyeon nói, trừng mắt nhìn Chiquita với vẻ chế giễu.

Chiquita chỉ mỉm cười lặng lẽ rồi thở dài nhẹ nhõm, bước tới giường và ngồi phịch xuống mà không nói lời nào, hai tay ôm đầu.

Ahyeon nhíu mày, nhìn Chiquita vô liêm sỉ nằm thoải mái trên giường, khoanh tay hỏi:

- Này, cô lúc nào cũng thế này à? Nằm trên giường của người khác như thể đó là giường của cô à?

Chiquita lười biếng liếc nhìn cô mà không di chuyển.

-Cô luôn căng thẳng vì những chuyện nhỏ nhặt sao? Bình tĩnh nào. - Giọng cô ấy bình tĩnh, gần như buồn ngủ.

Trong vài phút, họ ngồi im lặng. Chiquita nằm đó nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong khi Ahyeon nhìn cô cố gắng hiểu tại sao sự im lặng này lại không làm cô bận tâm chút nào. Đến một lúc, Chiquita khẽ nói mà không ngoảnh đầu lại:

-Phòng của cô ấm cúng quá.

Ahyeon chớp mắt ngạc nhiên, vẻ mặt dịu lại.

-Thật sao? Cảm ơn cô - cô đáp hơi ngượng ngùng.

Chiquita gật đầu nhẹ, sau đó chống người lên khuỷu tay và nhìn Ahyeon.

-Cô có luôn cố làm hài lòng người khác không?

-Hả? - Ahyeon ngạc nhiên trước câu hỏi. - Tôi không cố làm hài lòng ai cả.

Chiquita chăm chú quan sát cô, ánh mắt tò mò nhưng không phán xét.

- Thật sao? Anh chỉ có vẻ... - cô dừng lại tìm từ ngữ thích hợp. - Quan tâm.

Ahyeon cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.

-Tôi chỉ... cố gắng trở thành người tốt thôi, tôi đoán vậy, - cô nhún vai, cổ gắng che giấu sự bối rối của mình.

Chiquita mỉm cười - nụ cười nhẹ nhàng đó, không hiểu sao lại khiến Ahyeon cảm thấy ấm áp.

Ahyeon thở dài nhẹ nhìn Chiquita nằm xuống và nhắm mắt lại, khuôn mặt cô ấy trông thư giãn hơn một chút. Ahyeon quay lại ghế, cố gắng đánh lạc hướng bản thân khỏi sự pha trộn kỳ lạ giữa nhẹ nhõm và ngượng ngùng do sự hiện diện của Chiquita gây ra.

Vài phút trôi qua, và Ahyeon nhận thấy hơi thở của Chiquita trở nên đều đặn và bình tĩnh. Rõ ràng là cô ấy đã ngủ thiếp đi. Ahyeon mỉm cười nhẹ khi nhìn cô ấy. Thật buồn cười - chiếc giường của cô ấy đã nhanh chóng giành được lòng tin của một người dường như rất quyết tâm giữ khoảng cách với cô ấy.

~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro