Ahyeon là một cô gái điềm tĩnh và tự tin. Từ nhỏ, Ahyeon đã yêu thích hoàn hảo. Lịch trình luôn được lên lịch từng phút, những cảm xúc của cô cũng được kiểm soát chặt chẽ. Ahyeon tin vào tiến trình và hiệu quả, cô nghĩ rằng nếu được lên kế hoạch và quản lý cảm xúc hiệu quả sẽ thành công trong mọi việc
Cô chưa từng ưu tiên cuộc sống cá nhân của mình. Ahyeon coi những ràng buộc cá nhân là những cảm xúc không cần thiết, nó chỉ làm cản trở sự tiến bộ. Học tập, làm việc và hoàn thành nhiệm vụ đã chiếm hết thời gian của cô. Nhưng cuộc sống đó làm Ahyeon cảm thấy thoải mái, tự tin.
Một buổi tối, sau một ngày dài và căng thẳng, Ahyeon đi về nhà. Cả ngày bận rộn bây giờ đã ở phía sau, cô mong được về nhà và dành phần còn lại của buổi tối trong sự yên lặng.
Lái xe dọc theo con phố quen thuộc, cô thoải mái ngồi vào ghế và kiểm tra tin nhắn. Đó là thói quen thường ngày của cô.
-" Cậu khỏe không? Đã làm xong bài tập chưa vậy?"- Tin nhắn của một người bạn của cô.
Ahyeon mỉm cười và gõ phím trả lời, mắt cô vẫn không rời khỏi màn hình điện thoại
-" Ừ, gần xong rồi. Chỉ còn một chút là xong"- Cô gõ nhưng không để ý con đường phía trước bắt đầu thay đổi.
Cô không nghĩ rằng sự bất cẩn đó gây ra hậu ra khôn lường.
Chiếc xe di chuyển nhẹ nhàng trên đường và những tin nhắn vãn được gửi đến.
-" Cuối tuần cậu rảnh không? Hay chúng ta đi xem phim nhỉ?"
Đúng lúc đó, khi cô đang gõ từng phím có một bóng người xuất hiện.
-" Trời ơi!"- Ahyeon hét lên nhưng muộn rồi.
Mui xe quá gần, cô không kịp phản ứng. Tiếng phanh rít và tiếng lớp xe trên đường nhựa kết thúc bằng một tiếng động trầm đục.
-" Không, không, không..."- giọng cô khản đặc, tay run rẩy vì sợ và hoảng loạn.
Trước mặt cô là một cô gái với chiếc ván trượt bị hỏng bên cạnh.
Ahyeon cứng người, không cử động
-" Ô trời, không phải như vậy..."- Cô thì thầm, bước ra khỏi xe và áp tay lên ngực để cố gắng bình tĩnh.
Cô tiến lại gần và thấy cô gái kia đang tự đứng dậy. Cô ấy dường như đang tìm một thứ gì đó hoặc đang cố gắng xử lý những gì vừa xảy ra.
Ahyeon không thể tin vào mắt mình. Tim cô đặp nhanh, và cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm. Cô gái kia vẫn còn sống. Đây là tin tót nhất trong khoảnh khắc khủng kiếp này.
-" May quá! Cô vẫn còn sống..."- Cô thì thầm, vai cô thả lỏng và một nụ cười yếu ớt trên khuôn mặt
Cô tiến gần cô gái, cố gắng nói một cách bình tĩnh, mặc dù giọng vẫn run rẩy vì sợ và lo lắng.
-" Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cô..."- lời nói của cô một cách chân thành, xuất phát từ đấy lòng.
Nhưng khi Ahyeon tiến lại gần và nhìn cô ái, sự thân thiện và nhẹ nhõm nhanh chóng chuyển thành ngạc nhiên và bối rối.
Cô gái đã đứng dậy, trong mắt có chút sắc bén và lạnh lẽo. Ahyeon nhận ra cô ấy nhìn mình với vẻ khinh thường và lanh lùng.
-" Xin lỗi sao?"- Cô ấy ngắt lời, giọng cô ấy chắc nịnh và bình tĩnh lại càng làm cho nó trở nên đáng sợ hơn.
-" Cô mù à? Làm sao cô không thấy ai ngay trước xe mình?"- Cô ấy nói tiếp
Ahyeon cứng đờ, không nói được lời nào.
-" Hả? Tôi.."- Ahyeon bắt đầu trả lời nhưng cô gái đó không để cô nói hết.
-" Và 'Tôi không thấy' ấy hả? Cô có thể giết tôi, giờ cô đang cố biện minh cho mình sao?- Giọng cô gái mang theo một chút sắc sảo và trách móc. Như thể cô ấy biết cách làm tổn thương bất kỳ ai bằng cử chỉ và hành động của mình.
-" Trời ạ, sao họ lạo để cô lái xe chứ"- Cô ấy tiếp tục nói
Ahyeon không biết phải nói gì. Cô đang cảm tháy lo lắng, sợ hãi và tội lỗi hòa lẫn nhau khiến tâm trí cô trở nên hỗn loạn hơn.
-" Này cậu có nghĩ rằng mình không nên trượt ván ngay trên đường không?"- Ahyeon thốt lên.
Cô gái ngước mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên và tổn thương.
-" Sao cô nói vậy? Cô đã tông vào tôi đó..."- Cô ấy đáp, lùi lại vài bước và nhặt thứ Ahyeon nhận ra là điện thoại của cô gái kia.
-" Và sao cô dám đổ lỗi cho tôi kia chính cô tự đặt mình vào nguy hiểm chứ?"- Giọng nói của Ahyeon trở nên sắc bén và tự tin.
Lúc này không khí trở nên căng thẳng như thể cả hai chuẩn bị tấn công nhau bằng lời nói.
Cô gái đứng đó vài giây nhìn Ahyeon như thể đang cố tìm hiểu xem cô gái lạ này là ai và sao cô ấy hành động tự tin như vậy.
-" Tôi không có nghe lời bào chữa của cô đâu, người đi bộ luôn đúng"- Cô gái thì thầm, giọng điệu trở nên bình tĩnh hơn.
Ahyeon nhận ra cảm xúc và sự tự tin của cô quá mạnh mẽ vậy nên cô quyết định không cãi lại nữa.
-" Được rồi.."-Cô cố gắng điều hòa hơi thở và bản thân để nói
-" Có lẽ tôi đã quá giận dữ nhưng điều đó rất nguy hiểm. Cô biết rằng trượt ván trên đường rất nguy hiểm phải không? Bố mẹ cậu không nói cho cô điều đó sao"-Ahyeon nói tiếp
Cô gái đứng đó vài giây, ánh mắt nặng nè và tập trung. Cô ấy không trả lời nhưng bắt đầu nhìn lại mình và phủi bụi trên cơ thể.
Ahyeon vẫn đứng nguyên tại chỗ, như thể chân đã dính chặt vào đường. Cô đang cẩm thấy tội lỗi, hoảng sợ, giận dữ và mong muốn tự vệ dâng trào. Nhưng điều quan trọng là tìm cách giải quyết tình huống này.
-" Cô ổn chứ?"- Cô hỏi, cô vẫn cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh và tự tin
Cô gái nhìn cô và gật nhẹ đầu
-" Ừ tôi ổn"- Cô ấy nói, giọng có chút mệt mỏi.
Ahyeon thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Tuy nhiên, khi ánh mắt cô vô tình rơi vào tay cô gái, cô thấy lòng bàn tay và khuỷu tay của cô có những vết xước và vết bầm tím.
Ahyeon không thể bỏ qua chuyện đó được.
-"Tay cô có vết thương. Tôi có thể đưa cô đến bệnh viện" - Cô nói, bước tới trước.
Cô gái lùi lại, một lần nữa kiểm tra lại mình và cố gắng phủi sạch bụi.
-"Tôi không cần cô giúp, tránh xa tôi ra"- Cô ấy nói, hơi cúi xuống nhặt chiếc ván trượt bị hỏng của mình.
Ahyeon nhìn cô với vẻ lo lắng và tiến thêm một bước nữa.
-"Tôi có thể trả tiền viện phí cho cô hoặc ít nhất là đưa cô một ít tiền để đền bù cho sự cố này. Chỉ cần cho tôi biết cô cần bao nhiêu" - Giọng Ahyeon kiên quyết nhưng không quá gay gắt.
Cô gái ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt không còn vẻ kinh ngạc nữa, chỉ còn lại sự khinh thường lạnh lùng.
"Tiền à?" - Cô gái nhìn cô với vẻ nghi ngờ.
-" Cô đang cố dùng tiền để thoát khỏi tội lỗi sao?"
Ahyeon sững người. Câu hỏi sắc bén và bất ngờ.
"Tôi không cần tiền của cô"- Cô ấy đáp, quay mặt đi và không nhìn vào mắt cô.
Với những lời nói đó, cô gái ấy tay nắm chặt ván trượt, bắt đầu bước đi, như thể vụ va chạm và mọi căng thẳng về mặt cảm xúc đều không hề quan trọng.
Cô gái biến mất vào bóng tối, để lại Ahyeon với những câu hỏi và cảm giác tội lỗi không rõ .
Ahyeon thở dài và nhìn vào vết lõm trên mui xe của cô. Sự lo lắng và tội lỗi vẫn giày vò cô, nhưng bây giờ tình hình đã bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Cô nhìn xuống đường một lần nữa và thấy một thẻ kim loại nhỏ khó có thể phát hiện trong ánh sáng mờ của đèn đường. Đó là một thẻ tên, trông gần giống như một ID cá nhân, và rõ ràng nó thuộc về cô gái ấy.
Ahyeon liếc nhìn tấm thẻ kim loại trong ánh đèn đường mờ ảo và nhận thấy những ký hiệu kỳ lạ mà cô khó có thể nhận ra. Đó là một ngôn ngữ hoàn toàn khác - trông giống như tiếng Thái, nếu cô không nhằm.
-"Thật yên tâm"-Ahyeon thì thầm với chính mình, cảm thấy sự lo lắng càng thắt chặt hơn trong lồng ngực.
Cô nhét thẻ vào túi, quay lại xe, vẫn hy vọng người này sẽ không báo cảnh sát. Cô thở dài và tiếp tục đi trên những con phố quen thuộc. Chiếc xe di chuyển nhẹ nhàng, và dần dần, sự bình tĩnh bắt đầu trở lại với Ahyeon.
Khi Ahyeon về nhà, sự yên tĩnh và thanh bình trong ngôi nhà thực sự là một sự giải thoát. Cô bước qua hành lang và thấy chị gái mình đang ngồi trên ghế dài, đọc gì đó.
- Này, ngày hôm nay của em thế nào? - chị gái cô hỏi và ngước nhìn lên.
Ahyeon mỉm cười ngọt ngào với cô, cố gắng che giấu nỗi lo lắng vẫn còn vương vấn bên trong cô.
"Mọi chuyện đều ổn"- Cô đáp, đeo túi lên và đi về phòng.
Trong phòng, Ahyeon đặt túi lên bàn và cởi áo khoác. Cô đi đến bàn làm việc và đặt thẻ ở đó. Cô ngồi xuống ghế và nhìn lại. Sự lo lắng trong lòng lại một lần nữa xuất hiện.
Đột nhiên, cô nghĩ rằng có thể dịch các ký hiệu trên thẻ. Ahyeon cũng ngạc nhiên vì mình đã không làm điều đó sớm hơn. Thở dài, cô ấy lấy điện thoại ra và bắt đầu nhập các ký hiệu lạ vào công cụ tìm kiếm. Tim cô đập nhanh hơn khi cô thấy rằng đó thực sự là tiếng Thái.
Vài giây sau, mắt cô dừng lại ở bản dịch và cô đọc được cái tên - "Chiquita".
Ahyeon thì thầm tên cô ấy thành tiếng, mỉm cười, nhưng cô lập tức cảm thấy điều đó không thực sự quan trọng, và cô không chắc mình có bao giờ gặp lại cô ấy nữa không. Rất có thể, đó chỉ là một sự việc ngẫu nhiên, không có gì đặc biệt.
Cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi và không còn nghĩ đến cái thẻ nữa, ngã phịch xuống giường. Đầu cô đầy những suy nghĩ, và cơ thể cô cần được nghỉ ngơi. Ahyeon nhắm mắt lại và chìm vào im lặng, cố gắng thư giãn và quên đi sự căng thẳng đã lấn át cô.
Ahyeon thay đồ ngủ, trút bỏ gánh nặng của ngày hôm nay. Cô cảm thấy sự căng thẳng tích tụ trong ngày dần dần tan biến, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi ấn tượng về những gì đã xảy ra trên đường. Tiến về phía giường, cô cố gắng ngừng nghĩ những gì đã xảy ra, nhưng cô lại không thể quên được. Cô ngồi trên mép giường và dụi mắt, như đang cố gắng thoát khỏi những cảm xúc còn sót lại.
Cô thở dài, chuẩn bị nhắm mắt lại và quên hết mọi thứ. Nhưng ngay lúc cô sắp nằm xuống, cánh cửa phòng cô hé mở, và chị gái cô xuất hiện ở ngưỡng cửa. Chị cô chống khuỷu tay vào khung cửa, đứng đó với nụ cười nửa miệng, nhìn Ahyeon với vẻ thích thú nhẹ. Ahyeon miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn chị cô, Mong đợi chị gái mình sẽ nói điều gì mà cô không muốn nghe.
Chị gái cô đứng với một bên lông mày hơi nhướng lên, chỉ ra ngoài cửa số về phía ngôi nhà bên kia đường. Ahyeon hầu như không để ý đến điều này, nhưng cô nhìn theo chị gái mình. Cảm thấy những suy nghĩ bắt đầu chuyển động trở lại như nước trong một dòng sông dữ dội.
- "Chị muốn nói là những người thuê nhà mới sẽ chuyển đến ngôi nhà bên cạnh. Có lẽ là ngày mai hoặc ngày kia."- Chị gái cô nói.
Ahyeon lười biếng gật đầu, tâm trí cô vẫn chưa thể tập trung vào bất cứ điều gì.
- "Chuyện đó liên quan gì đến em? Họ chuyển vào thôi, tôi không quan tâm." - Cô nói khẽ, cô không quan tâm đến chuyện này
Chị gái cô dừng lại, dường như không ngờ đến phản ứng như vậy. Chị cô nhìn Ahyeon với một chút vẻ ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại thái độ thường ngày. Ahyeon quay sang một bên, vùi mặt vào gối, như thể đang cố gắng ngăn chặn mọi sự xao nhãng bên ngoài. Tất cả những cuộc trò chuyện này dường như chẳng có ý nghĩa gì.
Chị gái cô nhìn cô, mỉm cười và lắc đầu.
-"Được thôi, nếu em thực sự không quan tâm..." - Chị cô nói với một nụ cười
- "Chúc ngủ ngon."- Chị cô tiếp tục nói
Ahyeon không trả lời, vẫn nhắm mắt. Cô cố gắng chìm vào sự im lặng một lần nữa, xung quanh cô trở nên tối tăm và trống rỗng, giống như suy nghĩ của cô. Chị gái cô tắt đèn và không nói thêm lời nào,để lại căn phòng trong bóng tối hoàn toàn.
Ahyeon nằm trong căn phòng tối tăm cảm thấy cơ thể được thư giãn. Căn phòng không có một tiếng động gì ngoài tiếng thở bình tĩnh của cô. Mọi cảm xúc xủa cô sau sự cố đó dần tan biến. Cô cố gắng buông bỏ mọi thứ đã xảy ra nhưng cô vẫn còn một suy nghĩ. Đó là tình huống đó thực sự nguy hiểm và cô cảm thấy thật may mắn khi mọi thứ đều ổn.
~~~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro