1
Mặt trời vừa ló dạng, trời còn mát rượi. Mấy tàu lá chuối rủ mình dưới ánh nắng nhè nhẹ, nước sông lấp lánh như dát bạc. Bình minh yên bình như một bức tranh sơn dầu cũ. Dòng sông nước lợ lấp lánh dưới ánh nắng đầu ngày, những đám lục bình xanh biếc trôi lững lờ. Tiếng ghe chèo khua nước vọng từ xa, xen lẫn tiếng gà gáy le lói từ mé vườn. Nhà họ Lê nằm khuất sau rặng cau cao vút, như một tòa thành cổ kính giữa xứ sông nước mênh mông.
Năm nay xuân tới sớm. Cả cái xóm dưới chân miệt vườn cũng rộn ràng. Từ ngoài bến sông nhìn vô, nhà hội đồng Lê bề thế, mấy cây mai trước sân đã trổ bông vàng rực, cành nào cành nấy đều nở bung, như cười hả hê trước cả cái xóm.
Nhà họ Lê to lớn nằm chễm chệ bên bờ kinh, mái ngói đỏ au, tường vàng ươm, rợp bóng cây xoài và mận. Mấy người hầu trong nhà đã thức dậy từ tờ mờ sáng, tiếng cười nói pha lẫn tiếng nước xối xả từ giếng nghe rộn ràng như hòa vào hơi thở mùa xuân.
Nhỏ Thy Ngọc bé nhất đám, đang chắp hai tay trước miệng, thổi cái lá chuối non thành tiếng kêu như con chim rừng. Thấy Tóc Tiên, nó bật cười, nhảy cỡn :
“ Chị Tiên, chị Tiên! Em mới chế ra trò mới nè, hay lắm, hay hơn bữa em chọc chó trong vườn nữa! ”
Tóc Tiên không thèm nhìn, chỉ gằn giọng:
“ Mày mà còn bày mấy cái trò phá làng phá xóm nữa, tao méc ông hội đồng, coi có còn mà chơi! ”
Nhỏ Thy lè lưỡi, nhưng chưa kịp cãi, thì từ xa, giọng Ái Phương vọng tới :
“ Tiên ơi, vô bếp phụ tao cái coi! Bà hội đồng la quá trời rồi kìa, Tết nhứt mà chậm là ăn roi bây giờ! ”
Tóc Tiên rảo bước vô bếp. Bếp nhà họ Lê thiệt lớn, rộng thênh thang, nhưng đông người. Ái Phương đã ngồi sẵn bên mâm củ kiệu, đang khéo tay tỉa từng củ tròn trịa. Ngẩng mặt thấy Tiên, Phương nheo mắt cười, trêu:
“ Chà, nay làm mặt dữ quá ha. Gì, mới sáng mà đã bị ai đạp trúng đuôi rồi? ”
Tóc Tiên trề môi:
“ Mày lo mấy cái kiệu của mày đi, rảnh đâu mà cãi nhau! ”
Ái Phương bật cười, nhưng không nói gì thêm. Tóc Tiên cúi xuống mâm dưa cải, tay thoăn thoắt. Mái tóc dài cột vội sau lưng, mấy sợi rối bám vào trán. Nhỏ Ái Phương ngồi kế bên, hai đứa xắn quần, miệng không ngớt chuyện trò.
“ Bữa qua tao thấy con Thy làm bể cái tô cổ của bà Hội đồng, rồi còn giấu vô bụi chuối nữa. Trời đất, nó nghịch hết biết ! ” - Tóc Tiên cằn nhằn, cái miệng mím lại.
Ái Phương cười hì hì:
“ Ủa, nó nghịch mà đâu có đụng tới mày, sao mày tức giùm vậy? ”
“ Tại tao tức! Đồ cổ của bà mà bể là cả đám hầu bị rầy, mày hiểu không? ”
Hai đứa nói chuyện một hồi thì nghe tiếng bước chân lẹt xẹt chạy đến. Thy Ngọc lóc chóc xuất hiện, tay ôm bụng cười:
“ Trời đất, hai chị có thấy chị Yến với chị Trâm không? Em đi kiếm khắp mà không thấy đâu hết. ”
Ái Phương liếc nhìn Thy Ngọc, cười mỉa:
“ Chắc tụi nó ra vườn chui vô bụi mít ngồi tâm sự rồi, mày kiếm làm chi? ”
" Ủa, nói vậy là sao? Tâm sự cái gì? ” - Thy Ngọc tròn mắt.
Tóc Tiên lắc đầu, cầm thau nước đứng lên:
“ Trẻ con thì đừng có tò mò chuyện người lớn. Đi làm đi, không thì bà chủ thấy là chết mày à. "
Tóc Tiên tay ôm chậu nước lớn, mắt nheo lại vì nắng chói. Cô khẽ rít một hơi dài qua kẽ răng khi thấy Thy Ngọc lại đang ngồi vắt vẻo trên bờ rào, miệng nhai nhóp nhép trái ổi non vừa lôi ra từ trong túi áo :
" Con nhỏ này, có chịu làm ăn gì không? Coi chừng tao méc bà hội đồng bây giờ! "
Thy Ngọc chun mũi, quăng trái ổi qua một bên rồi nhảy phóc xuống đất:
" Hổng có ai biểu chị suốt ngày khó tính vậy đâu nha! Làm con ở chưa đủ mà còn làm bà nội thiên hạ! "
" Tao không khó thì ai dọn đống bầy hầy của mày? " – Tóc Tiên cằn nhằn, hất chậu nước lên thềm rửa chân.
Góc kia, Ái Phương đang lúi húi làm việc, mặt mũi lấm lem mồ hôi. Cô ngẩng lên, thấy hai đứa kia đấu khẩu thì bật cười:
" Tụi bây bớt giỡn đi, bữa nay tiểu thư Minh Hằng về tới rồi đó! Hổng lo dọn dẹp cho đàng hoàng, bà hội đồng ra la thì coi chừng!
Nghe nhắc tới Minh Hằng, Tóc Tiên liền cau mặt. Cô đặt mạnh cái chậu xuống đất, nước văng tung tóe:
" Tiểu thư gì mà tiểu thư, đi Tây về tưởng ngon lắm. Rồi coi, chắc cũng chảnh chọe y chang bà hội đồng thôi. "
Ái Phương trợn mắt, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nghe tiếng gót giày lộp cộp ngoài cổng lớn.
Minh Hằng trở về.
Từ trên chiếc xe kéo màu đen bóng loáng, cô bước xuống, áo dài trắng tinh khôi, tà áo thêu hoa mỏng manh trong nắng xuân. Mái tóc đen mượt được uốn nhẹ, đôi môi hồng nhạt như cánh hoa đào. Đồng Ánh Quỳnh theo sát bên, tay xách chiếc vali da đắt tiền, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Bà hội đồng Lê đứng ở bậc thềm, nét mặt rạng ngời. Bà vẫy tay:
" Hằng ơi, con về rồi! "
Minh Hằng cúi người chào mẹ, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
" Mẹ, con về tới rồi. "
Mọi người trong nhà đứng dàn hai bên, cúi đầu kính cẩn. Lan Hương, em gái Minh Hằng, chạy tới nắm tay chị, mặt mày sáng rỡ:
' Chị Hai! Chị về thiệt rồi! "
Minh Hằng mỉm cười, vuốt tóc em gái, đôi mắt lấp lánh yêu thương.
" Ừm, chị về với út rồi. Mới mấy năm không gặp mà lớn quá ta, ra dáng thiếu nữ rồi đó. Sắp gả đi được rồi. "
" Chị hai hong có trêu út! " - Lan Hương phũng phịu hẳn ra khi nghe chị mình nhắc tới chuyện lấy chồng.
Chỉ có Tóc Tiên đứng khuất ở góc nhà, tay nắm chặt cây chổi. Cô liếc nhìn Minh Hằng, ánh mắt lạnh lùng pha chút khó chịu.
“Có gì mà bày đặt chào đón rầm rộ vậy?” – Tóc Tiên lầm bầm, nhưng chỉ đủ để mình nghe.
Thy Ngọc nhón chân lại gần, thì thầm vào tai cô:
" Chị, bà tiểu thư đẹp thiệt hen. Mà đi Tây về, chắc sang lắm. "
" Sang đâu chưa thấy, chỉ thấy làm bộ. " - Tóc Tiên nhếch mép.
Ái Phương ở kế bên bấm nhẹ tay Tóc Tiên, ra hiệu im lặng. Nhưng Tóc Tiên vẫn không nén được sự bực bội, cứ cảm thấy bầu không khí này giả tạo thế nào ấy.
---
Buổi chiều, mọi người trong nhà bận rộn với việc dọn dẹp để tổ chức tiệc mừng Minh Hằng trở về. Tóc Tiên và Ái Phương phải khiêng từng thúng gạo, sắp xếp lại bàn ghế. Thy Ngọc lại quậy phá, làm đổ hết cả rổ trứng.
" Trời ơi, mày coi chừng chút được không! " – Tóc Tiên la lên, gương mặt đỏ bừng.
" Thôi đừng la nó nữa, để tao dọn. – Ái Phương thở dài, vừa cúi xuống nhặt từng quả trứng vừa cười khẽ.
Trong phòng khách, Minh Hằng đang ngồi trò chuyện với mẹ và mấy người họ hàng. Đồng Ánh Quỳnh đứng yên một góc, ánh mắt sắc bén như muốn đảm bảo không ai dám đến gần tiểu thư. Lan Hương thì vui vẻ hẳn, cứ bám lấy chị mình, tay không ngừng nghịch chiếc khăn quàng cổ Minh Hằng mang về từ Pháp.
Tóc Tiên liếc qua, thấy cái cảnh sum họp ấy mà cảm giác trong lòng càng thêm khó chịu. Cô quay mặt đi, lầm lũi bước về phía bếp.
“Người ở Tây về thì sao chứ? Rốt cuộc cũng chỉ là những người khác biệt với mình. Lên giọng với người hầu, coi trời bằng vung…”
Cô tự nhủ, rồi lại thở dài. Chẳng hiểu sao cô lại để ý đến Minh Hằng đến thế.
Chiều xuống dần, nắng nhạt phủ lên sân nhà họ Lê như chiếc khăn voan màu vàng úa. Bữa cơm mừng Minh Hằng trở về được dọn ra ngay giữa sân lớn, nơi ánh đèn dầu hắt những bóng người lên vách lá.
Mâm chính, tất nhiên, dành cho bà hội đồng và Minh Hằng. Lan Hương ngồi cạnh chị gái, tay gắp từng miếng thịt kho trứng đặt vào bát chị, đôi mắt ánh lên sự ngưỡng mộ. Còn những người hầu thì tụ lại góc bếp, ăn uống giản đơn trên chiếc chiếu cũ.
Tóc Tiên cúi đầu, lặng lẽ ăn phần cơm canh lạt. Ái Phương ngồi bên cạnh, khều nhẹ tay cô:
" Ê, mày bớt cau có lại đi. Mới ngày đầu bà tiểu thư về, mà mày làm mặt như ăn phải ớt, coi chừng bị để ý. "
Tóc Tiên không đáp, chỉ liếc mắt về phía Minh Hằng. Trong ánh đèn lờ mờ, Minh Hằng trông thật khác biệt. Cô ấy cười nhẹ, nhưng cử chỉ thanh thoát, đôi tay trắng ngần thỉnh thoảng đưa lên vén sợi tóc rơi xuống trán.
“Tự nhiên làm màu…” – Tóc Tiên nghĩ thầm, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác lạ lùng.
Thy Ngọc ngồi cạnh, vừa nhai vừa thì thào:
" Mà tao công nhận nha, bả đẹp thiệt đó. Nói chuyện cũng nghe dễ thương. Lúc nãy bả kêu tao đưa nước, tao tưởng bả chảnh lắm, ai ngờ bả còn cám ơn tao nữa chứ! "
Tóc Tiên gạt ngang:
" Mày tin người dễ quá. Mới về thì vậy, chứ mấy bữa nữa quen rồi, coi chừng bả chửi mày vuốt mặt không kịp. "
Thy Ngọc le lưỡi, không dám nói thêm.
Ái Phương nhìn Tóc Tiên, thở hắt ra:
" Mày khó chịu với người ta làm chi? Hổng quen biết gì, để coi rồi hẵng nói. Tao thấy tiểu thư Minh Hằng khác với bà hội đồng nhiều đó. "
Tóc Tiên vẫn im lặng. Trong lòng cô, không hiểu sao lại có một chút cảm giác gợn gợn khi nghe người khác khen Minh Hằng.
---
Đêm xuống, gió sông thổi mát rượi. Sau bữa cơm, mọi người tản ra mỗi người mỗi việc. Tóc Tiên xách chiếc đèn dầu đi qua bờ sông để rửa ráy. Nước sông trong vắt, những đốm sáng nhỏ lấp lánh phản chiếu từ ánh đèn.
Cô cúi người, vốc nước rửa tay. Trong đầu, những hình ảnh về Minh Hằng cứ chập chờn hiện lên. Cái dáng vẻ dịu dàng, thanh nhã ấy… khiến cô bất giác bực mình.
" Bực mình cái gì không biết nữa…" – Tóc Tiên lẩm bẩm, vốc thêm nước hắt lên mặt, như muốn xua tan mọi suy nghĩ.
Từ phía xa, có tiếng bước chân nhẹ. Tóc Tiên giật mình quay lại, thấy một bóng người đang tiến đến gần. Là Minh Hằng.
Minh Hằng đi chậm, đôi giày đen bóng loáng chạm nhẹ trên đất ướt. Cô mặc chiếc áo dài lụa trắng, mái tóc đen mượt thả tự nhiên, ánh mắt xa xăm như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Tóc Tiên vội đứng thẳng, cúi đầu chào:
" Cô hai... cô hai ra đây chi vậy? Muộn rồi. "
Minh Hằng mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng:
" Tôi ra đây hóng gió. Ở trong nhà mãi, bí bách quá. "
Nàng bước thêm vài bước, đứng cạnh Tóc Tiên, nhìn xuống dòng sông. Mắt lấp lánh dưới ánh trăng, như đang trôi theo dòng nước.
" Sông ở đây đẹp thật. Tôi đi xa lâu quá, quên mất quê mình bình yên đến vậy. "
Tóc Tiên không đáp. Cô cúi đầu, tránh ánh nhìn của Minh Hằng, trong lòng rối bời. Minh Hằng bỗng quay sang, cất giọng dịu dàng:
" Em tên gì? "
Tóc Tiên lúng túng, mãi mới đáp được:
" Dạ… Tóc Tiên. "
Minh Hằng cười nhẹ:
" Tóc Tiên? Tên đẹp đó. "
Câu nói ấy khiến tim Tóc Tiên bỗng chốc khựng lại. Nhưng cô vội quay mặt đi, đáp cụt lủn:
" Dạ, cảm ơn cô hai."
Minh Hằng nhìn Tóc Tiên hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm như muốn nói điều gì, rồi quay bước.
" Thôi, em làm việc đi. Tôi về trước. "
Tóc Tiên đứng lặng nhìn theo bóng Minh Hằng khuất dần, cảm giác trong lòng vừa nhẹ nhàng, vừa nặng trĩu.
“Cái ánh mắt đó… sao mà khó hiểu vậy chứ…”
---
xàm thôi chứ không ra chap mới đâu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro