Chương 89: Bình tĩnh(2)
Kwajik!
Theo phản xạ, tôi mở mắt ra trước tiếng thứ gì đó đã vỡ vụn. Là do Blue à? Tôi định hỏi cô nhóc lại làm vỡ thứ gì thì tôi nhìn thấy cái bàn và nhớ ra rằng mình đang ở nhà Yoohyun. Tin tức 9 giờ đang phát ra từ TV.
...9 giờ? Yoohyun đã cố chấp khẳng định rằng mình không buồn ngủ khi chúng tôi đến nhà em ấy, nhưng cuối cùng em ấy lại ngủ quên? Đáng lẽ tôi nên đặt báo thức thay vì chỉ ngủ vì việc đó thật khó chịu.
Tôi nhanh chóng nâng người lên, nhưng tôi thấy Yoohyun không hề ngủ. Em ấy đang ngồi trên ghế sô pha.
"Này, tại sao em lại không-!"
Những từ 'đánh thức anh', không thể thốt ra từ miệng tôi. Đôi mắt nhìn tôi lạnh lùng vô cùng. Tôi nghe thấy tiếng gầm gừ của Peach trong lòng tôi. Tôi thấy một chiếc điện thoại dường như đã vỡ nát trong tay Yoohyun.
"Tay em có sao không,không, đương nhiên không sao."
Trước hết, tôi đã ôm Peach và xoa dịu nó. Tôi không cảm nhận được rõ lắm, nhưng anh chàng này dường như đang ở trong một trạng thái khá tệ. Mặc dù tôi không biết lý do.
........Thực ra, có rất nhiều lý do khiến em ấy có thể tức giận nên tôi không chắc lắm. Em ấy đã thấy chuyện gì? Thấy nó nghiêm trọng như thế nào, có phải là Noah không?
"Nè..."
"Em không có ý định nghe điều đó từ hyung."
Nói ngắn gọn, Yoohyun đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Em ném điện thoại lên bàn, mở tủ ở một bên phòng khách. Không giống bình thường, có lẽ em ấy điều chỉnh sức lực không tốt lắm, vì tay nắm tủ bị gãy. Bên trong, tôi thấy những chiếc hộp đựng điện thoại thậm chí còn chưa mở ra.
"Tất cả những thứ đó là gì?"
"Vì chúng dễ bị phá vỡ."
Thằng bé trả lời, nhưng giọng nói của nó hoàn toàn không bình thường. Có vẻ như em ấy đang nghĩ đến việc chỉ cần chuyển đổi thẻ SIM, nhưng liệu thẻ sẽ ổn chứ? Ngay sau đó, có một tiếng ồn khác.
Tuk
Chiếc hộp và chiếc điện thoại cùng vỡ vụn rơi xuống chân Yoohyun.
"......này."
"Vỏ ngoài không dễ dàng bung ra."
Và sau đó chiếc điện thoại di động thứ hai cũng bị nghiền nát. Tôi nghe thấy một tiếng thở dài nhỏ. Em ấy không cố tình làm vậy. Khi tôi nghĩ như vậy, tôi chợt lo lắng.
"Yoohyun."
"Chờ một chút."
Trước đó, giọng nói của em ấy đều đều. Chiếc điện thoại di động thứ ba đã được đưa ra ngoài một cách an toàn. Nhưng mã pin của thẻ SIM đã bị kẹt ở một nơi kỳ lạ. Bàn tay cầm lấy mã pin hình như cũng hơi run. Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị nứt, em nghiến răng.
"......em có nên làm điều này cho anh không? "
"Đừng."
Và chiếc điện thoại di động cuối cùng đã vỡ. Một khoảng lặng chìm xuống một cách nặng nề. Han Yoohyun lườm chiếc điện thoại di động vỡ vụn trong tay em ấy như em sẽ đâm xuyên qua nó. Trong khi không di chuyển một inch, giống như một con búp bê có lò xo hoàn toàn không bị buộc.
"Yoohyun, Han Yoohyun."
"......."
Phản ứng của em ấy thực sự rất lạ. Tôi đặt Peace xuống ghế sô pha và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Yoohyun không hề di chuyển cho đến khi tôi cách em ấy một bước.
"Ngay cả khi em không có ý định nghe anh nói, hãy lắng nghe. Đầu tiên, anh không định giấu việc đó. Rõ ràng là nó sẽ bị lộ ngay lập tức, vậy tại sao anh lại giấu nó? Anh chỉ quên trong giây lát. Anh chỉ nghĩ đến em và Peace kể từ khi nghe tin hai đứa ra ngoài. "
Tôi thực sự hoàn toàn quên. Nếu tôi nhớ ra, tôi đã chuẩn bị sẵn một cái cớ và giải thích trước, trước khi rắc rối này xảy ra.
"...Anh quên?"
"Đúng vậy. Anh không biết em đã thấy những gì, nhưng đó không phải chuyện gì to tát."
Đôi mắt của Yoohyun nhìn về phía tôi một cách khó khăn. Đó là đôi mắt cứng rắn có vẻ tức giận, nhưng cũng có vẻ rất sợ hãi.
"Làm thế nào mà nó không to tát? Lý do em có thể không lo lắng là bởi vì em nghĩ rằng không có lý do gì để tính mạng của hyung bị đe dọa. Vì ít nhất, những Thợ săn cấp cao sẽ nghĩ về sự hữu ích của anh và ít nhất giữ cho anh sống sót. "
Vậy nó thực sự là vấn đề của Noah.
"Cậu ta không tấn công anh."
"...tên đó ấy không làm?"
"Đúng vậy. Cậu ấy muốn tấn công người khác, không phải anh."
Mặc dù vấn đề là tên đó coi tôi như một người khác, với tư cách là Riette. Yoohyun thở ra một hơi ngắn và đặt chiếc điện thoại bị hỏng vào tủ.
"Là ai?"
"Em đã làm vỡ điện thoại di động của mình mà không nghe thấy tất cả? Noah Luire. Cậu ấy không đến từ Hàn Quốc, và rõ ràng cậu ta là thủ lĩnh của hội Ark ở nước ngoài."
Có vẻ như em ấy không biết. Em khẽ cau mày hỏi lại tôi.
"Anh có chắc không? Anh không nghe thấy bất cứ tin gì khác lạ chứ?"
"Tin gì kỳ lạ ư?"
"...Giống như hắn là một thành viên của tôn giáo nào đó, đại khái như vậy."
Tại sao đột nhiên lại nói đến chuyện tôn giáo sùng bái? Em ấy sẽ không nói về một giáo phái bình thường, vậy em ấy đang nói về khía cạnh coi hệ thống ngục tối như một vị thần? Không, có thể khi họ tăng ảnh hưởng của mình?
"Anh không biết nó là gì, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Đó chỉ là vài chuyện giống như cuộc tranh cãi giữa anh chị em thôi. Anh không may bị kéo vào cuộc và Yerim đã bảo vệ anh, vì vậy anh không bị thương nhiều như vậy. Và anh chắc chắn đã được điều trị. Xem tại đây nè. "
Bây giờ không có dấu vết nào. Ngay từ đầu, nó cũng không phải là một chấn thương nặng. Yerim bị thương nhiều hơn.
"Dù sao thì, hội sùng bái tôn giáo là gì? Em không đề phòng các bang hội khác hoặc những người có liên quan đến Thợ săn sao?"
"Cụ thể em cũng không biết......Cái gì đó giống như (*)nho giáo ư?"
(*)nho giáo (Confucianism) là một hệ thống đạo đức, triết học xã hội, triết lý giáo dục và triết học chính trị do Khổng Tử đề xướng và được các môn đồ của ông phát triển với mục đích xây dựng một xã hội hài hòa, trong đó con người biết ứng xử theo lẽ phải và đạo đức, đất nước thái bình, thịnh vượng. Trích từ wikipedia
"Ý anh là, đó không phải là một giáo phái."
Khổng Tử sẽ than thở. Ngoài điều đó ra, có điều gì trở nên nghiêm trọng hơn bởi vì Nho giáo không? Nếu bạn chỉ nhìn vào phản ứng của Yoohyun, thì trông như con quái vật cấp SSS nào đó đã bộc phát.
Tôi nghĩ mình nên thẩm vấn cậu ấy chi tiết hơn và định mở lời thì Yoohyun đã có động thái đầu tiên.
"Vậy tên Noah đó có chết không?"
"...cậu ấy hoàn toàn ổn về thể chất và chỉ bị bỏ tù."
"Hắn không bỏ chạy nhưng vẫn ổn ư?"
Yoohyun nghiêng đầu nghi ngờ.
"Cậu ấy đã ngoan ngoãn được đưa đi, và không có bất kỳ cái chết nào cũng như thiệt hại cho Người chưa thức tỉnh. Yoohyun, em cũng đừng nghĩ đến việc chạm vào cậu ấy. Đến khi em biết, cậu ấy là một người đáng thương."
"Có phải Thủ lĩnh hội Seseong lại vào ngục tối không?"
"Không. Anh ấy đến với một người chữa bệnh."
"Nhưng không có gì nhiều xảy ra à? Liệu hắn có liên hệ gì với tên đó không?"
...Nếu bạn để một ai đó một mình, điều đó nghĩa là hai người có mối liên hệ gì à? Chuyện đó xa vời quá.
"Anh ta đã nói rằng anh ta sẽ khuất phục cậu ta. Mặc dù anh đã từ chối. Dù sao, đó là một sự hiểu lầm, cậu ta không có bất kì động tĩnh gì, vì vậy hãy để cậu ấy yên."
"Em sẽ xem sét. Nhưng còn những dấu ngón tay trên cổ của anh thì sao?"
...Em ấy cũng đã nghe về điều đó? Dù sao thì, Yoohyun biết rằng tôi có kháng sợ hãi, nên việc này rất dễ giải thích. Khi tôi truyền đạt những gì Song Taewon nói với tôi, biểu hiện của em ấy cho thấy em ấy cảm thấy tồi tệ nhưng em ấy hiểu.
"Vì vậy, ít nhất anh cũng sẽ tắt kháng sợ hãi khi ở nhà. Mặc dù với tình hình hiện tại, tôi sẽ phải gặp gỡ nhiều Thợ săn cấp cao, vì vậy tốt hơn là cứ để nó bình thường."
"...Thử tắt nó một lần đi."
"Ngay bây giờ á?"
Đó không phải là điều tôi không thể làm. Tôi gật đầu và tắt kỹ năng Kháng Sợ hãi. Không có sự khác biệt ngay lập tức. Nó chỉ đến mức cảm thấy sự hiện diện của Yoohyun và Peach mạnh mẽ hơn một chút. Bạn có thể nói đó là sự khác biệt giữa một con mèo và một con mèo rừng?
Yoohyun, người nhìn thẳng vào tôi như thể đang tìm kiếm phản ứng của tôi, (*) đôi mắt em ấy mỉm cười nhẹ.
(*)smile with eyes, kiểu như nụ cười thể hiện qua đôi mắt. Muốn hiểu rõ hơn thì tự tra đi ^^.
"Có vẻ như không có gì thay đổi."
"Tất nhiên rồi. Và anh chỉ thêm nó để đề phòng, nhưng thực sự không có gì trong phòng bệnh. Dokkaebi chỉ đến để trêu trọc. Ngay cả Chirpie cũng ở đó, nhưng không một sợi lông tơ nào bị thương."
Tôi thú nhận trước và giữ Peach, người đang quanh quẩn bên chân tôi. Trong khi đó, đã gần mười giờ. Blue chắc đã ngủ rồi.
"Anh phải về nhà ngay bây giờ, nhưng em còn muốn hỏi gì nữa không?"
"Em sẽ đưa anh về."
Và rồi em ấy chìa tay về phía tôi.
"Gì?"
"Chìa khóa."
Em ấy yêu cầu như thể đó là điều hiển nhiên. Tôi đặt một trong hai chìa khóa ra vào còn lại trong bàn tay đang chìa ra.
Đó là tòa nhà ngay bên cạnh, vì vậy chúng tôi có thể đi bộ qua. Có Yoohyun cũng như Peach, tôi không cần phải lo lắng về sự an toàn.
Khi khả năng kháng sợ hãi đã tắt, tôi cảm thấy một chút đe dọa từ Thợ săn hạng A mà chúng tôi gặp trên đường đi. Thật không bình thường khi sợ Hạng A trong khi Hạng S ngay bên cạnh mình, nhưng chuyện cũng như vậy ngay cả trước khi hồi quy. Thay vì Yoohyun, tôi ngại đối mặt với Kim Sunghan và Suk Simyeong hơn và nghĩ rằng họ đáng sợ hơn. Có phải vì tôi đã biết em ấy từ khi em ấy còn nhỏ không?
Thẻ SIM vẫn ổn và tình cờ có một cửa hàng điện thoại di động bên phía đối diện, vì vậy sau khi Yoohyun mua một chiếc điện thoại di động mới, chúng tôi đã đi theo con đường. Không khí ban đêm thật mát mẻ, thật dễ chịu.
"Đã lâu rồi, chuyện như thế này."
Bình thường đi bộ xuống một con đường mà không có bất cứ điều gì khác xảy ra. Đối với Yoohyun chắc cũng đã được một thời gian, nhưng đó là một khoảng thời gian thực sự rất dài đối với tôi. Có lẽ vì chúng tôi ở gần Hội quán Haeyeon nên không có bất kỳ người nào đến gần, thật ngạc nhiên, vì vậy tôi càng nghĩ nhiều về những khoảng thời gian trước đây.
"Nếu thế giới cứ đi theo hướng nó vỗn dĩ phải đi, thì đây đã không phải là một khoảng thời gian dài."
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tôi không hỏi các quản trị viên hệ thống điều đó. Ngay cả khi tôi hỏi, tôi cũng không nghĩ rằng mình sẽ nhận được câu trả lời xác đáng.
"Có phải hyung thích chuyện không còn bất kì ngục tối nào hơn đúng không?"
"Tất nhiên. Trên hết, nó nguy hiểm."
"Những người có kỹ năng hoặc chỉ số tốt thường cảm thấy ngược lại. Trừ khi họ bị hại trực tiếp."
Sau đó một lần nữa, câu chuyện là như vậy. Nếu tôi đã trở thành Hạng A ngay từ đầu, tôi có thể nghĩ rằng cuộc đời mình đã được sắp đặt. Dù bây giờ, Hạng A hay Hạng S hay bất cứ thứ gì đều khó chịu.
Việc đã khá mệt mỏi, và tôi lo lắng điều gì sẽ xảy ra từ bây giờ. Liệu nó có thực sự kết thúc tốt đẹp miễn là tôi thu thập được 50 như người của hệ thống đã nói với tôi, và điều đó cũng đáng ngờ.
... Liệu tương lai đột nhiên trở nên hoàn toàn đen tối, cũng là một hiệu ứng của việc tắt đi khả năng kháng sợ hãi sao? Cảm giác như những lo lắng tôi đã dồn về phía sau tâm trí, dồn dập về phía trước ngay lập tức.
"Có điều gì đặc biệt xuất hiện thông qua phần thưởng trong ngục tối không?"
Tôi nhanh chóng thay đổi chủ đề. Chỉ có hai người trong hai đứa, và nếu bạn loại trừ Peach, thì một mình em ấy, vượt qua ngục tối Hạng S, vì vậy phần thưởng sẽ tốt hơn bình thường. Một cái gì đó giống như một tiêu đề xuất hiện?
Trước câu hỏi của tôi, Yoohyun thoáng do dự và lấy một thứ gì đó ra khỏi hành trang của mình.
"Thứ gì đó em nhìn thấy lần đầu tiên xuất hiện, nhưng em không biết nó để làm gì."
Thứ mà anh chàng đang cầm trên tay là một quả trứng nhỏ màu đỏ.
"Đó là một vật phẩm Xếp hạng SSS chỉ có tên
"Quả trứng đỏ. "
"Đó là..."
Tôi đã từng thấy nó trước đây. Trước khi hồi quy. Một loạt trứng không xác định thỉnh thoảng xuất hiện. Đỏ, xanh dương, xanh lá cây, v.v. - khoảng năm trong số chúng đã xuất hiện, nhưng chúng là những vật phẩm không được tiết lộ. Chúng cứng rắn nên không vỡ, và bạn làm gì chúng cũng không có phản ứng nên bị đánh giá là vô dụng.
"Ai biết được chứ, anh cũng không chắc nữa. Cứ đặt nó ở đây đã."
Tôi lấy quả trứng và thử sử dụng kỹ năng đứa trẻ của tôi thật tuyệt để đề phòng. Nhưng cửa sổ thông báo rằng từ khóa đã được áp dụng hoàn toàn không xuất hiện. Đúng như dự đoán, nó không hoạt động. Ngay cả khi kỹ năng tăng trưởng hoạt động, không thể áp dụng từ khóa cho một quả trứng không có tai.
Sau đó, tôi cũng đã thử sử dụng kỹ năng mầm non hứa hẹn, nhưng không có gì xuất hiện lần này.
"Trông cũng không giống một quả trứng quái vật bình thường. Nó thực sự chỉ là một món đồ thôi sao?"
Nếu nó còn sống, kỹ năng mầm non hứa hẹn có thể được sử dụng, nhưng không có phản ứng.
"Để đề phòng, chúng ta có nên đưa nó cho Myeongwoo không? Nó có thể được dùng làm nguyên liệu."
"Làm bất cứ điều gì anh muốn."
Tôi định cho quả trứng vào kho, nhưng Peace tỏ ra thích thú. Khi tôi đặt nó ngay trước mũi thằng bé, nhóc nhanh chóng cắn và dùng răng gặm nhấm nó. Dù vậy, không một vết xước nào xuất hiện. Đó là một quả trứng đã được miễn thương, ngay cả khi Thợ săn Hạng S của 5 năm sau, người có khả năng vượt trội hơn nhiều so với bây giờ, sử dụng tất cả các chiêu thức của họ.
"Đừng làm rơi."
-Geureung
Ngay cả khi tòa nhà ngay bên cạnh, cơ sở nuôi lớn và bạn phải đi xung quanh phía trước tòa nhà, vì vậy thật sự phải mất một khoảng thời gian khá dài. Tôi lo lắng về Chirpie, nhóc vẫn chưa ngủ, và Comet, nó sẽ sớm thức dậy, nhưng tôi di chuyển với một tốc độ thoải mái, không giống như tâm trí lúc này.
Trong khi trò chuyện về điều này điều kia, chúng tôi đến trước cơ sở nuôi trước khi tôi kịp nhận ra. Tôi nên làm gì; tôi có nên bảo em ấy ngủ lại trước khi thằng bé đi không? Nhưng Comet là một vấn đề. Tôi có nên nhờ cơ sở nuôi dưỡng chăm sóc nó chỉ trong ngày hôm nay không? Có vẻ chỉ một ngày sẽ ổn.
Ngay sau đó, điện thoại của tôi đổ chuông. Khi tôi lấy nó ra, có một tin nhắn từ Song Taewon.
[Noah Luire đã biến mất một lần nữa. Tôi muốn yêu cầu cậu kiểm tra lại.]
Lại nữa à? Ý tôi là, sao cậu ta lại trốn thoát thường xuyên như vậy?
'......Cậu ấy sẽ không cắm rễ trước cổng mini một lần nữa, phải không?'
Sống lưng tôi ớn lạnh. Tôi quay đầu sang một bên. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Yoohyun mỉm cười. Đầu tiên, tôi bật lại kỹ năng chống sợ hãi. Khi tôi trở nên bình tĩnh, tôi mỉm cười đáp lại như thể không có gì xảy ra.
"Yoohyun. Chúng ta không trở lại Hội quán Haeyeon được không?"
"Hửm? Sao đột nhiên vậy?"
"Anh chỉ muốn nghỉ ngơi thật nhiều trong khoảng một ngày. Anh đã nghĩ về việc mình sẽ phải chăm sóc lũ trẻ như thế nào nếu anh đi vào bây giờ, và cảm thấy mệt mỏi."
Trước lời nói của tôi, đứa em trai có biểu hiện nghi ngờ.
"Có phòng nuôi dưỡng. Và Thợ săn cũng được giao phó. Anh không giao chúng cho họ rồi đi ra ngoài sao?"
"Đó là sự thật nhưng..."
Mẹ nó, tôi phải làm gì đây? Nếu chúng tôi đi vào như thế này và gặp Noah, tôi không thể biết điều gì sẽ xảy ra. Vì không có gì chắc chắn rằng Yoohyun sẽ lặng lẽ chào cậu ấy và để mọi chuyện trôi qua, hay liệu Noah sẽ gặp tôi và nghĩ về Noona của anh ấy một lần nữa.
.......Tôi nghĩ nếu gặp khủng hoảng nó đổ chắc luôn, ngôi nhà tội nghiệp của tôi. Đã bao lâu rồi từ khi tôi chuyển đi?
"Chúng ta nhanh vào đi."
"Chờ, đợi một chút-."
Yoohyun mở cửa kính của lối vào. Em ấy đi về phía trước vài bước, không nghe lời căn ngăn của tôi, rồi em ấy đột nhiên dừng lại. Em hơi nghiêng đầu một cách chậm rãi.
"Có một dấu vết lạ."
"B...bạn anh, hoặc không, nhưng đó là em trai của một người mà anh biết!"
"Anh biết ai đó có em trai là Thợ săn Hạng S? Không có ai em nhớ là có cả."
"Bọn anh đã trở nên thân thiết gần đây, thông qua mạng xã hội."
Chúng tôi đã thân với nhau hơn và bây giờ giữa chúng tôi lại xảy ra xung đột.... Tôi cũng phải nói với em ấy về Riette chứ? Có rất nhiều người nghe được nội dung cuộc gọi nên việc che giấu hoàn toàn là sai lầm. Tại sao có quá nhiều điều xảy ra chỉ trong vài ngày?
"Nhưng tại sao anh ấy lại ở đây? Giờ là nửa đêm."
"Anh ấy đến thăm, có liên quan đến việc nuôi con quái vật, nhưng, ừm, anh có nên nói là thể hiện sự chân thành nào đó không ......"
Làm thế nào để tôi thậm chí giải thích điều này? Trong khi tôi đang sắp xếp những gì cần nói, Yoohyun lại bắt đầu bước đi. A, thật đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro