Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Hôm nay sau K đã cố tình dậy sớm để chờ xin lỗi cậu nhưng lại chậm hơn 1 bước sáng nay mặt trời còn chưa lên cậu đã rời khỏi nhà mất rồi

Ăn sáng xong K lên lầu bước vào căn phòng làm việc của mình ngã lưng lên chiếc ghế gần đó cả đêm qua nằm đó chỉ để suy nghĩ thì sáng hôm nay anh đã có được quyết định cuối cùng của mình tha thứ cho Hwarang không nhường sự bao dung của mình cho ai anh chỉ là đang cố gắng thêm rộng lượng để bỏ qua cho bạn của mình thôi

Kể từ ngày hôm đó mọi thứ lại quay về quỷ đạo của nó cả 3 người cuối cùng cũng quay trở lại như trước vui vẻ với nhau không còn những hiềm khích hay sự ghen ghét gì với nhau nữa Hanbin hiện tại cũng đang quen dần với công việc của mình bắt đầu không còn cảm thấy chán khi đi làm nữa cũng đã thân thiết hơn với 5 người kia đặt biệt là Hyuk cậu cũng đã từ bỏ cảnh giác đối với bọn họ rồi tuy khi K biết có hơi khó chịu nhưng rồi cũng không còn nữa thì họ thật sự khá tốt hình như không xấu như anh nghĩ 3 tháng cứ thế trôi qua trong êm đẹp không còn bất kì nổi buồn hay sóng gió gì tới với họ và cậu nữa tuy nhiên sắp tới còn có điều gì nữa thì cứ đọc tiếp để biết nhé hehe

Trong phòng làm việc riêng của Hanbin

Hanbin:Này 2 anh thật sự không thấy chán à ngày nào cũng tới dây để làm gì vậy?

Lew:Tôi nhớ em nên mới tới

Hyeongseop:Tôi cũng như cậu ấy

Hanbin:ha...ha 2 anh tôi thật sự là..hôm trước là anh (chỉ tay vào Lew) còn hôm qua là anh(chỉ tay vào Hyeongseop) Còn hôm nay là cả 2 các anh đang đùa tôi đúng không rốt cuộc là tìm tôi làm gì hả

Lew:Thấy em cứ làm việc mãi chắc là chán lắm tôi đến đây để chơi với em

Hanbin:Vậy còn anh anh tới đây làm gì

Hyeongseop:Tôi mang cơm trưa cho em

Hanbin:Vậy Lee Eui-woong anh về đi tôi đang bận không chơi còn anh Ahn Hyeong-seop anh cũng về đi cơm tôi nhận còn 2 anh mau đi không tiễn còn không đi tôi kêu bảo vệ lôi 2 anh đi đấy

Lew:Vậy bọn tôi về trước chiều sẽ tới đón em nhé

Hyeongseop:Thật sự tôi không được ở lại ăn cơm cùng em sao

Hanbin:Anh đói?

Hyeongseop:ừm đúng là có hơi đói

Hanbin:Vậy mau cầm lấy phần cơm trưa anh vừa đưa cho tôi về nhà ăn đi dù sao tôi cũng không đói nếu không được có thể đến nhà hàng gần đây cũng được anh thấy thế nào

Hyeongseop:Thật ra thì hình như cũng không đói lắm tôi về trước em nhớ ăn trưa nhé

Hanbin:Ừm 2 người về cẩn thận

2 người họ vừa rời khỏi lúc này cùng cơn tức giận cậu cầm điện thoại gọi cho ai đó

Hanbin:KOO BON-HYUK

Hyuk:Mới giờ này đã gọi cho tôi em là đang nhớ tôi sao

Hanbin:Anh mau nhốt đám bạn của anh vào lồng đi tôi thật sự không thể nhịn nổi rồi cả tháng nay họ cứ thay phiên nhau đến đây làm phiền tôi thật sự rất đau đầu

Hyuk:hmm nhưng chân là của họ tôi làm sao quản được chỉ có thể trách em quá xinh đẹp nên mới có chuyện này

Hanbin:ANH

Hyuk:Tôi làm sao em lại định quát tôi à nhưng đâu phải lỗi của tôi chứ sao chỉ tức giận với 1 mình tôi

Hanbin:Anh không có lỗi ha..lỗi của anh là lớn nhất trong đám bọn họ đó ai là người dắt họ đến gặp tôi có phải anh không tôi đâu có mượn giờ thì hay chối bỏ trách nhiệm hả có tin tôi nhổ lông đầu anh không hả tốt nhất là anh nói với họ đừng lúc nào cũng tới tìm tôi còn không anh đừng trách

Hyuk:Cả Hwarang sao?

Hanbin:Anh ấy thì không cần chỉ cần những người còn lại thôi

Hyuk:Tại sao lại không cần

Hanbin:Hwarang anh ấy là anh của tôi khác với họ nên không cần

Hyuk:Vậy còn tôi

Hanbin:Sao lại hỏi tôi anh cũng muốn làm anh trai của tôi à nhưng tôi đã có 2 người anh rồi

Hyuk:Không phải anh trai là bạn trai

Hanbin:B..b..bạn trai gì chứ anh bị điên hả tôi đã nói nhiều lần rồi tôi sẽ không đồng ý đâu vậy nhé tôi bận rồi

Hyuk:Đừng tắt máy tôi còn chuyện muốn nói với em

Hanbin:Anh mau lên

Hyuk:Tối nay có thể ăn tối cùng tôi không

Hanbin:Có thể 7 giờ đến đón tôi

Hyuk:Được..

7 giờ tối trước cty

Hanbin:Anh lúc nào cũng đúng giờ ha

Hyuk:Người khiến tôi đến đúng giờ là em mà

Hanbin:Anh thôi nói những lời sến súa đó đi tôi muốn ói quá mau đi thôi

Lên xe cậu đi cùng Hyuk tới 1 khu chợ đêm ở đây rất náo nhiệt rất thích hợp là nơi giải tỏa áp lực hôm nay của cậu Hyuk chàng trai hào quang hội tụ đây mà

Hanbin:Sao hôm nay lại đưa tôi đến đây

Hyuk:Cả ngày ngồi trong phòng làm việc tối đến lại tới nhà hàng sẽ rất chán không phải sao em không thích nơi này hửm

Hanbin:Không có chỉ là thấy lạ nên tôi muốn hỏi chút anh có thể đi mua gì cho tôi ăn không hôm nay chân có hơi đau không thể đi lâu được

Hyuk:Em muốn ăn gì tôi mua cho em

Hanbin:Chỉ cần nó không cay tôi đều có thể ăn anh cứ mua 1 phần giống anh đi đừng cho ớt

Hyuk:Vậy em ở đây đợi tôi nhé

Khi Hyuk rời đi cũng là lúc cậu tắt đi nụ cười vì hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ cậu mấy năm gần đây cậu chưa từng tới đó để gặp cha mẹ mình vì để tránh tai mắt trước đây khi có cha mẹ K ở bên cậu có thể đi cùng họ đến đó vì như vậy sẽ không ai nghi ngờ nhưng bây giờ không có cái cớ để cậu có thể tới được nữa nên cậu thật sự không có tâm trạng làm gì hôm nay cả 20 phút sau Hyuk trên tay cầm rất nhiều đồ ăn đến bên cạnh cậu gọi tên cậu những 3 lần cậu mới giật mình nhìn lên người trước mặt

Hyuk:Em sao vậy có chuyện gì sao tôi gọi em nãy giờ đó

Hanbin:à tôi chỉ là đang suy nghĩ chút thôi hơi tập trung nên cũng không để ý lắm anh lại đây ngồi đi

Hyuk:Em thật sự không sao chứ

Hanbin:Không sao đâu nhưng anh mua gì cho tôi vậy

Hyuk:Là mì dạo gần đây món này rất nổi tiếng tôi đã tới đây thử 2 lần rồi em thử đi

Cầm ly mì trên tay cậu nhìn thoáng có chút quen thuộc nhưng không nhớ là mình đã ăn chưa nhưng khi nếm được hương vị của nó cậu lại nhớ ngay đến mẹ mình

Hanbin:Từ đây đi thẳng vào trong 500m có một quán ăn nhỏ chủ quán là 1 cặp vợ chồng người Trung Quốc  họ bán ly mì này cho anh đúng không

Hyuk:Sao em biết em đã tới đây rồi hả

Hanbin:Mẹ tôi biết tôi thích ăn nó nên đã tới đây học hương vị này có hơi khác rồi nhưng có lẽ vì mùi hương đặt trưng nên dễ nhận biết thôi

Hyuk:Mẹ nuôi của em không phải là thương em quá mức rồi sao

Hanbin:Không phải mẹ nuôi là mẹ ruột của tôi

Hyuk:...

Hanbin:Anh sao vậy sao không nói gì nữa

Hyuk:Xin lỗi khiến em phải nhớ lại chuyện không hay rồi

Hanbin:Có gì đâu chứ buồn tôi cũng đã buồn rồi đã đủ rồi nên không sao

Hyuk:Tâm trạng không tốt của em hôm nay là vì mẹ em sao có thể tâm sự cùng tôi đừng giấu trong lòng

Hanbin:Không phải vì ai cả chỉ là thấy nhớ thôi

Hyuk:Cha mẹ em tại sao lại mất tôi không cố ý hỏi vậy đâu em đừng nghĩ gì nhé

Hanbin:Ha..không sao đâu chẳng mấy khi có người hỏi mà có thể nói một chút cũng được

Hyuk:Vậy..có được không

Hanbin:Được chứ cha mẹ tôi bị sát hại vào buổi tối của mười mấy năm trước tôi lúc đó chỉ mới 6 tuổi thôi người giết họ có thể là trộm cũng có thể là thứ khác tôi cũng không biết nữa mẹ tôi vì cảm thấy bất an nên đã giấu tôi vào tủ quần áo trong nhà còn có 1 đứa con nít tầm tuổi tôi là con của 1 người giúp việc cậu bé đó không may mắn như tôi nên cũng đã chết vào năm đó rồi nhà tôi luôn luôn cho người giúp việc ngủ ở lại vì họ không có chỗ để về nhưng cũng vì vậy mà kéo họ vào cái chết kết quả chỉ trong một đêm chỉ có mình tôi sống sót bước ra khỏi căn nhà tôi lợi hại chứ

Hyuk:Em..thật sự không sao chứ

Hanbin cậu nuốt nước mắt run run nói

Hanbin:Không sao thì sao còn có sao thì sẽ thế nào tôi thật sự cũng không biết chỉ biết chuyện đã qua rồi không nên buồn nữa

Hyuk:Tôi có thể giúp em nếu như em muốn tìm người đã giết gia đình mình năm đó

Hanbin:anh giúp tôi không thể nào đâu gia đình anh Hwarang đã giúp tôi mấy năm liền nhưng vẫn không có tin tức gì cả

Hyuk:Gia đình cậu ấy đồng ý giúp em là vì cha mẹ nuôi em sao?

Hanbin:Tôi cũng không biết đó là cuộc nói chuyện của người lớn lúc đó tôi còn rất nhỏ nên không được vào trong nghe cùng nhưng có lẽ là vậy đó

Hyuk:Từ trước đến nay gia đình cậu ấy không phải là ai cũng có thể nhờ vả được Hwarang và con trai của họ quen biết nhau từ nhỏ vậy thì là nhờ mối quan hệ nhỉ

Hanbin:Ừm chắc là vậy thật ra anh biết không tới giờ tôi vẫn còn đang rất hận người đã giết gia đình tôi đó nhưng gần đây tôi lại cảm thấy muốn từ bỏ rồi

Hyuk:Em từ bỏ nó đi

Hanbin:Anh đang nói đùa đấy à

Hyuk:Không phải nếu bản thân em trả thù thì sẽ rất nguy hiểm sao

Hanbin:Tôi có anh trai anh ấy sẽ bảo vệ tôi không phải anh cũng sẽ như vậy sao hửm

Hyuk:...

Hanbin:Không phải hả vậy tôi rút lại lời vừa rồi

Hyuk:Không phải đâu chỉ là tôi hơi bất ngờ khi em nói vậy thôi

Hanbin:ồ nhưng mà này

Hyuk:Hả

Hanbin:Anh thích điều gì ở tôi

Hyuk:Cả con người em đặt biệt là đôi mắt

Hanbin:Ha thật sao

Hyuk:Ừm là lời thật lòng

Hanbin:Tôi đồng ý hẹn hò với anh

Hyuk:Em..em nói gì(tròn mắt kinh ngạc)

Hanbin:Tôi nói tôi đồng ý hẹn hò với anh

Hyuk:Thật sao lời em nói là..thật sao em không đùa tôi phải không

Hanbin:ừm mau ăn hết chỗ đồ ăn này đi sao cứ mãi nói thế anh không đói à tôi một mình ăn không hết đâu nhưng nếu ăn không hết bỏ đi thì rất phí tiền đó

Hyuk:Không phí tôi có thể nuôi em

Hanbin:Nhưng tôi thấy phí tiền dù ít hay nhiều cũng là do công sức bản thân bỏ ra mới có đâu phải từ trên trời rơi xuống mau ăn đi rồi còn về nhà

Hyuk:Hanbin này

Hanbin:Tôi nghe bộ anh có điều gì bất mãn với lời vừa rồi của tôi hả

Hyuk:À không tôi chỉ là muốn cảm ơn em

Hanbin:Vì cái gì

Hyuk:Cảm ơn vì đã đồng ý ở bên tôi

Hanbin:Sao phải cảm ơn chứ nếu như tôi đã cho anh cơ hội tức là tôi cũng thích anh còn nếu tôi từ chối thì ngược lại anh biết đó thứ gì là của mình thì sớm muộn gì cũng là của mình còn đã không phải có cầu cũng không được

Hyuk:Tôi không nghĩ là em sẽ thích tôi đây là lần đầu tôi theo đuổi 1 người cũng là lần đầu biết cảm giác thích 1 người tôi rất vụng về còn thiếu sót cảm ơn em vì đã bao dung tôi

Hanbin:Anh đang làm rất tốt mà không phải là tôi bao dung đâu mà là anh đã thật sự cố gắng rồi mau ăn đi

Ngồi đó 5 phút rồi 10 phút những cuộc nói chuyện cởi mở hơn nụ cười cũng tươi hơn  giờ đây nụ cười ấy của cậu bé trên người mang đầy vết thương ngày nào giờ đây chỉ còn lại sự hạnh phúc nhưng là phúc hay họa chúng ta không thể biết được nhưng như vậy là vui rồi nhỉ

Hanbin:Ăn xong rồi chúng ta về thôi hôm nay cảm ơn anh

Hyuk:Sau này đừng cảm ơn nữa chúng ta hiện tại không cần khách sáo như vậy

Hanbin:Là tôi quen rồi nên cứ cảm ơn vậy thôi vậy mình về nhé

Hanbin đứng dậy nhưng chưa kịp quay lưng đã bị Hyuk níu áo lại

Hanbin:Anh không muốn về hả sao vậy

Hyuk:Hanbin t..tôi..anh..anh có thể hôn em không

Hanbin:Haha anh làm sao vậy gì mà tôi rồi anh vậy chứ đâu phải là anh chưa từng hôn không phải lần đầu anh nói thích tôi đã hôn rồi sao

Hyuk:Có được không

Hanbin:...

Hanbin không nói gì chỉ cười nhẹ một cái Hyuk lúc này thấy Hanbin mãi không chịu nói gì mới ngẳng đầu mình lên nhìn cậu vừa ngước lên nhìn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Hanbin môi kề môi hôn một cái chưa bao giờ cậu chủ động như vậy với Hyuk cả Hyuk có chút bất ngờ nhưng cũng mau chóng nhìn người con trai trước mặt không giấu khỏi sự ngại ngùng của mình

Hyuk:Em..

Hanbin:Anh ngại hả lúc trước không phải hôn tôi còn rất bình thường sao

Hyuk:Thêm 1 lần được..không

Hanbin:Thêm bao nhiêu lần cũng được anh đừng bày ra cái vẻ mặt đó nữa buồn cười quá đi haha

Lại hôn thêm 1 lần lần này là nụ hôn sâu vì vụng về trong chuyện tình cảm Hyuk có vẻ làm không được tốt lắm Hanbin thì đã tìm hiểu trước trên mạng nên đã có chút hiểu biết môi lưỡi quấn lấy nhau dưới ánh trăng mờ ảo rời khỏi đôi môi kéo theo sợi chỉ bạc điều này cũng chứng minh họ bây giờ thật sự đã là người yêu của nhau rồi tình yêu từ hai phía không phải 1 mình đơn phương nữa rồi

Góc giải đáp:Lý do Hanbin tìm hiểu về những thứ đó là vì =>Tình Yêu

Hanbin:Về nhà thôi cũng đã khá muộn rồi giờ này chắc anh trai em đang đợi ở nhà

Hyuk:Không thể ở bên anh thêm 1 chút sao

Hanbin:Không được

Hyuk:Tại sao chứ em lại hết thích anh rồi sao

Hanbin:Hôm nay thật sự là phải về nhà sớm,ngày mai em sẽ bù cho anh đừng nhõng nhẽo nữa

Hyuk:Hứa nhé

Hanbin:Vâng

Về đến nhà của cậu Hyuk cứ dây dưa mãi không chịu buông tay vì chỉ vừa mới gặp được 1 tí thôi bây giờ tạm biệt thì thật sự không được mà

Hanbin:Anh mau buông em ra đi ngày mai là có thể gặp sao anh lại còn có cái tính này nữa chứ

Hyuk:Nhưng chúng ta..

Hanbin:Anh còn không buông ra em sẽ thật sự nổi giận đấy nhé

Hyuk:Đừng anh buông..vậy được rồi chứ

Hanbin:Về nhà cẩn thận mai là có thể gặp rồi có muốn hôn tạm biệt không

Hyuk:Có thể s..

*Chụt*

Hanbin:Tất nhiên có thể vậy anh về đi nhé em vào nhà đây

Hyuk:Đ...được em ngủ ngon

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bl#nguoc