Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6.

Một tuần sau tôi và bạn trai thực sự chia tay. Bạn trai tôi quen một bạn gái khác. Tôi nghĩ cậu vốn đã là bạn trai người khác trong khi còn là người yêu tôi. Vụ cãi nhau chỉ tô đậm thêm lí do, khiến cho việc chia tay trở nên hợp lí.

Bạn gái mới của cậu là một cô gái thấp hơn tôi cả một cái đầu. Nhỏ bé, xinh xắn như một chú thỏ ngọc. Và là một trong số những người bạn thân của tôi.

- Hôm nay trông em có vẻ buồn.

Chị nói thế khi tôi mở cửa nhà. Tôi không đáp. Tôi biết là mình khá mất lịch sự. Nhưng cảm thấy đã quá mệt mỏi thì im lặng luôn là câu trả lời tốt nhất.

Tôi không hẳn là thấy buồn. Chỉ là hơi trống rỗng một chút. Cảm giác giống như là... bị ai đó lấy mất một món đồ chơi yêu thích. Phải, chính là như thế. Mong là tôi không tự dối lòng.

Ban chiều, tôi ra ngoài mua đồ cho mẹ. Trời lạnh. Nhưng tôi không có khăn choàng. Chị tặng tôi một cái. Màu nâu đỏ. Mỏng nhưng ấm. Chị thường đan trước cửa nhà, trên chiếc ghế gỗ. Những chiếc khăn choàng, bao tay, áo khoác, vân vân. Quá nhiều đến mức thừa thãi. Nhưng chị chưa dừng, cứ đan mãi, đan mãi, đan chồng chéo nỗi buồn lên những sợi len.

Tôi từng mua chung với nhóm bạn một chiếc khăn màu hồng. Mặc dù tôi cực kì ghét màu này. Tôi thích những gam màu tối hơn. Nhưng đám bạn thì bảo, màu hồng thì mới dịu dàng, mới giống con gái. Tôi không hiểu tại sao lại phải phân loại màu sắc theo giới tính làm gì. Nếu có một bạn trai nào đó khoác lên người những trang phục màu hồng ngọt ngào, ắt sẽ bị gọi là đồ bê đê. Như một trò đùa. Một trò đùa tàn nhẫn.

Tôi quên mua thiếu đồ cho mẹ vì mãi mê lựa những cuộn len. Cuối cùng tôi lấy màu xám tro. Rồi trao ngược lại chị.

- Chị có thể đan cho em một cái khăn choàng khác không?

- Sao thế? Em thấy cái chị tặng em xấu à?

- Không phải. Vì em không thích màu nâu thôi.

Tôi thích màu nâu. Rất thích. Thích hơn màu xám. Chỉ vì tôi muốn chị đan cho một cái khăn choàng. Chỉ dành riêng cho tôi. Không phải là một trong số những cái khăn thừa thải chất đầy trong nhà, mà theo tôi đáng lẽ ra là để tặng anh trai.

Tôi trả chiếc khăn nâu đỏ cho chị. Tôi sẽ dùng chung với mẹ trong lúc đợi chị đan, hoặc mua cái mới. Có lẽ hơi phung phí. Mà thôi, sao cũng được.

Hôm nay lạnh quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro