
2.
Tôi về nhà sau khi đi ăn với bạn. Mỗi lần đi chơi với tụi con gái đều khiến tôi mệt mỏi.
Câu chuyện mà họ luyên thuyên với nhau không khác gì việc tôi đang nói chuyện với người ngoại quốc. Hoàn toàn không hiểu. Tôi chẳng thể phân biệt nổi màu đỏ cam và màu đỏ của son, chẳng biết những hiệu quần áo thời thượng. Các cô gái cũng bàn về người yêu, về mấy món quà vào Valentine và các nụ hôn. Tôi cũng có bạn trai, nhưng chúng tôi chả có gì hay ho để đem ra kể lể. Ấy thế mà, tôi vẫn bày tỏ sự ngưỡng mộ, sự hiểu biết về mấy thứ dành riêng cho con gái. Như một cách để "hòa tan"?
Khu tôi sống khá ồn vì có nhiều trẻ con. Nhưng nhà của chị thì khác như một ốc đảo. Tách lập ra hẳn với mọi thứ. Tĩnh lặng và cô đơn. Một ốc đảo để tôi vịn vào. Tìm kiếm chút yên bình.
Chị ngồi trước cửa, trên chiếc ghế gỗ, đan len. Hình ảnh lặp đi lặp lại, kéo dài từ ngày này qua ngày khác. Vậy mà tôi không thấy chán như việc xem tới xem lui bộ phim nào đó hay gặp mặt bạn trai hằng ngày. Con người lúc nào chẳng thế. Kì lạ và mâu thuẫn.
Chợt, chị cất tiếng hát. Chỉ một vài câu. Vu vơ. Nhẹ nhàng và ngọt ngào. Hơn cả tiếng chim hót mỗi sớm mai. Khắc sâu vào tai tôi một lời ca ám ảnh.
I don't know who you are
Don't even know your name
I wish we could talk but I don't have a number to call
So hold your hand up if you hear me,
I've been searching but all that I found
Is everywhere that I go, is standing alone in the crowd
And I need you now... I need you now
Chị lại ho. Chị lén che đi những cánh hoa. Như thể sợ ai đó nhìn thấy. Nhưng chị lúc nào mà chẳng một mình.
- I need you now?
- Em biết sao?
- Vâng. Đã lâu rồi em chưa nghe.
Rồi chúng tôi im lặng. Tôi mở cửa bước vào nhà. Sau lại bất chợt chạy ra. Không hiểu tại sao.
- Em qua nhà chị nhé?
Tôi lớn tiếng hỏi. Chị hơi giật mình. Kim đan đâm vào ngón tay. Có chút đau lòng.
- Sao?
- Em qua nhà chị nhé? - Tôi lặp lại câu hỏi. Tôi thấy giọng mình ổn và câu hỏi của tôi cũng ổn nốt.
- Ừm. Được thôi.
Tôi ngồi cạnh chị, trên một chiếc ghế gỗ khác. Chị có mời tôi uống trà. Tôi từ chối. Vị của nó quá đắng. Hoặc do tôi chưa trải đời mấy để nhận ra, vị của trà còn ngọt hơn rất nhiều vị khác.
- Chị hát tiếp được không?
- Chị hát tệ lắm.
- Không sao.
Chị không hát mà mở nhạc cho tôi nghe. Rồi tôi ngủ thiếp đi. Đến lúc thức giấc trời đã sẫm tối.
Chị vẫn ngồi bên cạnh. Không đan len nữa. Có chú chim vành khuyên nhỏ. Chẳng biết từ đâu ra. Nó nói gì đó, với hoa, với lá, và với chị. Chị bật cười. Giòn giã. Nghe vui tai.
Tôi không thích mấy định nghĩa về cái đẹp. Chị đâu có mắt to, đâu có mũi cao, đâu có mái tóc bồng bềnh như sóng, không có chi tiết nào để đúng với tiêu chuẩn. Vậy mà, bây giờ, tôi lại thấy chị vẫn đẹp đó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro