
1.
Nhà tôi có hàng xóm mới. Chuyển đến vào một ngày cuối thu khô hanh. Như thể mang cả khí trời của hai cực trái đất, thổi một luồn gió lạnh vào nơi tôi sống, khiến mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều.
Đó là một gái độ tuổi hai lăm. Mái tóc dài như dòng suối và một đôi mắt buồn nhưng sáng như những vì sao xa. Thuộc kiểu hiền thục nết na. Thật hiếm để tìm trong thời buổi này.
Tôi không thích loại con gái truyền thống. Những cô nàng mạnh mẽ, xinh đẹp tựa bông hoa hồng có gai tẩm độc luôn thu hút tôi hơn. Chị gieo cho tôi cảm giác trước mắt là một nhành hoa mỏng manh, chờ đợi một ai đó chở che. Yếu đuối. Vì vậy tôi không thích chị.
Chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau. Những lần cong môi nhẹ hay cái liếc mắt chứa ý cười thay thế cho mấy lời chào hỏi xã giao qua loa.
Chị thường ngồi trước hiên nhà đan len, trên chiếc ghế gỗ. Hôm nay cũng vậy. Chị làm tôi nhớ về hình ảnh người bà quá cố. Bà đã chết cách đây nhiều năm, trong một mùa đông lạnh thế này.
Chị chỉ mặc đồ mỏng. Trời lại lạnh đến mức khiên tôi muốn mang cả cái chăn bông ra ngoài đường thay vì dùng áo khoác. Vai chị gầy, hơi run lên theo nhịp những cơn ho. Những cơn ho âm ỉ, kèm theo những cánh hoa rơi.
- Này, chị không thấy lạnh sao?
Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với chị, và cũng là lần đầu tiên tôi bắt chuyện với một người lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro