Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap17

Một tuần trôi qua nhanh chóng, và mọi thứ dường như lại trở về với nhịp điệu quen thuộc của trường lớp. Tuy nhiên, Y/N nhận thấy có một điều gì đó khác biệt trong cách cô nhìn nhận về Yujin. Mọi thứ không còn đơn giản như trước nữa. Cô không chỉ nhìn Yujin như một người bạn hay một đối thủ học tập, mà bắt đầu cảm thấy mình có những cảm xúc mãnh liệt hơn, những cảm xúc mà cô chưa từng nghĩ đến.

Mỗi sáng, khi Y/N đến trường, cô lại thấy Yujin đợi mình ở cổng trường. Đôi mắt cậu luôn hướng về cô với ánh nhìn chăm chú, và nụ cười của cậu luôn làm trái tim cô loạn nhịp. Yujin không nói gì, chỉ đứng đó, chờ đợi như thể mọi thứ đều rất tự nhiên.

"Y/N, hôm nay tớ có thể cùng cậu đi học không?" Yujin hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có sự kiên nhẫn khiến Y/N không thể từ chối.

Cô chỉ mỉm cười và gật đầu. "Tớ cũng đang muốn đi cùng cậu."

Bước đi cạnh nhau, Y/N cảm thấy dường như mọi thứ trong thế giới này chỉ còn lại hai người họ. Cô không còn bận tâm đến những người xung quanh, những lời thì thầm sau lưng, hay những ánh mắt tò mò của các bạn học. Tất cả những gì cô cảm nhận được là sự hiện diện của Yujin bên cạnh mình, sự ấm áp và bình yên mà cậu mang lại.


Buổi học hôm đó thật sự căng thẳng, với những bài tập khó và yêu cầu quá cao. Mặc dù Y/N cố gắng hết sức, nhưng cô vẫn cảm thấy như có một khoảng cách giữa mình và bài học. Những ký ức về việc tranh đua với Yujin dường như quay lại trong đầu cô, và cô không thể ngừng so sánh mình với cậu ấy.

"Y/N, sao vậy? Cậu trông có vẻ lo lắng." Yujin nhìn cô với ánh mắt quan tâm, rồi nhẹ nhàng nhắc nhở. "Cứ bình tĩnh, chúng ta có thể làm được."

Y/N nhìn vào đôi mắt đó, và rồi một phần trong cô tự động bình tĩnh lại. Cô không biết tại sao, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt Yujin, tất cả lo lắng như tan biến hết.

"Ừ, cảm ơn cậu." Cô mỉm cười, và bất giác, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Yujin luôn khiến cô cảm thấy an toàn, và cô bắt đầu nhận ra rằng mình không thể sống thiếu sự hiện diện của cậu trong cuộc đời mình. Cậu là người đầu tiên trong cuộc sống này khiến cô cảm thấy có thể dựa dẫm.

Sau những giờ học căng thẳng, Y/N và Yujin thường tìm một góc yên tĩnh để thư giãn. Cả hai ngồi trên ghế đá trong công viên gần trường, uống nước trái cây và trò chuyện về những điều không liên quan đến bài vở.

"Y/N, cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?" Yujin hỏi, đôi mắt cậu đầy hoài niệm.

Y/N cười nhẹ. "Làm sao tớ có thể quên được chứ? Lần đầu tiên gặp cậu là khi chúng ta cùng thi vào lớp 10, phải không? Lúc đó, tớ đã nghĩ cậu là người rất khó gần."

"Vậy à?" Yujin mỉm cười, ánh mắt của cậu chứa đựng chút gì đó tinh nghịch. "Còn tớ thì nghĩ cậu là người cực kỳ chăm chỉ và không bao giờ chịu thua kém."

Y/N ngạc nhiên khi nghe câu đó. "Vậy sao?"

"Ừ, cậu không bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, và tớ thật sự rất ngưỡng mộ điều đó." Yujin nói, ánh mắt cậu sâu lắng hơn. "Chính điều đó khiến tớ luôn muốn cạnh tranh với cậu, nhưng bây giờ, tớ chỉ muốn giúp đỡ cậu thôi."

Câu nói đó làm Y/N cảm thấy một sự thay đổi lớn trong mối quan hệ của họ. Cô không còn nhìn Yujin như một đối thủ nữa, mà là một người bạn thật sự. Một người mà cô có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, từ những buồn vui cho đến những lo lắng.

"Yujin, tớ..." Y/N ngừng lại một chút, cố gắng tìm từ để diễn đạt cảm xúc của mình. Nhưng rồi cô chỉ đơn giản nói: "Cảm ơn vì luôn ở bên tớ."

Yujin nhìn cô, nụ cười của cậu ấm áp hơn bao giờ hết. "Tớ sẽ luôn ở đây, Y/N. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ luôn là bạn của cậu."

Ánh mắt của Yujin thật chân thành, và trong khoảnh khắc đó, Y/N cảm thấy như thế giới xung quanh chỉ còn lại hai người họ.

Giữa những cảm xúc lẫn lộn

Mặc dù Y/N cảm thấy mình đang dần mở lòng với Yujin, nhưng cô vẫn chưa chắc chắn về cảm giác của mình. Cô không biết liệu mình có thể đối diện với những cảm xúc này hay không. Liệu tình bạn giữa họ có thể chuyển thành một thứ gì đó sâu sắc hơn không?

Nhưng có lẽ, trong thâm tâm Y/N, cô đã bắt đầu hiểu rằng những cảm xúc này không thể phủ nhận. Cô yêu Yujin, nhưng cô vẫn sợ. Sợ rằng nếu bày tỏ tình cảm của mình, mọi thứ sẽ thay đổi. Và đó chính là điều mà cô không muốn.

Nhưng rồi, Yujin luôn ở đó, luôn khiến cô cảm thấy an tâm, và đó chính là điều khiến cô cảm thấy yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro