Chap 19
Thời gian trôi qua một cách lặng lẽ và Y/N bắt đầu nhận ra rằng mỗi khoảnh khắc bên Yujin đều trở nên quan trọng đối với cô. Mỗi ngày, cậu lại hiện diện trong cuộc sống của cô, như một phần không thể thiếu. Những cuộc trò chuyện giữa họ không còn đơn giản như trước nữa; chúng chứa đựng những sự im lặng, những lời chưa nói nhưng lại có thể hiểu được qua ánh mắt hay cử chỉ nhỏ bé.
Hôm nay, trời không quá nắng nhưng cũng không quá mát. Một buổi chiều yên tĩnh sau giờ học, Y/N và Yujin lại cùng nhau dạo quanh công viên gần trường. Hôm nay, không có bài vở, không có cạnh tranh, chỉ có hai người họ, bước đi bên nhau trong sự im lặng đầy cảm xúc.
Yujin nhìn Y/N, rồi khẽ nói: "Tớ nghĩ chúng ta nên nói chuyện thật sự về chuyện này."
Y/N giật mình, cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn một nhịp. Cô không ngờ Yujin lại đưa ra câu chuyện này. "Chuyện gì?" Cô hỏi, giọng nói có chút căng thẳng.
Yujin nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt cậu có chút băn khoăn nhưng vẫn đầy chân thành. "Về cảm giác giữa chúng ta. Tớ nghĩ cả hai chúng ta đều cảm nhận được điều gì đó, đúng không?"
Y/N ngừng bước, hít một hơi thật sâu. Cô cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của Yujin. Dù đã biết điều này từ lâu, nhưng giờ đây khi cậu ấy nói ra, mọi thứ bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô không thể chối bỏ được nữa. Những cảm xúc này đã quá mạnh mẽ, quá rõ ràng, không thể phủ nhận.
"Yujin..." Y/N bắt đầu, nhưng rồi cô lại ngừng lại, không biết nên nói gì tiếp theo. Cảm xúc của cô lẫn lộn, không biết phải đối diện với chúng như thế nào.
Yujin cười nhẹ, bước lại gần cô hơn, khoảng cách giữa họ gần như chỉ còn vài bước chân. "Tớ không muốn làm cậu khó xử, Y/N. Tớ chỉ muốn nói rằng, dù có thế nào đi nữa, tớ luôn ở đây. Và nếu cậu cần thời gian, tớ sẽ đợi."
Câu nói của Yujin như một làn gió nhẹ nhàng thổi qua tâm hồn Y/N, khiến cô cảm thấy mình được thấu hiểu hơn bao giờ hết. Cô không cần phải giấu giếm nữa. Cảm xúc này là thật, và cô không thể mãi che giấu nó.
"Yujin, tớ..." Y/N cuối cùng cũng cất lời, nhưng không biết làm sao để tiếp tục. Cô ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sáng trong của cậu, nơi có sự kiên nhẫn và tình cảm chân thành. "Tớ cũng cảm nhận được điều đó. Tớ chỉ không biết phải làm sao, sợ rằng mọi thứ sẽ thay đổi."
Yujin mỉm cười, vươn tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. "Đừng sợ, Y/N. Dù có chuyện gì xảy ra, tớ sẽ luôn là bạn của cậu, và nếu có thể, tớ muốn chúng ta sẽ là một cái gì đó đặc biệt hơn nữa."
Y/N cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay Yujin, một cảm giác bình yên đến lạ thường. Cô không biết phải đáp lại như thế nào, nhưng trong lòng cô biết rằng, lúc này đây, mọi thứ đều có thể thay đổi. Và có lẽ, thay đổi là điều mà cả hai cần.
Một tuần sau cuộc trò chuyện đó, Y/N và Yujin vẫn tiếp tục đi học cùng nhau, nhưng giờ đây mối quan hệ giữa họ đã có sự thay đổi rõ rệt. Mặc dù không còn là những người bạn đơn thuần, nhưng giữa họ vẫn có một sự kết nối đặc biệt mà cả hai chưa thể gọi tên. Những cái nhìn, những nụ cười, những lời nói chưa thành câu—tất cả đều là những dấu hiệu của tình cảm mà họ đã bắt đầu nhận ra và không thể lờ đi nữa.
Một buổi chiều thứ Bảy, khi trời bắt đầu chạng vạng, Y/N và Yujin quyết định đi dạo quanh hồ nước gần trường. Không khí mát mẻ, nhẹ nhàng, và những chiếc lá khẽ rơi xuống mặt đất tạo nên một cảnh tượng rất thơ mộng.
Yujin đột nhiên dừng lại, quay về phía Y/N, nhìn thẳng vào cô. "Y/N, cậu có thể cho tớ một cơ hội không? Một cơ hội để không chỉ là bạn học nữa, mà là một cái gì đó sâu sắc hơn?"
Y/N nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cậu, trái tim cô đập mạnh. Mọi thứ như lắng lại trong giây phút đó. Cô không cần phải nói gì thêm, chỉ cần nhìn vào ánh mắt Yujin, và cô biết, cô cũng muốn điều đó. Cô muốn thử, muốn cùng Yujin bước vào một hành trình mới, dù có sợ hãi, dù có mạo hiểm.
Cô nắm tay Yujin, nhẹ nhàng nói: "Tớ sẵn sàng."
Và trong khoảnh khắc ấy, cả hai biết rằng một chương mới trong cuộc đời họ đang bắt đầu. Cảm xúc không còn là thứ có thể che giấu nữa. Họ đã sẵn sàng để bước qua những rào cản, để yêu thương và hiểu nhau hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro