Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

nụ hôn khi kí ức khôi phục

gần 4 giờ sáng trong rừng sâu, hàn phong nghiêm đứng im lặng, ánh mắt sáng lên trong đêm. Cô gái, với vẻ mặt mệt mỏi và cảm giác lạc lõng, đứng trước anh như một hình ảnh đầy hoang mang trong ánh sáng yếu ớt của đèn pin.

"Đã đủ rồi," anh nói, giọng điệu cứng nhắc nhưng không thiếu sự nhân từ, "cô không thể tiếp tục như thế này nữa. Bây giờ,  về với tôi."

Cô  không đáp lại, nhưng ánh mắt của cô phản ánh sự sợ hãi và bất an. Cảm giác bị bắt ép và bị kiểm soát khiến cho cô cảm thấy như một con mồi yếu đuối trong lòng rừng hoang vu.

Anh tiến lại gần, ánh mắt như hai tia sáng cắt qua bóng tối. " tôi có thể giúp cô lấy lại ký ức" anh nói, giọng điệu trầm tĩnh và ấm áp hơn, " đừng ép tôi ra tay với cô. trở về đây.Mạng của cô là do tôi cứu không có sự cho phép của tôi cho cô sẽ không bao giờ được như ý muốn."

cô cứ lùi lại, rồi lùi tiếp trong một khoảng khắc, cô nhảy xuống dòng sông đen tối đằng sau bất giác anh cảm thấy một cảm giác lạ lẫm lan tỏa trong lòng anh nhận ra rằng anh không muốn để mất người phụ nữ này. Mặc kệ thân phân, sự lo lắng và sự quan tâm dường như vượt qua sự kiểm soát của anh.không cần suy nghĩ thêm, anh lao xuống dòng sông, cố gắng bắt kịp với cô.Nước  lạnh cuốn anh đi, nhưng ý chí và quyết tâm của anh không bao giờ rung chuyển.

Khi đảo mắt tìm kiếm cô gái mất tích, anh nhìn quanh với ánh mắt tìm kiếm, sự căng thẳng lan tỏa trong tâm trí. Mỗi giây trôi qua dường như kéo dài vô tận, và anh không ngừng tìm kiếm một dấu hiệu nào đó của cô gái trong dòng nước cuồn cuộn.

cô đã không thể vùng vẫy nữa mặc cho bản thân đang chìm xuống trong mơ hồ:

" ương nhi! 

                                          thủ lĩnh

tiểu thư

tần vị ương ta trước giờ không nói đùa

                          ~ cảnh máy bay gặp nạn

         tôi tôi là ai"

cô bừng tỉnh mở mắt cố dùng chút sức cuối để ngoi lên mặt nước

Ở trên anh đang gia sức tìm cô mà ko được rồi, như một phép màu, anh cảm thấy một cánh tay mềm mại bám vào người mình . Ánh mắt của anh dừng lại và anh nhìn thấy cô gái ôm sát tay mình, mắt cô nhìn chăm chú vào anh , anh ôm chặt cô , như muốn bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm. Cả hai cùng nổi lên mặt nước,  ánh bình minh sáng sớm khiến cho thế giới xung quanh trở nên sáng sủa hơn. Bước ra khỏi dòng nước, anh bế cô ngồi bên bờ,  cô hít thở không khí trong lành và cảm nhận sự sống đầy đủ trong hơi thở của mình.

"cho dù có chết em cũng không thoát được tôi," anh nói, giọng điệu dịu dàng nhưng vẫn mang trong đó một sự quyết đoán. "Tôi không thể để mất em."

Cô chỉ cười nhẹ, ánh mắt đầy ấm áp. "Tôi biết, và  cảm ơn anh đã cứu mạng tôi," cô nói, tiếng nói nhẹ nhàng như làn gió mát. "Nhưng tôi không cần sự giúp đỡ của anh."

Anh nhìn cô, hiểu rằng cô gái này không dễ dàng nhận sự giúp đỡ từ người khác. Nhưng dù sao, anh vẫn không thể rời mắt khỏi cô, như muốn chắc chắn rằng cô sẽ an toàn.

" nếu không cần giúp đỡ sao lại bám vào tôi? rõ ràng cô biết bơi sao lại để mình chìm xuống" anh cất giọng hỏi

" vì con người lúc trước vốn không phải là tôi" cô trả lời

giọng điệu của cô anh nghe có vẻ khác lúc trước. Lạnh lùng và trưởng thành hơn nhiều.

" sao lại muốn cứu tôi?" lúc này giọng nói của cô đã nhẹ hơn ban nãy nhiều

" vì tôi thích em. Thích từ lần đầu tiên gặp"

Khi nghe anh tỏ tình,cô cảm thấy một sự rối loạn trong tâm trí. Cô không thể tin vào những gì đang xảy ra, và trong lòng cô, sự hỗn loạn và hoang mang lan tỏa. Mặc dù cô đã cảm nhận được sự quan tâm và quý trọng từ phía anh, nhưng cô không thể ngay lập tức đáp trả.

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy một sự căng thẳng lớn. Cô không biết phải làm gì, và cảm giác bị mắc kẹt giữa việc đáp lại cảm xúc của anh và việc cảm thấy lo lắng về tương lai.

Dù vậy, bên trong, cô cảm thấy một sự ấm áp nhẹ nhàng, một chút hy vọng và sự hạnh phúc nhỏ nhoi. Mặc dù cô có thể không biết rõ về cảm xúc của mình, nhưng có điều gì đó trong trái tim cô cho biết rằng sự hiện diện của đối với cô quan trọng. 

Trong khoảnh khắc đó, môi của anh kéo cô lại gần trao cho cô một nụ hôn. Tạo ra một cảm giác mềm mại và êm dịu. Một làn hơi ấm từ môi của anh lan tỏa ra, như một lời thề và sự quan tâm. Mùi hương nam tính của anh kết hợp với mùi hương dịu dàng, tự nhiên của cô, tạo ra một sự hòa âm ngọt ngào trong không gian. 

Đôi môi mềm mại của họ tiếp xúc, khẽ vuốt nhẹ lên nhau như là một cuộc gặp gỡ lâu dài đang được chờ đợi. Cảm giác ấm áp và an ủi lan tỏa trong toàn bộ cơ thể, khiến cho thời gian dường như dừng lại.Khi anh cảm nhận được sự đáp ứng nhưng cũng có sự chần chừ từ phía cô, anh quyết định khẽ tách môi cô ra, mang theo một chút thăm dò trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy. Đôi môi của anh di chuyển nhưng vẫn đảm bảo sự nhẹ nhàng và tôn trọng, không muốn làm đau hay làm cho cô cảm thấy không thoải mái.Trong khoảnh khắc đó, một cảm giác ấm áp và hiện diện tràn ngập, khiến cho Alice cảm thấy an tâm và yên bình. Dù có sự thăm dò nhưng cũng không có gì làm cô phản ứng tiêu cực, mà ngược lại, cô cảm thấy sự chăm sóc và quan tâm từ anh.Nụ hôn chưa kịp kết thúc nhưng cả hai đồng tình dừng lại, cho dù chỉ là một giây phút ngắn ngủi. Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc dâng trào, và dù còn nhiều điều phải suy nghĩ và giải quyet, nhưng hai người vẫn có nhau, bên cạnh nhau, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro