mang thai
Hàn Phong Nghiêm nhìn sâu vào mắt Ương Ương ánh mắt anh khẽ đỏ lên rồi rất nhanh biến mất
thấy anh có cảm xúc như vậy ương ương
Thấy Hàn Phong Nghiêm có cảm xúc thoáng qua trong ánh mắt đỏ lên, Ương Ương thoáng ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng người đàn ông luôn lạnh lùng và mạnh mẽ trước mặt mình lại có lúc yếu đuối đến vậy, dù chỉ trong chốc lát.
Ương Ương khẽ cắn môi, đôi mắt cô dịu đi một chút cô với lấy tấm chăn mỏng quấn quanh người
ương ương: xin lỗi tôi không nhớ quá khứ của chúng ta nhưng tôi thừa nhận tôi có cảm xúc với anh nhưng bây anh trong lòng tôi so với tần gia và lâm gia anh không là gì cả
Hàn Phong Nghiêm nghe những lời của Ương Ương, ánh mắt sắc bén của anh dường như bừng lên một tia đau đớn mà anh nhanh chóng che giấu.
"Không là gì?" Anh nhắc lại, giọng trầm nhưng rõ ràng lộ ra sự mỉa mai
Ương Ương giữ chặt tấm chăn, ánh mắt nhìn anh kiên định, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi sự xao động. "Đúng vậy,"
1 tháng qua đi bây h cô đang ở tần gia bên italia
Một tháng trôi qua, Ương Ương đã trở về Tần gia tại Ý. Cuộc sống ở đây dần trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng những kỷ niệm về Hàn Phong Nghiêm vẫn luôn ám ảnh tâm trí cô. Dù đã cố gắng quên đi, hình ảnh của anh vẫn len lỏi trong từng giấc mơ, từng khoảnh khắc yên tĩnh.
Tại Tần gia, không khí nghiêm trang nhưng ấm cúng. Những bữa tiệc lớn, các cuộc họp gia đình, và những ánh mắt đầy kỳ vọng từ mọi người khiến cô cảm thấy như đang ở giữa một thế giới khác. Dù được bao quanh bởi tình yêu thương và sự quan tâm từ gia đình, lòng cô vẫn trống rỗng.
Cô thường ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra khung cảnh thanh bình của Ý, trong lòng trăn trở về những quyết định của mình. Cô tự hỏi liệu có phải mình đã sai khi từ chối Hàn Phong Nghiêm, khi tình cảm của anh dành cho cô là thật lòng? Nhưng những suy nghĩ đó chỉ làm cho cô thêm rối ren.
"Ương Ương, em đang nghĩ gì vậy?" Giọng nói quen thuộc của Tần Lãnh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Cô quay lại, mỉm cười nhưng không thể giấu được sự trĩu nặng trong lòng. " em không sao dạo này có chút mệt mỏi"
tần lãnh: đang yên đang lành em bảo anh chặn mọi thông tin về em chắc chắn có chuyện
ương ương: anh! em có thai 3 tháng rồi
Tần Lãnh chợt đứng sững lại, ánh mắt ngạc nhiên và lo lắng. "Em... em nói cái gì? Có phải em đang đùa không?"
Ương Ương thở dài, cảm giác căng thẳng trong không khí khiến cô khó chịu. "Em không đùa. Em học y còn xác định nhầm được sao?
Tần Lãnh tiến lại gần, biểu cảm chuyển từ ngạc nhiên sang nghiêm túc. "Tại sao em không nói với anh sớm hơn? là của hàn phong nghiêm?
Tần Lãnh tiến lại gần, biểu cảm chuyển từ ngạc nhiên sang nghiêm túc. "Tại sao em không nói với anh sớm hơn? là của hàn phong nghiêm?
ương ương: lúc em đến đó chắc chắn đã yêu anh ta rồi lên anh ta mới đụng được vào người em. về sau mất trí nhớ, em.....
tần lãnh: anh đi tìm cậu ta tính sổ
ương ương : đừng anh bỏ đi
tần lãnh: em có bệnh tim sao có thể mang thai. đứa bé này đừng lên giữ lại
ương ương: không được con của em em muốn giữ
Tần Lãnh nhíu mày, sự lo lắng của anh đã chuyển thành giận dữ. Anh không kiềm chế được cảm xúc và choảng mạnh tay xuống bàn, tạo ra một âm thanh vang dội. "Em có bệnh tim, sao có thể mang thai? Đứa bé này không thể giữ lại!"
Âm thanh cốc vỡ vang lên từ ngoài cửa khiến Ương Ương giật mình, ánh mắt cô hoảng hốt. " ba ,Mẹ!" cô thốt lên, cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng.
Tần Lãnh cũng bị bất ngờ, ánh mắt anh chuyển từ giận dữ sang lo lắng. "Đợi đã," anh nói, nhanh chóng đi về phía cửa.
Khi cửa mở ra, mẹ của Ương Ương đứng đó, khuôn mặt bà tràn đầy lo âu. "Cái gì đang xảy ra vậy?" bà hỏi, giọng nói có phần run rẩy. " con........đang mang thai"
ương ương: con
tần lão gia lên tiếng: con hồ đồ rồi biết không
ương ương: ba mẹ con xin 2 người đừng ép con bỏ đứa nhỏ
Tần Lão Gia tức giận gằn giọng, đôi mắt ông tràn đầy sự phẫn nộ và thất vọng. "Hoang đường! Con có biết mình đang nói gì không, Ương Ương? Con có bệnh tim, và cái thai này chỉ mang đến nguy hiểm! Con muốn tự sát sao?"
Ương Ương cố nén nước mắt, ánh mắt cô kiên định nhìn thẳng vào ba mình. "Con biết rõ những gì mình đang làm. Đây là con của con, dù có khó khăn thế nào, con cũng sẽ giữ lại. Xin ba mẹ đừng ép con."
Bà mẹ đứng cạnh, vừa lo lắng vừa bất lực, thì thào: "Con à, đôi khi tình yêu dành cho đứa trẻ không đủ để đánh đổi cả mạng sống của con."
Câu nói ấy làm Ương Ương nhớ đến một câu nói nổi tiếng: "Tình yêu không phải lúc nào cũng chiến thắng được tất cả, nhưng nó khiến chúng ta mạnh mẽ hơn." Con biết mình sẽ phải đối mặt với thử thách con cam tâm tình nguyện
4 tháng sau: còn 1 tháng nữa là đến ngày ương ương dự sinh
Bốn tháng sau, không khí trong bệnh viện nặng nề và căng thẳng. Ương Ương ngồi trên giường bệnh, tay ôm bụng, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập hy vọng. Thải Vy, bác sĩ điều trị của cô, đứng bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.
"Thưa lão gia, phu nhân, đại thiếu gia," Thải Vy bắt đầu, ánh mắt cô chăm chú vào mọi người. "Tiểu thư thai kỳ của cô phát triển ổn định. Hiện tại, chúng tôi đã tìm được nguồn tim thích hợp và có thể thực hiện phẫu thuật. Những triệu chứng đau đầu của cô là do cục máu đông trước đó gây ra. Nếu loại bỏ, e rằng cô sẽ quên hết ký ức của mấy tháng trở lại đây."
Ương Ương nghe vậy, trầm tư một chút rồi quyết định: "Được, dù sao tôi cũng không muốn nhớ." Giọng cô bình thản, nhưng bên trong lại có chút run rẩy.
Tần Lãnh đứng bên cạnh, lo lắng nhìn cô. "Em chắc chắn chứ? "
Ương Ương gật đầu, một nụ cười yếu ớt hiện lên trên môi. "Em biết, nhưng đôi khi quên đi cũng là một cách để bắt đầu lại. Em chỉ muốn bảo vệ con."
Tần Lãnh không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh tràn đầy sự ủng hộ. Anh biết rằng quyết định này không hề dễ dàng, nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của cô.
5 năm sau
5 năm sau, tại Tần gia ở Ý, Ương Ương và Tần Lãnh đang ngồi trong phòng khách. Con trai Ương Ương, một cậu bé 4 tuổi, đang chơi đùa gần đó. Không khí giữa hai anh em yên tĩnh nhưng có chút căng thẳng.
Tần Lãnh:Thời gian gần đây anh thấy em không được thoải mái."
Ương Ương: mỉm cười nhạt, mắt nhìn xa xăm "Em ổn mà, anh.
Tần Lãnh: nghiêm túc "Nếu bây giờ gặp lại cậu ta, em nghĩ mình sẽ thế nào?"
ương ương: anh hai em không biết. thời gian qua em quả thật không nhớ lại được thêm chút gì. anh che dấu tung tích của em cũng vất vả rồi
tần lãnh: yên tâm đi
ương ương: ngày mai em phải đến hy lạp giải quyết 1 số hậu họa lần này người đó cũng đến sao?
tần lãnh: không muốn gặp thì lánh mặt đi
~ 2 ngày sau hy lạp
sân bay
Tại sân bay Hy Lạp, Ương Ương dừng bước, ánh mắt cô dõi theo bóng dáng của Hàn Phong Nghiêm từ xa. Anh đứng đó, trong bộ vest đen lạnh lùng, cả người toát lên một vẻ uy nghiêm và băng giá.
Ương Ương bất giác nắm chặt tay, cảm giác trong lòng không thể diễn tả thành lời. Người đàn ông trước mặt cô giờ đây không còn là Hàn Phong Nghiêm mà cô từng biết. Cái nhìn của anh sắc bén và xa cách, như thể mọi tình cảm đã bị đóng băng. Từng bước chân anh đi đầy sự mạnh mẽ và cương quyết, nhưng cũng chất chứa một nỗi oán hận sâu thẳm.
Cô không thể bước đến gần anh, cũng không dám đối diện với người đàn ông đã thay đổi quá nhiều. Nhìn từ xa, Ương Ương chỉ có thể đứng lặng, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, nhưng lại không thể thốt ra lời nào.
Phía xa, Hàn Phong Nghiêm dường như cũng không nhận ra sự hiện diện của cô. Anh bước qua đám đông, lạnh lùng như một cơn gió bão mùa đông.
Ương Ương nuốt một ngụm nước bọt, tim cô đập mạnh trong lồng ngực. Cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy bất an, một phần trong cô muốn quay đi, nhưng phần khác lại không thể rời mắt khỏi Hàn Phong Nghiêm.
Anh đứng đó, hình dáng cao lớn và kiên cường, nhưng ánh mắt lạnh lùng và tàn bạo của anh khiến cô cảm thấy như mình đang nhìn vào một người hoàn toàn khác. Thời gian đã trôi qua, và sự thay đổi trong anh là điều không thể phủ nhận.
Trong khoảnh khắc ấy, cô tự hỏi liệu có phải chính cô đã tạo ra sự lạnh lẽo trong anh, khi đã bỏ đi những kỷ niệm đẹp đẽ giữa hai người. Dù cho những gì đã xảy ra, cảm xúc trong cô vẫn còn nguyên vẹn.
Hàn Phong Nghiêm bắt gặp ánh mắt cô, và trong khoảnh khắc đó, không gian như ngưng đọng. Anh khẽ nheo mắt, như để chắc chắn rằng mình không nhìn thấy ảo ảnh, mà đó thật sự là Ương Ương, người mà anh không ngừng tìm kiếm suốt những năm qua.
"Ương Ương..." Giọng anh trầm lắng, thoáng chút nghẹn ngào khi gọi tên cô. Những cảm xúc chôn giấu lâu ngày hiện lên trong đáy mắt anh, nhưng đôi mắt ấy vẫn sắc lạnh, che giấu mọi tổn thương đã trải qua.
Ương Ương siết chặt tay, cảm nhận sự hỗn loạn trong lòng mình, nhưng cô cố giữ bình tĩnh. Cô nhắm mắt lại, rồi từ từ xoay người, giọng nói lạnh lùng và dứt khoát: "Phong tỏa tin tức. Không cho ai biết tôi ở đây."
Cô bước đi, không quay đầu lại, như muốn cắt đứt hoàn toàn mối dây liên kết với anh. Những bước chân của cô vang lên nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại nặng nề như đang gánh cả quá khứ đè nặng.
Hàn Phong Nghiêm đứng bất động, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của Ương Ương đang dần khuất xa. Trái tim anh như bị thắt chặt, những cảm xúc dồn nén trong suốt những năm qua bỗng trào dâng, nhưng anh không thể để lộ. Sự lạnh lùng và tàn bạo, điều đã hình thành trong con người anh mãnh liệt hơn sau quãng thời gian đau khổ, đã trở thành chiếc áo giáp bảo vệ anh khỏi mọi tổn thương. Nhưng ngay lúc này, trướcngười phụ nữ anh từng yêu say đắm, mọi thứ dường như sụp đổ trong chốc lát.
Đôi mắt anh thoáng qua chút yếu đuối nhưng rồi nhanh chóng trở lại với vẻ sắc lạnh như trước. Hàn Phong Nghiêm cắn răng, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh.
Anh đã thay đổi, không còn là người đàn ông trước đây – người có thể mủi lòng trước tình cảm, trước những đau đớn của quá khứ. Những năm tháng qua, cuộc sống của anh đã trở nên đen tối hơn, lạnh lẽo hơn, và tàn nhẫn hơn. Sau khi mất Ương Ương, anh đã quyết định không còn tin vào tình yêu hay lòng nhân từ nữa.
Hàn Phong Nghiêm siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên sắc lạnh hơn. Một lần nữa, hình ảnh của Ương Ương lại làm anh rung động, nhưng anh không để cảm xúc chi phối nữa. Sự lạnh lùng và tàn bạo đã trở thành một phần của anh sau tất cả những gì đã xảy ra. Anh không chấp nhận việc cô lại xuất hiện rồi biến mất khỏi cuộc đời anh như vậy.
Anh quay người, giọng nói đầy quyền uy vang lên: "Tìm kiếm cô ấy ngay lập tức. Tôi muốn biết mọi chi tiết về nơi Ương Ương đang ở, người cô ấy gặp, và mọi hành động của cô ấy."
Trợ lý của anh lập tức cúi đầu tuân lệnh, không dám chần chừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro