lần gặp đầu tiên
á đừng, đừng động vào tôi.
trong căn phòng bar
cút, tránh xa tôi ra một cô gái nhỏ tên là Tần vị ương la hét thảm thiết. Cô vớ được một mảnh vỡ trên sàn đâm mạnh vào người đang có ý đồ đồi bại với mình.
~ sầm tiếng cửa bị đạp văng ra một bên, một người đàn ông dáng vẻ lạnh lùng hiên ngang bước vào chớp được cơ hội cô cầm lấy chiếc áo chạy ngay vào trong phòng tắm khóa chặt cửa lại
đoàng một tiếng súng vang lên khiến sắc mặt của cô dần biến đổi gương mặt biểu lộ rõ sự yếu đuối khi nghe thấy tiếng súng. Khoảnh khắc đó, một cảm giác lạ lẫm và kỳ lạ trỗi dậy trong tâm trí của cô, làm cho biểu hiện của cô trở nên đặc biệt. Ánh mắt của cô trở nên mơ hồ và lấp lánh, biểu lộ sự hoang mang trong đầu cô hiện ra rất nhiều cảnh tượng chết chóc trong ký ức mà cô không thể nhớ.
~ sầm
tiếng đạp cửa
cô cố gượng ngước mặt lên nhìn. trước mặt cô 1 Người đàn có khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng, với đường nét rõ ràng và sắc sảo. Ánh mắt của anh là điểm nhấn, phản ánh sự tàn ác và lạnh lùng không lường trước. Đôi mắt đen sâu, sắc bén như lưỡi dao, khiến người đối diện cảm thấy như đang bị xuyên thấu tâm can. Góc miệng thường được kéo lên một cách mỉa mai, tạo nên vẻ tự tin và phóng túng. Tổng thể, gương mặt của anh toát lên vẻ lạnh lùng và uy quyền, khiến người khác không dễ dàng quên điều đó.
" anh là ai" cô run rẩy lên tiếng
" cô là người phụ nữ của Mortime" giọng điệu chế nhạo của anh vang lên
" tôi..không,...không phải, từ lúc tôi tỉnh dậy, đã bị hắn ta đưa đến đây"
" thật sao?" anh xoay người nhìn thẳng vào mắt cô, bất ngờ một người lạnh lùng và tàn ác như anh lại cảm thấy rung động trước cô gái xinh đẹp mà anh vừa vô tình cứu giúp, tâm trạng của anh chuyển từ sự cứng nhắc và lạnh lùng sang sự rung động và bối rối. Cảm xúc mới mẻ này khiến anh mất đi sự kiểm soát và tự chủ, khiến cho trái tim lạnh lùng của anh rung động lên. Tuy ngắn ngủi, nhưng khoảnh khắc này đủ để thấy rằng trong sâu thẳm, còn một phần nhân cách của anh vẫn còn nhận biết được và khao khát sự ấm áp và yêu thương.
lấy lại trạng thái ban đầu anh đưa súng lên trước mặt cô
" nếu cô nói dối, đừng trách tôi" anh chỉ định bóp cò cho đạn xược qua tai cô coi như cảnh cáo nhưng vì bản năng của một sát thủ cô nhanh nhậy lé né người sang một bên rút lấy khẩu súng còn lại bên eo anh
2 người đều chĩa súng vào đầu đối phương
~ an vỹ thuộc hạ của Hàn Phong Nghiêm đi vào thấy cảnh này thì hoảng hốt rút súng ra định bắn cô
"dừng tay" giọng nói lạnh lung pha sự uy nghiêm của anh lên tiếng phá tan sự im lặng lúc đó
về phía Tần vị ương cô, cô không hiểu tai sao mình lại có phản xạ này. Bàn tay đang cầm súng của cô bất giác run rẩy.
Một cơn đau đầu dữ dội ập đến khiến cô choáng váng mà buông khẩu xuống ra ôm lấy đầu
Á cô hét lên trong đau đớn rồi ngất đi. Không hiểu là vì ma sui quỷ khiến hay sao một người ghét phụ nữ chạm vào như anh lại tiến đến đỡ cô vào lòng. hành động này của anh khiến an vỹ ngơ cả người, anh cởi áo vest ra che chắn cho cơ thể của cô, dặn dò an vỹ gọi bác sĩ hạ phi rồi bế cô lên đi lên 1 căn phòng sang trọng.
trong cơn mơ màng:"hôm nay là ngày tàn của các ngươi
ngày hôm nay tao sẽ khiến cho mày sống không bằng chết
làm việc bất cẩn. theo bang quy chặt tay !
Ai! một khi tôi muốn ai dám cản.
đã nghe qua câu người yếu sẽ bị loại bỏ, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót chưa
cả nhà của họ! hưm! không sót một ai"
Á
lúc cô mở mắt dậy trước mặt cô là một căn phòng được trang trí sang trong màu đen huyền cô ôm đầu
" tôi rốt cuộc là ai"
" dậy rồi à" giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro