Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

h nhẹ

~ Một lúc sau, họ đến nơi. Phong Nghiêm bế Ương ương vào nhà và đi thẳng lên phòng ngủ. Căn phòng được bài trí thanh lịch và ấm cúng, ánh đèn dịu nhẹ tạo ra không gian thư giãn.

Trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, không khí trở nên nặng nề với sự căng thẳng không lời. Phong Nghiêm kéo Ương ương vào phòng ngủ, ánh mắt anh đan xen giữa sự kiềm chế và khao khát mãnh liệt. Không khí như đặc quánh lại khi họ đứng đối diện nhau, cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng bủa vây.

Phong Nghiêm không chờ đợi thêm, anh nhanh chóng kéo Ương ương vào lòng, đôi tay mạnh mẽ của anh ghì chặt lấy cô. "Cho anh," anh nói, giọng trầm và khàn đặc.

Ương ương cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. "Phong Nghiêm, anh..."

Anh không để cô nói hết câu, đôi môi anh đã chiếm lấy môi cô trong một nụ hôn cuồng nhiệt và đầy áp lực. Tay anh di chuyển mạnh mẽ trên cơ thể cô, không để lại cho cô một khoảng trống nào để thoát ra. Ương ương cố gắng kháng cự, nhưng sức mạnh của anh quá lớn.

Phong Nghiêm đẩy cô nhẹ nhàng lên giường, giữ chặt lấy tay cô trên đầu. "Có muốn anh không?" anh hỏi, giọng nói đầy sự khát khao và quyết đoán.

Ương ương nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự mạnh mẽ và quyết liệt trong ánh mắt ấy. Cô không thể trả lời, chỉ có thể cảm nhận từng cái chạm của anh, từng nụ hôn sâu sắc và mãnh liệt.

Phong Nghiêm tiếp tục hôn lên cổ cô, từng cái chạm đầy đam mê khiến cô rùng mình. "Ương ương, anh muốn em," anh thì thầm, giọng nói khàn đặc. " anh muốn em là của anh, mãi mãi."

Ương ương cảm thấy sự khó chịu trong mình dần tan biến, thay vào đó là sự khao khát và đam mê trỗi dậy. "Phong Nghiêm..." cô thở dốc, không thể chống lại cảm giác mạnh mẽ từ anh.

Phong Nghiêm cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô. "Em có muốn anh không?" anh hỏi lại, giọng nói đầy quyền lực và bá đạo

Ương ương nhắm mắt, cảm nhận từng hơi thở của anh trên da thịt mình. "muốn," cô thì thầm, giọng nói đứt quãng. "Em muốn anh."

Nghe thấy lời đó, Phong Nghiêm không kìm nén được sự khao khát trong mình nữa. Anh cúi xuống, hôn lên môi cô lần nữa, nụ hôn đầy đam mê và cuồng nhiệt. Tay anh tiếp tục di chuyển trên cơ thể cô, khám phá từng đường nét với sự say mê không thể kiềm chế.

ương ương: ưm! ha anh nhẹ một chút. a

anh cắm vật nam tính của mình vào trong cô

ương ương: đau! a

phong nghiêm: ngoan chịu đựng một chút

Anh tiếp tục di chuyển một cách nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Dần dần, sự đau đớn trong cơ thể Ương ương dần tan biến, thay vào đó là cảm giác thăng hoa đến tột độ

~ sáng hôm sau

Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa, chiếu vào phòng ngủ, tạo nên một không gian ấm áp và yên bình. Ương ương dần tỉnh giấc, cảm nhận được vòng tay ấm áp của Hàn Phong Nghiêm vẫn đang ôm chặt lấy cô.

Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng và đầy tình cảm. Phong Nghiêm cũng mở mắt, nhìn vào mắt cô với một nụ cười ấm áp. "Chào buổi sáng, bảo bối," anh thì thầm.

Ương ương khẽ mỉm cười, cảm nhận được tình yêu và sự bảo vệ từ anh. "Chào buổi sáng," cô đáp lại, giọng nói nhẹ nhàng.

Phong Nghiêm dịu dàng hôn lên trán cô, giữ cô gần bên mình. "Em có ngủ ngon không?" anh hỏi.

Phong Nghiêm dịu dàng hôn lên trán cô, giữ cô gần bên mình. "Em có ngủ ngon không?" anh hỏi.

"nhờ anh mà em ngủ không ngon đó," Ương ương trả lời

Phong Nghiêm mỉm cười, đôi mắt lấp lánh một chút tinh nghịch. "Thật sao? Vậy tối qua anh làm em mệt à?"

Ương ương nhíu mày, giả vờ trách móc: "Anh còn phải hỏi sao? Lần sau đừng có mà vậy nữa."

Anh bật cười, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô. "Anh xin lỗi, bảo bối. Nhưng mà... anh không thể kiềm chế được khi ở bên em."

Ương ương cảm thấy sự dịu dàng trong từng lời nói của anh, cô không thể giữ vẻ nghiêm túc lâu. Cô cũng mỉm cười, đáp lại: "Được rồi, tha cho anh lần này."

Phong Nghiêm kéo cô lại gần hơn, hôn nhẹ lên trán cô. "Cảm ơn em, bảo bối.

~ reng reng

ương ương: alo?

giang lĩnh: lão đại thiếu gia phái người mang cho cô 1 tập hồ sơ

ương ương: có gì nghiêm trong không

giang lĩnh: chuyện này hệ trọng chị mau về đi

ương ương: cho xe đến đón tôi ở hàn gia

giang lĩnh: hàn gia? rõ rồi

~ cúp máy

ương ương: em có chuyện cần phải xử lý rồi

~ công ty tần gia

tầng 100

Ương ương bước vào văn phòng rộng lớn, ánh sáng từ cửa sổ kính bao phủ khắp phòng, tạo nên một không gian đầy sáng sủa và hiện đại. Cô nhìn quanh, thấy Tần Thời Nguyệt đang đứng chờ bên bàn làm việc.

tần thời nguyệt( ngũ tiểu thư tần gia): ương ương tỷ

Tần Thời Nguyệt, ngũ tiểu thư của Tần gia, quay lại, nở một nụ cười nhẹ nhưng không giấu được sự lo lắng: "Ương ương tỷ."

Ương ương bước tới gần hơn, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm: "Tiểu Nguyệt, có chuyện gì sao?"

Thời Nguyệt cầm lấy một tập hồ sơ trên bàn, đưa cho Ương ương: "Chị xem báo cáo về virus chưa?"

Ương ương mở tập hồ sơ, lướt nhanh qua các trang giấy. Mắt cô mở to khi đọc những thông tin quan trọng. "Đây là..."

Thời Nguyệt gật đầu, giọng nói khẽ run lên: "Phải. Đây là một loại virus mới, rất nguy hiểm. Nó có thể ảnh hưởng đến toàn bộ hệ thống của chúng ta nếu không được ngăn chặn kịp thời."

Ương ương nhíu mày, suy nghĩ nhanh chóng để tìm ra giải pháp: "Ai phát hiện ra nó?"

Thời Nguyệt đáp: "Đội an ninh mạng của chúng ta. Họ đã làm việc không ngừng nghỉ trong suốt 24 giờ qua để cô lập và phân tích loại virus này."

Ương ương: hạ viên tỷ chắc có thể giải quyết nó

thời nguyệt: nhưng anh ba và chị dâu đang cãi nhau

ương ương: từ từ đã để chị xem có phá được hoàn toàn không. nếu không được thì tính sau vậy

Ương ương mở laptop, kết nối với hệ thống an ninh mạng của công ty. Các biểu đồ và mã code hiện lên trên màn hình, chứng tỏ mức độ nguy hiểm của virus. Cô bắt đầu phân tích từng dòng mã, cố gắng tìm ra điểm yếu của nó.

Thời Nguyệt đứng cạnh, lo lắng nhìn chị dâu: "Chị có cần gì thêm không? Em có thể gọi thêm người hỗ trợ."

Ương ương không rời mắt khỏi màn hình, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím: "Chưa cần thiết. Chị muốn xem xét kỹ lưỡng trước đã. Nếu không thể giải quyết ngay, chúng ta sẽ cần Hạ Viên tỷ."

Thời Nguyệt gật đầu, nhìn quanh phòng, đôi mắt vẫn chứa đầy sự lo lắng. "Chúng ta không thể để loại virus này phá hủy hệ thống. Nó có thể gây ra thiệt hại khủng khiếp."

Ương ương tiếp tục làm việc, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. "Chị biết. Nhưng đừng lo, chị sẽ làm hết sức mình. Tạm thời cứ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, và nếu cần thiết, liên lạc với Hạ Viên tỷ."

Thời gian trôi qua, Ương ương tập trung hoàn toàn vào công việc, sử dụng mọi kỹ năng và kiến thức của mình để tìm ra giải pháp. Cô biết rằng sự thành công hay thất bại của họ phụ thuộc vào sự nhanh nhẹn và quyết đoán trong lúc này.

Thời Nguyệt im lặng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, sẵn sàng gọi thêm hỗ trợ bất cứ lúc nào. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro