ghen
~ công ty hàn gia
reng reng
ương ương: em có điện thoại anh lên trước đi
tần lãnh: ừm
ương ương: alo.... được tôi biết rồi
hàn lệ: họ cầm kia. tôi nói cô đấy không nghe à
ương ương: hàn lệ( họ cầm anh hai không trọn được cái tên hay hơn sao?)
hàn lệ: cầm vị ương kia ai cho cô đi chung với tần lãnh
ương ương: tôi là thư ký của anh ấy( có khi nào em ấy đánh ghen mình luôn không, anh ơi là anh)
hàn lệ: làm gì có kiểu thư ký nào được nắm tay ôm ấp như cô? có tin tôi đuổi cô ra ngoài
ương ương: tôi không tin.
hàn lệ: cô
ương ương: tôi với anh ấy thân thiết thì làm sao? cô là gì của anh ấy có quyền quản tôi sao?
hàn lệ: cô quyến rũ anh trai tôi bây h còn đi với người khác tôi sẽ cho anh trai tôi thấy bộ mặt cô
ương ương: cô thích tần tổng sao?
hàn lệ: không phải chuyện của cô.
ương ương: vậy thì đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi. Chúng tôi là đối tác công việc, chuyện riêng tư của tôi không liên quan gì đến cô.
hàn lệ: đối tác công việc mà có thể nắm tay ôm ấp sao? Cô tưởng tôi mù à?
ương ương: có những mối quan hệ phức tạp mà người ngoài khó có thể hiểu được.
~ hàn phong nghiêm bước xuống xe đi lại gần
hàn lệ: anh, anh xem người phụ nữ của anh cô ta trơ chẽn chưa?1 đằng quyến rũ anh 1 đằng thì tay ôm ấp với tần thiên lãnh.
phong nghiêm: Hàn Lệ, em cần học cách kiểm soát cảm xúc của mình. Em không thể đánh giá người khác chỉ dựa trên cảm xúc cá nhân.
ương ương:~ nhịn cười (nhỏ giọng) Cảm ơn anh, Hàn tổng.
~ phong họp
~ Trong phòng họp ~
tần lãnh: (ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn mọi người) Chúng ta bắt đầu cuộc họp. Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về dự án hợp tác mới.
hàn phong nghiêm: (gật đầu) Đúng vậy. Dự án này rất quan trọng, chúng ta cần sự hợp tác chặt chẽ giữa hai bên để đạt được kết quả tốt nhất.
ương ương: (đưa tài liệu cho mọi người) Đây là tài liệu chi tiết về dự án. Mọi người có thể xem qua và chúng ta sẽ thảo luận từng phần.
hàn lệ: (nhìn ương ương một cách không hài lòng nhưng giữ im lặng)
tần lãnh: ương ương, em có thể trình bày về kế hoạch chi tiết của dự án không?
ương ương: (bắt đầu trình bày tự tin) Vâng, dự án này sẽ tập trung vào...
(tần lãnh cố tình ngồi sát bên Ương Ương hơn thường lệ, cười nhẹ và đặt tay lên lưng ghế của cô)
(phong nghiêm nhìn thấy, ánh mắt thoáng hiện lên sự không hài lòng)
(tần lãnh nghiêng người, nhìn vào tài liệu cùng với Ương Ương, tạo cảm giác gần gũi một cách cố ý)
tần lãnh: Đúng rồi, phần này rất quan trọng. Chúng ta cần tập trung vào đây.
(phong nghiêm nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh)
hàn lệ: (nhìn phong nghiêm) Anh, anh thấy chưa? Rõ ràng là có vấn đề.
phong nghiêm: (nhỏ giọng) Im lặng và nghe tiếp đi.
ương ương: Chúng tôi đã xác định được các mục tiêu chính và các bước cần thiết để đạt được chúng...
(tần lãnh bất ngờ đặt tay lên vai Ương Ương, như một cử chỉ động viên)
(phong nghiêm không thể giấu nổi sự khó chịu, nhìn chằm chằm vào tần lãnh)
phong nghiêm: (lạnh lùng) Tần tổng, chúng ta nên tập trung vào nội dung chính của cuộc họp. Những việc khác có thể để sau.
ương ương: (cố gắng nhịn cười duy trì sự chuyên nghiệp) Như tôi đã trình bày, chúng ta cần...
(cuộc họp tiếp tục, nhưng bầu không khí căng thẳng rõ ràng, với sự đối đầu ngầm giữa Tần Lãnh và Phong Nghiêm)
~ Ương Ương nhận cuộc gọi ~
ương ương: (nhìn màn hình điện thoại, rồi xin lỗi) Xin lỗi, tôi phải nghe điện thoại. (ra ngoài hành lang) Alo... vẫn chưa giải quyết xong sao? Được rồi, tôi sẽ tự đi xử lý. Người xác định cho tôi vị trí đi. Xin lỗi, tôi còn có việc giải quyết trước, lát gặp lại sau.
~ Ương Ương quay lại phòng họp ~
ương ương: Tôi xin phép, tôi có việc gấp phải giải quyết ngay. Chúng ta sẽ tiếp tục sau.
tần lãnh: (nhìn theo Ương Ương, nửa cười nửa không) Được, em cứ đi đi.
hàn phong nghiêm: (quan tâm) Ương Ương, có cần anh giúp gì không?
ương ương: (mỉm cười) Không cần đâu, cảm ơn anh. Tôi sẽ tự lo được.
~ Ương Ương nhanh chóng rời khỏi phòng họp ~
~ Ương Ương tới nơi đã xác định, bước vào một tòa nhà ~
ương ương: (nhìn xung quanh, cẩn thận) Người của họ đâu?
người giám sát: (đi tới) Ương Ương, cô tới rồi. Đây là vị trí của kẻ cần xử lý.
ương ương: (nhìn vào tài liệu) Được rồi, tôi sẽ tự lo. Cảm ơn anh.
~ Ương Ương tiếp cận kẻ cần xử lý với sự quyết đoán và chuyên nghiệp, không để ai nghi ngờ ~
~ Tại khu vực hẻo lánh trong tòa nhà ~
ương ương: (bước vào một góc tối, cẩn thận lắng nghe)
bất ngờ: (nhiều bóng đen lao tới từ phía sau, tấn công Ương Ương)
ương ương: (phản ứng nhanh, nhưng vẫn bị chém một vết vào eo) Á!
~ Ương Ương ngã xuống, đau đớn ~
ương ương: (giữ chặt vết thương, nhìn kẻ tấn công) Ai đã phái ngươi đến?
kẻ tấn công: (không nói gì, tiếp tục lao vào tấn công)
ương ương: (cố gắng tự vệ, nhưng vết thương làm cô yếu đi)
~ Đúng lúc đó, Tần Thời Nguyệt xuất hiện ~
tần thời nguyệt: (kêu lên) chị! Cẩn thận!
~ Một kẻ khác xuất hiện từ phía sau Tần Thời Nguyệt, lao vào tấn công cô ~
ương ương: (nhìn thấy em gái mình trong nguy hiểm, dùng hết sức lực để bảo vệ) Thời Nguyệt, chạy đi!
~ Ương Ương lao vào giữa, bảo vệ Tần Thời Nguyệt, và bị chém thêm một nhát vào vai ~
~ Ương Ương dùng kỹ năng chiến đấu của mình, phản công và hạ gục kẻ tấn công ~
ương ương: (thở dốc, nhìn kẻ tấn công gục xuống) Xong rồi... Thời Nguyệt, em ổn chứ?
tần thời nguyệt: (khóc) Ương Ương, chị bị thương rồi! Chúng ta phải đi bệnh viện!
ương ương: (mỉm cười nhẹ) Chị ổn mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Nhưng chúng ta cần rời khỏi đây ngay.
~ Tần Thời Nguyệt giúp Ương Ương đứng dậy, cả hai rời khỏi tòa nhà ~
~ Tại xe của Ương Ương ~
ương ương: (ngồi vào ghế, cảm thấy đau đớn nhưng vẫn giữ vẻ kiên cường)đừng để chuyện này đến tai bố mẹ nghe chưa
tần thời nguyệt: (gật đầu, lái xe đi) Em hiểu rồi, chị. nhưng rốt cuộc chị muốn làm gì
ương ương: chị không chắc nữa. đợi chị kiểm chứng được suy nghĩ của mình đã
~ Trên đường đi ~
~ Hàn Phong Nghiêm gọi điện cho Ương Ương ~
~ Ương Ương cố gắng giữ bình tĩnh, cầm điện thoại lên ~
ương ương: alo.
phong nghiêm: em đang ở đâu anh đến tìm em
ương ương: em có việc lát sẽ đến bữa tiệc cùng các anh
phong nghiêm: chuyện vừa nãy không có gì để nói sao?
ương ương: ghen rồi? không có gì để nói thật
hàn phong nghiêm~ không vui~ tắt máy
~ về đến nhà
~ thải vi( bác sĩ riêng của cô): tiêu thư cho tôi xem vết thương tôi giúp cô xử lý
~ Ương Ương gật đầu, nhẹ nhàng tháo lớp băng vết thương ~
~ Thải Vi cẩn thận kiểm tra vết thương, dùng dụng cụ y tế để xử lý ~
ương ương: giang lĩnh
giang lĩnh: có
ương ương: gọi nhóm người thân cận nhất qua đây đi tôi muốn ở lại đây 1 thời gian.
Thải Vi tiếp tục chăm sóc vết thương và hỏi ~
thải vi: (nhẹ nhàng) Tiêu thư, nếu có bất kỳ dấu hiệu nào bất thường hay cảm thấy không thoải mái, hãy cho tôi biết ngay.
ương ương: (mỉm cười nhẹ) Cảm ơn Thải Vi. Tôi sẽ thông báo nếu có gì xảy ra.
~ Thải Vi tiếp tục làm việc, và Ương Ương nằm nghỉ để hồi phục ~
~ buổi chiều muộn
ương ương: vẫn còn sớm giang lĩnh chuẩn bị xe đến công ty hàn gia
~ đến nơi cô đứng ở ngoài cửa đợi anh ở ngoài lúc anh bước ra dưới ánh nắng chiều tà chiếu rọi vào mái tóc cô càng làm cho cô thêm quyến rũ
~ Hàn Phong Nghiêm bước ra ánh mắt anh chạm vào Ương Ương ~
hàn phong nghiêm: (nhìn Ương Ương, có chút ngạc nhiên) em đến đây làm gì?
~ Ương Ương mỉm cười nhẹ, bước về phía Hàn Phong Nghiêm ~
ương ương: (nhẹ nhàng): sao vậy? không hoan nghênh em?
phong nghiêm: (có vẻ không vui) Vào trong đi.
ương ương: khó chịu chuyện sáng nay sao?
phong nghiêm~ không nói gì
ương ương~ cô tiến lại ngồi vào lòng anh choàng tay qua cổ (mỉm cười): coi bộ dạng anh bị chọc tức kìa
phong nghiêm~ dao động: em và cậu ấy có quan hệ gì
ương ương: 1 quan hệ rất thân
phong nghiêm: em muốn chọc tức anh?
ương ương: không có
hàn phong nghiêm: (vẫn không hài lòng) Thật sự không?
ương ương: tin em không? lão công
hàn phong nghiêm: (ánh mắt dịu lại) Gọi lại một lần nữa.
ương ương: (cười nhẹ) Chồng yêu.
~ Hàn Phong Nghiêm cảm thấy lòng mình mềm lại, nắm chặt tay Ương Ương, kéo cô lại gần hơn
hàn phong nghiêm: (nhẹ nhàng) Được rồi chuẩn bị đồ cho em rồi chọn 1 bộ rồi thay đi
ương ương: được
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro