Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

đấu giá

Hàn Phong Nghiêm tiến tới gần hơn, giọng anh mềm mại nhưng cũng đầy sự kiên định, "Bảo bối..."

Ương ương cắt ngang, ánh mắt cô lạnh lẽo, "Ngoan! Ra ngoài, không thì tối nay đừng hòng bước chân sang đây."

Hàn Phong Nghiêm nhướng mày, một nụ cười nhẹ hiện lên môi, "Em cho anh sang đây?"

Ương ương giữ ánh mắt kiên định, "Không thì sao. Chủ yếu người ta muốn cho anh biết để tới tìm. Em mà không cố tình để lộ mình ra sao anh có thể dễ dàng tìm em như vậy."

Hàn Phong Nghiêm tiến thêm một bước, ánh mắt anh đầy thách thức và sự quyết tâm, "Vậy em nghĩ mình có thể điều khiển được anh sao?"

Ương ương không nao núng, cô giữ giọng điệu lạnh lùng, "Anh nghĩ sao? Anh tự tìm đến đây, không phải do em bắt buộc.

~ Cốc cốc

Giọng của thuộc hạ vang lên từ bên ngoài cửa, "Lão đại, còn 30 phút nữa sẽ đến buổi đấu giá."

Ương ương: "Tôi biết rồi. Anh còn không mau đi."

Hàn Phong Nghiêm cười nhẹ, ánh mắt anh lấp lánh, "Cho anh hôn thêm một cái nữa đi."

Ương ương nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ thách thức và cũng không kém phần trêu chọc, "Đồ háo sắc."

Hàn Phong Nghiêm tiến lại gần, không chần chừ, anh nhẹ nhàng cúi xuống và đặt một nụ hôn lên môi cô. Nụ hôn nhanh chóng, nhưng đủ để khiến tim Ương ương đập nhanh hơn.

Ương ương đẩy anh ra, giọng nói vẫn giữ sự lạnh lùng, "Đủ rồi, đi đi. em không có nhiều thời gian."

Hàn Phong Nghiêm cười, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. "Nhớ giữ mình an toàn. Anh sẽ gặp em sau."

~ ngoài sảnh

lúc ương ương vừa bước ra khỏi cửa

hàn lệ: lâm nhược tuyết cô tốt nhất tránh xa anh trai của tôi ra

Lâm Nhược Tuyết: "Tôi không hiểu em đang nói gì,lệ Lệ. Anh Phong Nghiêm và chị chỉ là bạn."

Hàn Lệ: "Bạn? chị nghĩ tôi mù à? Tôi biết cô đang cố gắng gì. Anh trai tôi không cần những người như cô! lần trước cô bỏ thuốc không thành lần này còn muốn làm gì"

ương ương: đó là ai

lão đại đó là hàn lệ em gái của người đó đó

lâm nhược tuyết: cô vừa phải thôi hàn lệ đừng tưởng cô là em gái của anh phong nghiêm mà tôi không đánh cô

hàn lệ: tới đây

ương ương: giang lĩnh đừng đê hàn tiểu thư làm  nhược tuyết bị thương, cũng đừng đả thương hàn lệ

Giang Lĩnh bước tới, can thiệp trước khi hai cô gái có thể lao vào nhau. "Xin hãy bình tĩnh,"cô nói, giọng điệu kiên quyết nhưng không kém phần tôn trọng.

Hàn Lệ nhìn Ương ương, ánh mắt chứa đầy sự bực bội và bất mãn, " cô là ai? chánh ra chuyện này không liên quan đến cô."

lâm nhược tuyết thấy cô liền dật mình: ..... ương ương tỷ

ương ương: bỏ thuốc em học được trò bỉ ổi này từ ai vậy

lâm nhược tuyết: chị

ương ương: bỏ đi. Hàn lệ tiểu thư tuyết nhi nhà tôi còn nhỏ chưa suy nghĩ thấu đáo xin cô thứ lỗi. còn về phía hàn phong nghiêm là hiểu lầm. lần đó tôi cũng có nghe nhưng đối tượng của em ấy không phải là hàn gia nhà các cô mà là một ngườ khác

hàn lệ: tại sao tôi phải nghe cô nói?

Ương ương nhìn thẳng vào mắt Hàn Lệ, giọng điệu cứng rắn nhưng vẫn mang chút điềm tĩnh: "Vì tôi không có lý do gì để nói dối em. Em có thể điều tra lại mọi chuyện nếu muốn, nhưng đừng làm tổn thương người khác chỉ vì những hiểu lầm không đáng có."

Hàn Lệ nhìn Ương ương một lúc, ánh mắt dao động. Cô gái trẻ đang đứng trước mặt cô rõ ràng là không giống những người khác. Sự tự tin và quyết đoán của Ương ương khiến Hàn Lệ phải cân nhắc lại. Sau một hồi im lặng, cô thở dài: "Được, tôi sẽ điều tra lại. Nhưng nếu tôi phát hiện ra có gì không đúng, đừng trách tôi không cảnh báo trước."~ rời đi

Lâm Nhược Tuyết nhìn theo Hàn Lệ rồi quay sang Ương ương, giọng nói đầy tò mò và lo lắng: "Sao chị lại ở đây? Tần Hoài không đi chung với chị sao?"

Ương ương đáp lại bằng giọng điềm tĩnh: "Tần Hoài còn việc của nó. Tuyết Nhi, ngày mai em sắp xếp về Ý cho chị."

Nhược Tuyết khẽ run, giọng lạc đi: "Chị dâu..."

Ương ương lắc đầu, giữ giọng nghiêm nghị: "Chị với anh em chưa đính hôn, kết hôn nên chị không phải chị dâu của em. Còn nữa, nếu em và Tần Hoài đến được với nhau thì em phải gọi chị là cô."

Nhược Tuyết nghe vậy, gương mặt tái nhợt và lặng lẽ gật đầu. "Em hiểu rồi, Ương ương tỷ."

Ương ương gật đầu hài lòng, ánh mắt trở nên nhẹ nhàng hơn: "Tốt. bây giờ theo chị"

nhược tuyết : đi đâu ạ?

ương ương: buổi đấu giá hôm nay anh trai chị không đi lên nhờ em giúp đây cầm thẻ của chị

Nhược Tuyết gật đầu, theo bước Ương ương đi vào khu vực đấu giá. Không khí trong phòng đấu giá sôi động, mọi người bàn tán sôi nổi về các món hàng sắp được đưa ra. Ương ương và Nhược Tuyết ngồi xuống hàng ghế VIP, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.

Nhược tuyết: chị bên đó là hàn lệ và hàn phong nghiêm

ương ương: chị biết rồi

Khi buổi đấu giá bắt đầu, không khí trong phòng trở nên sôi động hơn. Các món hàng được trình bày trên sàn, từ những tác phẩm nghệ thuật đến những vật phẩm quý giá. Ánh đèn chiếu sáng lấp lánh làm nổi bật từng chi tiết trên mỗi món đồ.

Nhược Tuyết nhìn quanh phòng đấu giá, nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc. Cô nhấp 1 ngụm ly nước trái cây trên bàn, mắt vẫn liếc nhìn sang phía Hàn Lệ và Hàn Phong Nghiêm.

Nhược Tuyết: "Chị ương, anh ta chị nhìn sang đây rồi."

Ương ương quay đầu nhìn, thấy Hàn Phong Nghiêm đang nhìn chằm chằm về phía họ. Cô nhẹ nhàng gật đầu, trả lời: "đừng quan tâm."

Nhược Tuyết cũng gật đầu đồng ý, nhìn chằm chằm vào các món đồ trên sàn đấu giá. Trong khi đó, Hàn Lệ cũng liếc mắt sang phía họ, nhưng ánh mắt của cô không có vẻ thân thiện.

nhược tuyết: chị kia là quả cầu ngọc chị muốn sao? sao em không thấy nó có gì đặc biệt?

ương ương: mỉm cười : chị em không phải thích quả cầu đó mà là thứ bên trong quả cầu

~ giá khởi điểm 20 triệu

nhược tuyết: 40 triệu

hàn lệ( muốn tranh): 60 triệu

nhược tuyết: 100 triệu

hàn lệ: anh hai

nghiêm phong: 500 triệu

hả?

                  500 

bỏ ra 500 triệu để mua 1 quả câu này có đáng không chứ

ương ương: 1 tỷ~ liếc hàn nghiêm phong

hả       

      1 tỷ

khôn thể tin được

1 tỷ lần thứ nhất, 1 tỷ lần thứ 2, 1 tỷ lần thứ 3 giá thành chúc mừng tiểu thư tani

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro