chap 14
nhược tuyết: nó đáng giá vậy sao?
ương ương~ nói thầm: nó đáng giá hơn gấp 10 lần
hàn lệ ~ bực mình: sao anh không trả tiếp
hàn phong nghiêm: không đáng( trả nữa khéo cô ấy lại đá mình ra khỏi phòng)
ương ương: tuyết nhi thích chiếc vòng cổ đó không?
nhược tuyết: dạ được
giá khởi điểm 50 triệu
ương ương: 100 triệu
hàn lệ: 200 triệu
ương ương: 500 triệu
hàn lệ: 500 rưỡi
500 rưỡi lần 1, năm trăm rưỡi lần 2, 5 trăm rưỡi lần 3 giá thành xin chúc mừng hàn lệ tiểu thư
nhược tuyết: chị chị cố tình đẩy giá lên sao?
ương ương: vòng đó do chị thiết kế
nhược tuyết: chị hay lắm
hàn lệ: còn muốn tranh với mình
phong nghiêm: giá của nó vốn có 80 em lại mua 500 rưỡi. là em bị người ta khích tướng rồi.
ương ương: nhược tuyết về thôi
nhược tuyết: khoan đã chị trang sức từ đá black opal
giá khởi điểm 1 tỷ
phong nghiêm: 5 tỷ
5 tỷ lần1, lần 2, lần 3 chúc mừng hàn gia
buổi đấu giá kết thúc tại đây
ngoài sảnh đợi
Hàn Lệ tức giận quay sang Hàn Phong Nghiêm, giọng đầy bực bội: "Anh hai! Là cô ta, Lâm Nhược Tuyết. Nếu không phải có người đến giúp cô ta, em chắc chắn sẽ cho cô ta biết tay."
Nhược Tuyết không kìm được, bước lên đối diện Hàn Lệ, ánh mắt thách thức: "Cô nói ai? Có bản lĩnh thì tới đây!"
Hàn Lệ không kém phần ngang ngược: "Tưởng tôi sợ cô chắc!"
Phong Nghiêm ngay lập tức can thiệp, giọng điệu mạnh mẽ: "Im lặng đi. Hàn Lệ, cô ta không liên quan."
giang lĩnh~ đi lại: lâm tiểu thư cô dữ mình một tý. lão đại nói rồi cô ấy không muốn lộ thân phận. hàn tiểu thư có gì cô điều tra lại rồi mới nói đừng vu oan cho người khác.
Hàn Lệ nhìn Giang Lĩnh, ánh mắt vẫn đầy sự bực bội, nhưng không thể nói gì thêm. Cô quay sang Hàn Phong Nghiêm, vẫn chưa nguôi giận: "Anh bênh vực bọn họ. Em sẽ tự điều tra, không để chuyện này qua dễ dàng."
Phong Nghiêm thở dài, nhìn em gái với vẻ bất lực: "Hàn Lệ, chuyện gì cũng phải có chứng cứ rõ ràng. Đừng để cảm xúc lấn át lý trí."
Nhược Tuyết nhíu mày, nhưng không nói thêm gì. Cô biết rằng tranh cãi không đem lại lợi ích gì trong tình huống này. Cô quay sang nhìn giang lĩnh ánh mắt biểu lộ sự cảm kích.
nhược tuyết: chị giang chị em đâu
Giang Lĩnh gật đầu, giọng điệu vẫn giữ sự nghiêm túc: "Lão đại đang đợi ở bên ngoài. Chúng ta nên đi thôi, đừng làm phiền thêm nữa."
Nhược Tuyết quay sang Hàn Lệ, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: "Hàn Lệ, tôi biết cô lo lắng cho anh mình. Nhưng lần này thực sự là hiểu lầm. Hy vọng cô sẽ hiểu và bỏ qua."
Hàn Lệ im lặng, không đáp lại nhưng ánh mắt đã dịu đi đôi chút. Cô vẫn còn chút bực bội, nhưng không muốn kéo dài cuộc tranh cãi.
~ đoàng ( tiếng súng)
nhược tuyết~ giật mình: chị giang chị em ở ngoài đó làm gì vậy?
giang lĩnh yên tâm
Giang Lĩnh nhìn Nhược Tuyết, ánh mắt bình tĩnh nhưng cương quyết: "Yên tâm, lão đại không sao đâu. Chúng ta sẽ đi kiểm tra."
Họ nhanh chóng bước ra ngoài, nơi tiếng súng vừa vang lên. Bên ngoài, không khí trở nên căng thẳng hơn, nhưng Giang Lĩnh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cô ra hiệu cho mọi người giữ khoảng cách và tiến về phía tiếng súng.
Khi họ đến gần, thấy Ương ương đứng đó, tay cầm súng, còn Hàn Phong Nghiêm và vài người khác đang nhìn tình huống với sự cảnh giác. Trước mặt họ là một người đàn ông đã bị bắn ngã xuống đất, tay nắm chặt vết thương.
Ương ương nhìn Nhược Tuyết và Giang Lĩnh đến gần, gật đầu ra hiệu mọi thứ đã được kiểm soát: "Không sao, chỉ là một tên định gây rối. Mọi người không cần lo lắng."
Nhược Tuyết bước tới gần Ương ương, ánh mắt lo lắng: "Chị , chị không sao chứ?"
Ương ương mỉm cười nhẹ, giọng điệu dịu dàng: "Chị không sao. Chỉ là một tên ngốc cố gắng làm phiền chúng ta. Bây giờ thì xong rồi."
Hàn Phong Nghiêm bước tới, không nói thêm gì, anh đưa tay bế cô lên một cách đầy quyết đoán: "Về thôi."
Những người còn lại, ngoại trừ Giang Lĩnh, đều nhìn thấy cảnh tượng này với sự ngạc nhiên rõ rệt. Họ không ngờ Hàn Phong Nghiêm lại có hành động thân mật với 1 cô gái như vậy.
Trên đường trở về, không khí trong xe trở nên tĩnh lặng. Ương ương ngồi yên trong vòng tay Hàn Phong Nghiêm, cảm nhận được sự bảo vệ và quan tâm từ anh.
" sao em không nói gì" hàn phong nghiêm bất ngờ lên tiếng
ương ương: vốn định lúc về sẽ gây sự với anh nhưng giờ tự dưng không nỡ
phong nghiêm: sao vậy?
ương ương: cái ánh mắt vừa nãy làm người ta mềm lòng
phong nghiêm: vậy sao?
Ương ương khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên sâu lắng: ây mà anh đưa em đi đâu
phong nghiêm: nhà anh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro