Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 - Nói Đi ? Những Chuyện Khiến Ta Không Vui


Các sản nghiệp trên danh nghĩa của tập đoàn Kim Ưng luôn rất khí thế, nơi này cũng vậy. Phần cứng của câu lạc bộ có thể nói là toàn những người quyền lực đẳng cấp cao. Còn phần mềm, bởi vì tiêu chuẩn thu nhận rất khắc khe, xét duyệt tư cách rất nghiêm khắc, và khoảng hội phí phải nộp rất kếch xù, cho nên ở đây tập hợp một đám người nổi tiếng mà xa hoa giàu có.

Nói tóm lại, có thể ra vào nơi này đều là những người không đơn giản.

Cung Tuấn hiện tại đã biết vì cái gì tửu ba có mặt tiền xấu xí như thế, mà bên trong quầy bar dưới lầu lại có một ít rượu tây cao cấp. Trên thực tế, đây chẳng qua là do Con Thỏ lấy ra từ hầm rượu, lại lười trả về nên đặt đại một vài bình ở đó.

Câu lạc bộ không có tên cụ thể, bởi vì vị trí nằm ở thành Đông, nên được người trong giới gọi là “Bờ Đông”. Địa vị của nó tựa như tâm hình tròn tàng hình, định đoạt toàn bộ vị trí trong giới. Những người chơi đứng đầu sẽ lập ra các loại quy tắc; bao gồm kết nạp, bảo hộ, trừng phạt cùng loại bỏ; bảo vệ ranh giới của giới này.

Trước đây, bầu không khí của giới BDSM trong thành K cũng không tốt lắm, không ít DOM lấy truy cầu bạo ngược làm thú vui. Khi câu lạc bộ mới thành lập, từng có một vụ án SUB thụ thương nghiêm trọng, DOM của cậu là phú thương, dùng tiền để giải quyết sự việc, sau đó lại nghênh ngang đến câu lạc bộ tìm người mới, kết quả bị Pharaoh trói lại mạnh bạo đánh gãy hai cánh tay.

Ngay sau đó, thương nhân kia đột nhiên bị nhân viên cấp dưới tố cáo trốn thuế, phạt không ít tiền còn bị niêm phong tài sản, công ty cũng phá sản, cuối cùng lưu lạc đến tình cảnh hai bàn tay trắng. Về phần ai có thể xuống tay ngoan độc đến thế, tất cả mọi người đều biết rõ trong lòng. Giết gà dọa khỉ như vậy chẳng những khiến Bờ Đông củng cố uy danh, còn làm cho cả giới đất rung núi chuyển một phen, đem BDSM dẫn vào quỹ đạo hoạt động an toàn. Trong vài năm phát triển, Trương Triết Hạn đứng đầu các quý tộc ở Bờ Đông, hoàn toàn chưởng khống mọi thứ, khiến tất cả những người tham gia đều tinh tường minh bạch một việc: Người bị Bờ Đông trục xuất thì khó có thể đặt chân vào giới lần nữa.

Chủ nghĩa Mác dạy rằng, mọi sự vật đều là biện chứng, có tính hai mặt. Dưới sự trợ giúp của Lưu Cảnh, Cung Tuấn có thể chen chân vào tầng chót của giới, hưởng thụ môi trường tự do thoải mái, an ninh nghiêm ngặt bảo mật, tin tức truyền đi nhanh chóng, đồng thời cũng được tiếp xúc với rất nhiều DOM cùng SUB có tố chất cao. Nhưng cũng bởi vì vậy mà cậu không cẩn thận đắc tội với một vị đại nhân vật nào đó, chọc phải bao nhiêu phiền toái.

Tỉ như hiện tại.
Vào một khắc Bá Tước đem mặt nạ từ trên mặt lấy xuống trước mắt mọi người, Cung Tuấn liền triệt để mất đi cơ hội trao đổi cảm tình cùng bất cứ DOM nào khác, nhiều lựa chọn như thế cũng thành phù vân.

Nhân khí của Trương Triết Hạn rất cao, bất quá anh tựa hồ chỉ chung thành với quan hệ 1vs1. Bởi vậy, thời điểm có SUB sẽ tỏ vẻ cự tuyệt đối với những người khác, đồng thời tháo mặt nạ xuống nghĩa là anh đã có quan hệ. Sau này, “Bá Tước lộ mặt, người sống chớ gần” cơ hồ đã thành quy tắc bất thành văn của câu lạc bộ, dù không được viết trong điều lệ. Đã từng có không ít SUB có ý đồ phá vỡ nó, đáng tiếc đến nay vẫn chưa có người thành công. Cũng bởi vì một điểm này, Bá Tước trong mắt mọi người cư nhiên được ví với danh tiếng ‘chung thủy một lòng’, hoàn toàn xem nhẹ anh đã từng đổi qua bao nhiêu SUB, loại phương thức tư duy này khiến Cung Tuấn á khẩu không hiểu được.

Giờ phút này, trong hội trường chỉ còn tiếng sụt sịt thổn thức của mỗi cậuCung Tuấn  mặt đỏ tai hồng cảm thấy bản thân tựa như một con cừu non đang đợi làm thịt, trên người bị đóng dấu kiểm dịch đạt chuẩn màu xanh lam, hoàn toàn không còn đường sống để giãy dụa, chỉ còn chờ Trương Triết Hạn mài sáng bóng con dao trong tay, đem cậu lột da rút xương, đại tạ bát khối (giống như ngũ mã phanh thây).

Cường quyền chính là chân lý. Cậu hoàn toàn không thể chi phối được mọi chuyện đang diễn ra. Mặt nạ màu đen đính lông vũ kia giống như một loại dấu hiệu, sạch sẽ lưu loát đem cậu triệt để phân vào phạm vi thế lực của Trương Triết Hạn, khiến cậu được công nhận thành “Người của Bá Tước”. Huống hồ, tiếng kêu ái muội vừa rồi phát ra từ bên trong màn che, bọn Sư Tử, Pharaoh lại cố ý tránh đi. Mà áo sơ mi nhiều nếp nhăn trên người Cung Tuấn cũng đủ để người ta liên tưởng vừa rồi phát sinh cái gì. Phỏng chừng hiện tại, dù cậu chủ động đưa tới cửa, những DOM khác ngay cả chạm cũng không dám chạm đến cậu dù chỉ một chút.

“Theo tôi ra ngoài.” Mệnh lệnh của Trương Triết Hạn vẫn trực tiếp và ngắn gọn như trước, nói xong liền xoay người rời đi, căn bản không để ý người phía sau có đuổi kịp hay không. Anh đã dự liệu trước, tiểu nô lệ của anh đã không còn đường để trốn.

Quả nhiên Cung Tuấn đen mặt lấy di động cùng chìa khóa xe trong tủ cá nhân, yên lặng xuống lầu. Sớm có một chiếc Mercedes-Benz màu đen đợi ngoài cửa, tài xế thấy bọn họ, lập tức chạy tới mở cửa xe. “Lên xe.” Trương Triết Hạn thấy cậu bất động, nhướn mày.

“Xe của tôi đỗ bên kia, tôi tự mình lái……”

“Lên xe.” Nam nhân cắt lời cậu, nói lại.
Cung Tuấn ngậm miệng, ngoan ngoãn chui vào ghế sau.

Trong xe mở bản nhạc dương cầm không biết tên, làn điệu nhẹ nhàng chậm rãi thong dong. Trong đầu Cung Tuấn hồi tưởng lại mọi chuyện vừa phát sinh, càng nghĩ càng cảm giác Marvin thật xấu xa. Lần đầu tiên chính là bị anh ta mang đến bên cạnh Trương Nhị thiếu gia, lần này còn một cước đạp cậu vào vũng bùn, khiến cậu muốn bò cũng không bò dậy nổi. Cung Tuấn vụng trộm nhìn Trương Triết Hạn ngồi bên cạnh, tầm mắt vừa lúc bị nam nhân bắt được, cậu cuống quít cúi đầu.

Cậu cũng không biết mình đang khẩn trương cái gì nữa. Hiện tại vừa nhìn thấy mặt Trương Triết Hạn, liền nhớ tới mình bị anh bức đến cực hạn, rồi hô to đoạn lời nói kia. Sau khi tỉnh táo lại mới phát hiện những lời này giống như là…… thổ lộ trá hình, câu câu đều là tâm sự từ đáy lòng.

Lúc này không chỉ mất mặt, quả thực quá xấu hổ, mà còn dạo một vòng trong giới vẫn ném trở về bên cạnh Trương Triết Hạn. Cung Tuấn chán nản nghĩ. Một lát sau, thấy người bên phải tựa hồ không có động tĩnh gì. Lại nghiêng mặt len lén nhìn anh, tầm mắt lại giao nhau lần nữa, cậu vội vàng quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ.

Lúc này đã có động tĩnh, bàn tay nam nhân trực tiếp niết cằm cậu, đem mặt cậu hướng về mình, hỏi: “Cậu đang muốn câu dẫn tôi, hay là có lời muốn nói?”

Cung Tuấn bị đôi con ngươi màu mực kia nhìn, mặt đỏ lên hồng hồng một mảnh, nhỏ giọng than thở nói: “Ai câu dẫn anh…”

Trương Triết Hạn buông cậu ra, trong mắt có một tia trêu tức: “Đúng không? Tôi nghe Sư Tử nói công phu câu dẫn người của cậu rất tốt.”
Trên mặt Cung Tuấn lúc đỏ lúc trắng, trong lòng hận không thể đem Marvin băm thành thịt sư tử kho tàu. Khi đó cậu quyết đập nồi dìm thuyền (quyết làm đến cùng) muốn một mũi tên trúng bia, làm sao nghĩ được quanh co lòng vòng một hồi lại quay về bên cạnh Trương Triết Hạn. Bây giờ, vị đại nhân này nếu muốn khởi binh vấn tội, cậu…… sẽ thực thảm, phi thường thảm. Nghĩ đến một điểm này, cậu nhất thời sởn tóc gáy, vì thế thật cẩn thận thử hỏi: “Ngài sinh khí sao?” Ngữ khí thực cung kính.

“Ân.” Giọng mũi bâng quơ nhàn nhạt trả lời.

Cung Tuấn run lên, tội nghiệp nhìn nhìn anh, cúi đầu hô một tiếng: “Chủ nhân……”

Thấy loại động tác giống như làm nũng này, bên trong mi nhãn của Trương Triết Hạn có ẩn ẩn tiếu ý: “Hiện tại đã biết kinh hoảng?”

Cung Tuấn không ngừng cố gắng, nhích nhích lại gần bên cạnh anh, dùng một đôi mắt đen nhánh thoạt nhìn cực kỳ vô tội nhìn nam nhân nói: “Chủ nhân tha thứ cho tôi một lần có được hay không?”

Con ngươi của Trương Triết Hạn nổi lên u quang, hỏi: “Cậu chính là câu dẫn Sư Tử như vậy?”

Cung Tuấn cứng đờ, lập tức mặt xám mày tro trở về chỗ cũ, ngượng ngùng nói: “Tôi không có…… Khi đó tôi cũng chỉ là ôm thái độ muốn thử một lần……” Cậu thấy trong con ngươi của nam nhân có lãnh quang, tỉnh ngộ rằng mình căn bản càng nhiều lời càng nói sai, vì thế gắng gượng ngậm miệng lại.

Đúng lúc này, xe dừng lại. Bất tri bất giác số 8 Hàm Quán gần ngay trước mắt.
Cùng Trương Triết Hạn vào phòng, cảnh vật trước mắt tựa hồ vì một tuần xa cách mà có chút lạ lẫm. Nhưng mà thanh âm nam nhân rất nhanh gợi lại ký ức của cậu với nơi này, bao gồm cả tâm lý và thân thể.

“Xem ra ta tất yếu phải khiến ngươi hảo hảo ôn lại một chút quy củ, nô lệ.”

Cung Tuấn thật nhanh cởi toàn bộ quần áo trên người, sau đó quỳ xuống. Khu vực sô pha trong phòng khách có trải thảm, thế nhưng huyền quan không có, mặt đất lát đá cẩm thạch băng lãnh và cứng rắn, thời điểm quỳ đầu gối có chút đau. May mà Trương Triết Hạn không để cậu quỳ rất lâu.

“Đợi trong Lồng Sắt.”

Thời điểm Cung Tuấn tiến vào phòng ở tầng bốn, cũng không bật đèn. Âm u sương mù hai ngày liên tiếp, ngay cả ánh trăng cũng không có, cả gian Lồng Sắt tối đen như mực. Bốn phía im lặng, chỉ có vài tiếng hít thở của cậu.

Cung Tuấn cô đơn quỳ, một cử động cũng không dám. Trong lòng yên lặng đếm giây, ước lượng thời gian.

Cậu không sợ tối, thế nhưng cậu không thích loại cảm giác chờ đợi một người trong bóng tối. Phảng phất như là vật cũ bị vứt bỏ, chỉ có thể cô tịch nằm phủ bụi trong góc. Điều này làm cho cậu nhớ tới những đêm lạnh lẽo hồi nhỏ, cậu gặp ác mộng hoặc là muốn đi WC, không muốn rắc rối làm bảo mẫu thức giấc, đành phải một mình cuộn người trong chăn, tựa như bộ phận nào của thân thể thò ra khỏi chăn thì sẽ bị yêu quái trong bóng tối gặm mất. Cậu luôn mơ mơ màng màng thiếp đi, ngày hôm sau thức dậy một thân toàn mồ hôi.

Hắc ám khiến cho người ta tưởng tượng vô hạn. Phảng phất như có vô số ánh mắt rình coi, phảng phất như có vô số yêu ma bí mật lượn lờ, phảng phất như có vô số nguy hiểm đang đến gần, khiến lòng người lo sợ.

Mà thời gian lại như chậm lại, giây giây phút phút đều là dày vò.

Ước chừng qua hai mươi phút, cửa bị đẩy ra, Cung Tuấn không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ngọn đèn trong Lồng Sắt có thể điều tiết. Trương Triết Hạn chỉ mở một ngọn đèn nhỏ mờ nhạt trong góc phòng, là vì bảo hộ ánh mắt Cung Tuấn đang thích ứng với hắc ám sẽ không phải chịu kích thích vì ánh sáng mạnh.
Y phục trên người nam nhân đã đổi, quần áo mặc ở nhà làm bằng vải bông rộng rãi, trông anh có vẻ thanh nhàn. Anh rút ra một chiếc roi trên tường, đứng trước mặt Cung Tuấn, nói: “Ngẩng đầu lên.”

Cung Tuấn thẳng lưng, ngửa mặt nhìn anh, ánh mắt đảo qua cán roi trong tay anh, hơi mím môi. Chiếc xà tiên có hoa văn đen trắng kia từng lưu lại dấu vết tiên diễm trước ngực cậu, chỉ nhìn thôi đã khiến hô hấp của cậu trầm trọng hẳn lên.

“Ngươi từng yêu cầu đoạn tuyệt quan hệ chủ nô, hơn nữa, không những rời khỏi ta mà còn tìm chủ nhân khác, theo thường lệ ta cần phải xác nhận ý nguyện của ngươi, tiến hành xác lập quan hệ lần nữa.” Thanh âm Trương Triết Hạn trầm thấp mà kiên định: “Nhưng ta sẽ không làm vậy, bởi vì từ hôm nay trở đi, ngươi tất yếu là nô lệ của ta, đồng thời ta tất yếu là chủ nhân của ngươi. Quan hệ chủ nô giữa chúng ta sẽ duy trì liên tục cho đến khi ta đồng ý chấm dứt mới thôi, mà ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho phép ngươi giải trừ nó một lần nữa.” Anh dừng một chút, tay phải mơn trớn gò má của nam nhân trần trụi đang quỳ, một chữ lại một chữ nói: “Thời thời khắc khắc phải nhớ kỹ, ngươi thuộc về ta.”

Cung Tuấn im lặng nghe anh nói những lời này, trong mắt bất giác trào ra một tia cảm xúc không rõ. Cậu im lặng ngửa mặt nhìn Trương Triết Hạn, một lát, cúi đầu, dùng hàng mi rung động như cánh bướm che lại ánh mắt, nhẹ giọng nói: “Vâng, chủ nhân.”

Roi từ trên tay nam nhân rủ xuống, thanh âm quen thuộc mà trầm thấp: “Hiện tại, nói cho ta biết thân phận của ngươi.”

Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình bình tĩnh như nước: “Tôi là nô lệ của ngài, mà ngài là chủ nhân duy nhất của tôi.”

“Nói cho ta biết quyền lợi của ngươi.”
“Hết thảy quyền lợi tôi có thể có được, đều là ngài ban cho.”

“Nói cho ta biết nghĩa vụ của ngươi.”
“Lấy lòng ngài, khiến ngài cao hứng.”

“Rất tốt.” Trương Triết Hạn nhếch môi cười cười, roi trong tay uốn lượn như con xà, buông xuống, đặt lên vai Cung Tuấn, khiến cậu run rẩy: “Kế tiếp ta cho ngươi một cơ hội, nói ra những chuyện ngươi đã làm khiến ta không cao hứng.”

Cung Tuấn cứng đờ.
Cái gì nên đến quả nhiên sẽ không tránh khỏi.

Cậu đơn giản hạ quyết tâm mở miệng nói: "Tất cả những việc tôi làm trước đó đều là sai, thỉnh chủ nhân... trách phạt."
Hưu một tiếng, roi dừng trên lưng cậu, rất nhanh nổi lên một đạo hồng ngân. Lưng đau đến mức phát run. Nhưng Cung Tuấn không dám động, cắn môi nhịn xuống.

"Không hề có thành ý. Ai cho ngươi dùng thái độ có lệ này để trả lời ta?" Phía sau Trương Triết Hạn giơ tay lên, roi thứ hai trực kích hạ xuống, dấu vết mới vừa lúc song song với roi trước. Ngay sau đó, roi thứ ba quất xuống, Cung Tuấn run lên một chút, rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng hô đau vỡ vụn. Cậu không nhìn thấy chủ nhân phía sau, nhưng dựa vào lực đạo của xà tiên mà có thể cảm nhận được anh không vui.

Đau như muốn xé tim, tê buốt đến thấu xương khiến Cung Tuấn hoa mắt, mồ hôi lạnh ứa ra. Cậu xiết chặt tay thừa nhận, còn chưa biết móng tay đã sớm đâm rách lòng bàn tay từ bao giờ, chỉ ai thiết bi thương cố lặp lại lời nói: "Tôi sai rồi...... Chủ nhân...... Tôi sai rồi......"

"Thẳng lưng lên." Nam nhân dùng cán roi đẩy đẩy xương sống của cậu, trầm giọng nói: "Hiện tại ta muốn ngươi xác định rõ ràng, nói ra ngươi đã làm sai cái gì, sau đó tiếp nhận trừng phạt. Nếu đáp án không thể khiến ta vừa lòng, ngươi sẽ phải chịu những roi không cần thiết, trả lời cho đến khi ta vừa lòng mới thôi. Nghe rõ chưa?"

"Vâng, chủ nhân." Cung Tuấn kéo căng tấm lưng, nghĩ nghĩ, nói ra "Tội trạng" thứ nhất: "Làm nô lệ, tôi không nên tự ý ly khai chủ nhân."

Một roi rơi vào mông trái. Phía sau, Trương Triết Hạn thản nhiên mở miệng: "Tiếp tục."

"Tôi không nên đi tìm Marvin, a..." Mông phải bị đánh đến mức nóng rực, ai, lần này còn nặng hơn so với mấy roi trước, xem ra chủ nhân của cậu có vẻ không vui về điều này. Cung Tuấn theo bản năng rụt thân thể một cái. Không đợi cậu mở miệng lần nữa, roi lại quất xuống, hoàn mỹ trùng khớp với vết roi trước. Đau đớn tăng lên gấp bội. Cậu sợ hãi lên tiếng, sương mù trong đáy mắt đều bị ép ra.
"Biết vì sao ngươi ăn một roi này không?" Thanh âm nam nhân có chút lành lạnh.

"...... Bởi vì tôi lộn xộn, chủ nhân."
"Không muốn bị ta đập nát mông thì cũng đừng làm ta mất hứng." Sau khi chấm dứt cảnh cáo, Trương Triết Hạn nói: "Tiếp tục."

"Trước mặt chủ nhân tôi không nên nói... những lời này, a..." Roi đảo qua vùng cơ den-ta* bên trái cùng vùng mạc cơ dưới gai*, đau rát như bị con rắn xông tới và cắn một phát, lại mang chút tê dại, thân mình cậu bắt đầu phát run.

"Ở câu lạc bộ, tôi không nên dùng loại thái độ này với chủ nhân, ưwm.." Từ nhẫn nại đến sợ hãi kêu lên, đến rên rỉ, đau đớn khiến khóe mắt Cung Tuấn nổi lên thủy quang. Cậu không thể chống cự nam nhân này thi hành mọi thống khổ lên người cậu, cậu như con thuyền nhỏ bị cuốn vào trung tâm bão táp, lênh đênh giữa sóng lớn cùng sấm chớp rền vang mà khẩn cầu mọi thứ mau kết thúc.
"Tiếp tục."

Hai chữ này khiến Cung Tuấn khóc không ra nước mắt, cậu cố nhịn đau đớn trên người mà nghĩ nghĩ, nhưng lại không nghĩ ra còn làm sai cái gì nữa, đành phải nói quanh co: "Tôi không nên...... Không nên...... Muốn trốn trừng phạt, ở trên xe tự cho là thông minh...... Câu dẫn chủ nhân."

Một roi tiếp lại không rơi xuống. Bầu không khí khẩn trương và trầm mặc. Cung Tuấn không biết lần này sẽ đánh vào địa phương nào, lại không dám tự tiện lên tiếng thăm dò, chỉ có thể cả người căng thẳng cố quỳ.

Bỗng nhiên, ngón tay thon dài mơn trớn cổ và cằm cậu. Thanh âm của Trương Triết Hạn như tiếng đàn violoncello vang lên: "Chưa từng có nô lệ chạy trốn từ trên tay ta, ngươi là người đầu tiên. Mặc kệ xuất phát từ lý do gì mà ngươi yêu cầu rời đi, ta đã khoan nhượng ngươi, hơn nữa còn tận lực khiến ngươi sinh hoạt bình thường và không phải chịu ảnh hưởng gì. Nhưng ngươi lại lợi dụng khoan dung của ta để khiêu khích ta. Biết rõ ta có ở đấy, lại còn cố ý tuân theo mệnh lệnh của người khác, để người ta nhìn ngươi, để người ta sờ người, quỳ dưới chân người ta." Bàn tay kia dừng ở cổ Cung Tuấn, hơi hơi dùng lực ép chặt, bắt buộc cậu phải hoàn toàn ngẩng đầu nhìn mình đứng phía sau.

Tư thế như vậy khiến Cung Tuấn có chút khó khăn, cậu gian nan duy trì cân bằng để không bị ngã ngược về phía sau, lồng ngực trắng nõn kịch liệt phập phồng, giống như một con thiên nga bị thợ săn bóp cổ.

Trương Triết Hạn trên cao nhìn cậu, hai tròng mắt đen như mực: "Trên thực tế, chỉ cần ta không đồng ý, Marvin tuyệt đối sẽ không nhận ngươi. Mà một khi ngươi ở trước mặt ta làm theo mệnh lệnh thứ ba y yêu cầu, ta sẽ triệt để bỏ qua ngươi. Ngươi cuối cùng cũng phải quỳ trước mặt ta để thỉnh cầu tha thứ của ta, chẳng qua, tuyệt sẽ không dùng phương thức đơn giản như bây giờ."

Trong lòng Cung Tuấn chấn động, môi mấp máy, lại nói không nên lời, chỉ ngửa mặt nhìn nam nhân, có vài phần hối hận, lại có vài phần sợ hãi. Cậu biết hàm nghĩa của từ "Bỏ qua", có nghĩa là thế giới của cậu sẽ giống như cốc thủy tinh bị rơi, bị vỡ tan tành. Cậu thiếu chút nữa đã chạm vào điểm mấu chốt của Trương Triết Hạn, tự cho là thông minh đem bản thân mình bức đến đường cùng.

Nam nhân hơi buông lỏng bàn tay, ngón tay thon dài vuốt ve hầu kết của cậu: "Tuy rằng ta không có kinh nghiệm, bất quá đối với các vật nhỏ thích chạy trốn, bình thường, các chủ nhân sẽ có vài loại phương thức quản giáo. Thứ nhất, giam cầm, đem nô lệ triệt để để giam lại. Thứ hai, quất roi, khiến nó dùng thân thể đau đớn để nhớ rõ. Thứ ba, bẻ gãy, bẻ gãy móng vuốt hoặc là cánh mà nó dùng để chạy trốn. Thứ tư, phá hủy. Đương nhiên, phương thức phá hủy có rất nhiều chủng loại, trong đó không thiếu các phương pháp vẫn có thể bảo đảm sinh mệnh, tỷ như sử dụng một số loại thuốc đặc chế, khiến nó không còn khả năng khống chế mà phải ỷ lại, phải lệ thuộc."

Anh dừng một chút: "Nô lệ, đừng ép ta dùng các phương thức ta không thích để đối xử với ngươi, hậu quả như vậy không phải là điều mà ngươi có thể chịu được." Trình độ trên phương diện tâm lý học của các DOM đứng đầu đã đạt tới đỉnh cao. Trương Triết Hạn rất rõ ràng dùng ngôn ngữ như thế nào thì có thể tạo ra khẩn trương cùng áp lực. Anh nói rất chậm, mỗi một lời phảng phất như kim châm vô hình đâm vào tai người nghe. Thời điểm nói đến phương thức thứ tư, anh bất động thanh sắc nhìn lướt qua nam nhân trần trụi đang quỳ trên mặt đất, không ngoài ý muốn nhìn thấy thần sắc hoảng sợ trong mắt đối phương cùng với làn da run rẩy nhè nhẹ.

Cung Tuấn đang kinh hoảng. Khi cậu nơm nớp lo sợ nói ra "Chủ nhân, tôi sẽ không tái phạm......", Trương Triết Hạn nhếch nhếch môi cười. Anh nói cũng không phải là hư cấu, anh có năng lực làm được những chuyện kia. Bất quá anh chưa bao giờ dùng phương thức này để trói buộc người khác. Nhưng mà tính tình của dã nô lệ cần có uy hiếp và tạo áp lực để quản giáo, khiến cho cậu phải phục tùng tuyệt đối trước quyền uy của chủ nhân. Anh sở dĩ nói như vậy, chính vì mục đích khiến cho tâm lý Cung Tuấn bị bẻ gãy, khiến cậu buông bỏ mọi thứ mà lệ thuộc vào anh.

"Nô lệ, ta tha thứ những chuyện ngươi đã làm khiến ta không vui." Trương Triết Hạn buông cậu ra, trầm giọng nói: "Chỉ duy nhất một lần này."

"Cám ơn ngài, chủ nhân." Trên mặt Cung Tuấn có chút hồng. Cậu hiện tại triệt để hối hận. Sớm biết lượn một vòng cuối cùng vẫn trở lại bên cạnh anh, tội gì còn phải tự làm tự chịu bị đánh một trận......

"Theo ta xuống lầu." Nam nhân buông roi, đi xuống lầu, cậu lập tức đứng dậy đuổi kịp, liên lụy đến những cơ nhục trên người vừa phải chịu roi đánh, đau đến mức nhe răng trợn mắt. Đi đến trước cánh cửa tầng ba, bước chân Cung Tuấn ngừng lại, cậu nhẹ giọng kêu: "...... Chủ nhân?"

Đó là phòng ngủ của Trương Triết Hạn. Cũng là khu vực anh đã từng nói không cho cậu bước vào.

"Bước vào." Nam nhân đẩy cửa vào trước.

Hai mươi bốn đèn thiên nga màu xám bạc thắp sáng cả gian phòng ngủ. Vẫn là sắc thái đen trắng xám, trầm ổn mà lão luyện. Bắt mắt nhất hẳn là chiếc giường siêu lớn màu đen trắng đan xen ở chính giữa phòng, trên sàn trải thảm nhung dê trắng sữa, Cung Tuấn chân trần đạp lên, cảm nhận được lông dê mịn màng cùng mềm mại.

Trương Triết Hạn ngồi trên một chiếc ghế mềm, chỉ chỉ cánh cửa bên trong phòng ngủ kia, phân phó nói: "Đi xả đầy nước trong bồn tắm, sau đó tới gọi ta."

Cung Tuấn lên tiếng trả lời rồi đi vào, thử nước ấm, bắt đầu xả nước vào bồn tắm mát xa. Thời gian nhàn rỗi nhưng đôi mắt cũng không chịu nhàn rỗi, tranh thủ nhìn nhìn ngó ngó xung quanh phòng tắm cực lớn. Đây là lần đầu tiên cậu được cho phép bước vào địa bàn cá nhân của Cung Tuấn, ách, được rồi, cả căn nhà này đều là của anh, thế nhưng...... Đây là lần đầu tiên cậu được cho phép bước vào nơi có tính tư mật cao như thế này.

Càng tiếp cận gần anh hơn.

Ngay cả gạch men trong phòng tắm cũng là màu sắc đen trắng xám, những màu sắc Trương Triết Hạn dùng để trang hoàng thật đúng là đơn điệu ngoài dự đoán của mọi người, hay nên nói là cũ kỹ cứng nhắc?

Trong lòng nghĩ nghĩ là được, Tiểu Tuấn Tử, bằng không thì ngươi sẽ bị chủ nhân của ngươi đánh đó.

Bồn tắm lớn như vậy rõ ràng không phải dành cho một người dùng. Dục bào sạch sẽ được đặt chỉnh tề trên giá, vậy mà lại có hai bộ.

Trừ bỏ quan hệ chủ nô 1vs1, lấy thân phận của Trương Triết Hạn, anh hẳn còn có thể có tình cảm giao thiệp bình thường đi. Có lẽ anh cũng sẽ đưa người khác về nhà qua đêm? Nam, hay là...... nữ? Đại não Cung Tuấn nhất thời mở rộng, nghĩ đến bộ dáng Trương Triết Hạn cùng người khác tắm uyên ương, ngực có chút buồn bã. Bất tri bất giác đem cái nhân vật hư cấu kia đổi thành chính mình, trên mặt nhất thời hồng hồng một mảnh.

Cậu lắc lắc đầu, đem vài hình ảnh kia hất ra ngoài, đánh giá vài cái chai lọ vừa lấy trên kệ. So sánh với những thứ rực rỡ muôn màu trong phòng khách và phòng tắm chuẩn bị cho cậu, ở đây ít hơn rất nhiều, một dãy sản phẩm thế nhưng lại cùng một nhãn hiệu, còn là loại không mùi. Trong đó một lọ sắp dùng hết, sớm có một cái bình khác mới tinh và giống như đúc đặt bên cạnh. Ở phương diện này, anh thật đúng là cứng nhắc cổ hủ đi...... Ah, là chung thủy một lòng....

Cung Tuấn soi gương nhìn nhìn những vết roi sau người mình. Hai đạo dấu vết trên mông đặc biệt dễ khiến người khác chú ý, vừa chạm liền đau. Hai dấu vết đó đều màu hồng tiên diễm, nhưng lại không rách da. Như vậy xem ra Trương Triết Hạn vẫn thủ hạ lưu tình. Nhìn thấy nước đã được xả đầy, cậu vặn lại vòi nước, đi ra ngoài, quỳ xuống trước mặt Trương Triết Hạn: "Chủ nhân, có thể tắm rồi." Cậu vốn cho rằng nam nhân sẽ để cậu quay về phòng ngủ của cậu, không ngờ đối phương đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm, quay đầu nhìn cậu một cái, nói: "Còn không mau qua đây?"Cung Tuấn  sửng sốt, lập tức theo vào.

Hơi nước thật dày khiến không khí của phòng tắm có vài phần mông lung, thân thể trần trụi cảm nhận được hơi nước ẩm ướt. Cung Tuấn thấy chủ nhân im lặng đứng trước mặt và chằm chằm mình, có chút không biết làm sao. Trong đầu nhanh chóng tìm xem có phải có chỗ nào mình làm không đúng hay không, lại không thu hoạch được gì.

Thấy bộ dáng cậu kích động lại bối rối Trương Triết Hạn  không khỏi cười cười: "Thật đúng là nô lệ không nhạy bén." Nói xong đưa ra mệnh lệnh: "Cởi quần áo."

Cung Tuấn cúi đầu, thoáng nhìn qua thân thể trần như nhộng của mình, kinh ngạc giương mắt, thấy thần sắc bất đắc dĩ trong mắt nam nhân "Ngươi ngu ngốc sao?!", nhất thời hồng hồng cả mặt, đưa tay cởi cúc áo của Trương Triết Hạn.

Quần áo cởi xuống, nửa người trên của nam nhân lộ ra, cơ nhục rắn chắc, đường cong xinh đẹp.

Quả nhiên là mặc quần áo có vẻ thon gầy, nhưng cởi ra sẽ thấy hình thể rất có thịt nha, đối lập rõ ràng như vậy khiến Cung Tuấn có vẻ yếu thế hơn rất nhiều, trong lòng cậu hối hận vì cái gì mình không duy trì tập thể hình.

Kế tiếp là quần, còn có...... quần lót. Thời điểm tay chân Cung Tuấn rón rén giúp chủ nhân của cậu cởi ra, tầm mắt dừng ở vật đặc trưng nam tính nào đó, màu đỏ hồng lan từ cổ đến lỗ tai cậu. Cậu nhanh chóng dời đi ánh mắt, đùa nghịch quần áo trong tay, muốn đem chúng nó gấp gọn gàng. Nhưng cậu cho tới bây giờ chưa từng làm qua mấy loại việc nhà như gấp quần áo, có chút chưa nắm rõ ràng được.

Nam nhân dùng chân thử nước ấm, sau đó ngồi vào bồn tắm, đầu tựa vào cái gối da màu đen, cánh tay tùy ý khoát lên bệ bồn tắm, dùng thanh âm có chút biếng nhác mệnh lệnh nói: "Đem quần áo đặt ở bên kia, lại đây."

Cung Tuấn có chút co quắp đi đến bên cạnh bồn tắm siêu lớn. Vừa rồi, trong nháy mắt thấy Trương Triết Hạn lỏa thể, cái thứ giữa hai chân cậu liền không tự giác nhếch đầu lên, thế nhưng lại có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Lúc này cậu ngay cả nhìn cũng không dám nhìn đối phương, chỉ có thể cúi đầu dời đi lực chú ý: "Chủ nhân, ngài cần tinh dầu hay là sữa tắm......a.."

Thình lình, người nọ lại trực tiếp đem cậu kéo vào trong bồn tắm. Vách bồn trơn ướt, Cung Tuấn giãy dụa ngồi dậy, ngay cả đầu cũng bị ướt. Trương Triết Hạn ngồi đối diện với cậu, ánh mắt đảo qua cái thứ dâng trào giữa hai chân cậu, nhếch môi cười nói: "Tiểu nô lệ, ngươi đây là đang đối với chủ nhân của ngươi tâm hoài bất quỹ (có ý xấu trong lòng)?"

____________
* Cơ delta còn gọi là cơ vai, cơ bả vai, tiếng Anh: Deltoid muscle, tiếng Pháp: Le muscle deltoïde) là cơ ở vị trí trên vai ở người.

* Cơ dưới gai nằm ở phía dưới bả vai. Chức năng chủ yếu của nó giúp xoay cánh tay

___________
🌚 Alo alo. Nghe đồn có nhiều người vừa trùm mềm vừa đọc vì xấu hổ hả 😳😳

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro