CHƯƠNG 4: Chọn dưa chuột.
Sau khi nàng nhào lên, thân thể Hiên Viên Mặc cứng ngắc. Đồng thời, tâm cũng bị hung hăng va chạm một phen. Nàng ôm hắn cảm giác cực kỳ kỳ lạ, không giống như cảm giác khi hắn ôm đám phi tử của mình. Mùi thơm ngát trên thân thể của nữ tử này bay vào mũi. Chợt, hắn có một loại kích thích muốn ôm lại nàng. Nhưng mà...
Bên tai truyền đến tiếng nói chuyện như ma quỷ của nàng, nhất thời hắc tuyến xuất hiện, một tiếng nổ vang dẫn hắn trở về hiện thực. Đồng thời hắn cũng vì nữ nhân nói chuyện không đâu này mà chảy mồ hôi!
Ngày đó, hắn xuất phát từ suy tính vì chính trị muốn phong nàng làm phi, nàng lại quỳ xuống nói nàng phải gả cho Ngạo. Vốn hắn đối với bộ dạng không mấy thú vị của nàng cũng không có nhiều hứng thú lắm. Chỉ là xem mặt mũi của Tướng Quân mới quyết định cho nàng vào vị trí Quý Phi. Cho nên nàng nói muốn gả cho Ngạo, hắn liền thuận nước đẩy thuyền.
Hôm nay nữ nhân này lại bám vào người hắn yêu cầu lấy thân báo đáp! Làm cái quỷ gì không biết! Tuy trong lòng hắn vừa mới có phần hối hận vì tứ hôn cho bọn họ. Nhưng ngẫm lại nàng vừa rồi giống như người đàn bà chanh chua. Vẫn cảm thấy chính mình tiêu thụ không nổi! Tâm tư ngàn xoay vạn đảo.
Mỗ nữ trong lòng người nào đó bị kẻ từ phía sau nhấc lên, xách ra khỏi lòng Hiên Viên Mặc.
Tiếp theo nghe thấy mỗ Vương Gia hét to một tiếng: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Người nào đó bị xách trong không trung, cố gắng quay đầu, kéo áo của mình trở về. Nhưng rõ ràng khí lực không đủ, đen mặt gầm lên một tiếng: "Hiên Viên Ngạo, ngươi tốt nhất nhanh đem cô nãi nãi để xuống!"
"Bổn Vương không để thì ngươi phải làm thế nào đây?" Hiên Viên Ngạo vậy mà cũng nổi lên tính tình như tiểu hài tử.
"Ngươi đặc biệt lắm sao, có biết là xách ta như vậy, ta rất mất mặt không?" Mỗ nữ lớn tiếng quát.
Tuy nàng có một nửa là vì muốn chọc tức hắn, nhưng mà còn có một nửa là vì muốn tìm đường ra. Hiên Viên Ngạo chết tiệt vậy mà để cho nàng ở trước mặt soái ca bị xách lên! Nàng cũng là vì hắn suy nghĩ có được hay không. Nàng nếu là gả cho Hoàng Đế, thì Vương Gia chó chết này không phải có thể cùng người trong lòng hắn cùng nhau sống hạnh phúc sao?
Đúng lúc này, Mộ Vân Dật cùng với Phong Cuồng Tiêu hai người trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn đáng đánh đòn, từ đám đông đi ra ngoài: "Ai nha... Ngạo, tốt xấu gì vị Tiểu Thư mỹ lệ này cũng là Vương Phi tương lai của ngươi. Không cần khi dễ nàng, Vương Phi của ngươi mất mặt thì ngươi cũng thật mất mặt!"
Nghe giọng nói đáng đánh đòn của Phong Cuồng Tiêu, mỗ Vương Gia hàn mâu chớp lóe. Chỉ cần mấy cái tên gia hỏa này xuất hiện, tuyệt đối không có chuyện tốt. Quay đầu liền thấy hắn và Mộ Vân Dật tươi cười vui sướng khi người khác gặp họa. Hai tên gia hỏa này nhất định đã sớm biết!
Mỗ nữ quay đầu tìm thanh âm vừa nghe qua. Mẹ ơi, lại là hai Đại Soái Ca! Vốn cảm thấy được Hiên Viên Ngạo bộ dáng cũng không tệ lắm, hiện tại phát hiện ở cổ đại nơi nơi đều là bộ dáng không sai!
Hiện tại nàng cho rằng vừa rồi ở trước nhà mình, quyết định gả cho người này, sau đó hung hăng trả thù hắn thật sự là quá mất lý trí rồi! Làm sao có thể vì muốn trả thù riêng, mà nhẫn tâm hủy đi hạnh phúc cả đời của nàng?
Quay đầu, nhìn Hiên Viên Mặc biểu tình phức tạp: "Hoàng Thượng, lời đề nghị của Thần Nữ, người suy xét như thế nào?"
Mỗ Hoàng Đế xấu hổ ho khan một tiếng, không đáp lời, có một loại kích thích muốn rời đi ngay lập tức.
Tiếp theo lại nghe người nọ nói: "Hoàng Thượng, người không nghĩ muốn cưới ta cũng được. Nhưng mà... Thần Nữ hối hận. Thần Nữ thật lòng hối hận. Thần Nữ có thể không lấy con heo Hiên Viên Ngạo này có được không? Gả cho hắn, hắn, còn có người cũng được!" Nói xong ngón tay ngọc chỉ Phong Cuồng Tiêu, Mộ Vân Dật cùng Hiên Viên Mặc.
Đại não ba nam nhân treo đầy hắc tuyến, lập gia đình mà cũng có thể tùy tiện như vậy sao? Nàng tưởng rằng đang chọn dưa chuột ở chợ sao, người nào cũng đều có thể thông qua?
Khuôn mặt Hiên Viên Ngạo vốn là đen tuyền bây giờ lại càng thêm âm trầm đáng sợ. Tiện nhân chết tiệt này, chỉ bằng nàng, tự nhiên nghĩ muốn lui hôn với hắn! Lại mắng hắn là heo! Thực coi hắn là đồ trang trí sao!
"Vũ Văn Tiểu Tam, đời này ngươi nhất định chỉ có thể là Vương Phi của Hiên Viên Ngạo ta! Nghĩ muốn lui hôn với Bổn Vương, không có cửa đâu!"
Hắn nghĩ muốn biểu đạt ý tứ là để cho người nào đó chết đi tâm tư buồn cười này, muốn từ hôn cũng là hắn Hiên Viên Ngạo từ, khi nào đến phiên nàng!
Nhưng mà hắn nói xong, mọi người đều là một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ nhìn hắn. Nha... Hóa ra là Vương Gia vợ chồng son cáu kỉnh. Xem đi, Vương Gia thật thích Vương Phi của hắn, đều đã nói như vậy rồi lại còn có ham muốn chiếm hữu! Vũ Văn Tiểu Thư nhất định chỉ có thể làm Vương Phi của hắn.
Chậc chậc...
Hiên Viên Mặc, Phong Cuồng Tiêu, Mộ Vân Dật ba người hiểu biết rất rõ về Hiên Viên Ngạo. Đều kìm nén cười, đồng tình nhìn hắn. Lần này Ngạo bị tức điên rồi, nói chuyện đều cũng nói không được... Khụ khụ...
Hiên Viên Ngạo đã rất hối hận rồi! Xưa nay hắn bình tĩnh đạm mạc, hôm nay lại bị tiện nữ nhân này làm cho tức giận đến gần như thần trí mơ hồ. Nói chuyện cũng nói không rõ ràng. Nhìn biểu tình thì ra là thế kia của mọi người, hắn có một loại cảm giác giá lạnh giữa tháng sáu!
"Vương Gia, người ta biết chàng cực kỳ yêu người ta, nhưng mà không cần nói trắng ra như vậy đâu? Nhiều người ở đây như vậy! Người làm cho người ta xấu hổ!" Mỗ nữ nói xong giống như khó xử cúi đầu, bộ dạng nhu thuận kia thiếu chút nữa làm cho Hiên Viên Ngạo thổ ra máu!
Tức chết ngươi, ta tức chết ngươi!
"Bổn Vương yêu ngươi?" Hiên Viên Ngạo không dám tin trừng mắt nhìn nữ nhân không biết xấu hổ này. Nghiến răng nghiến lợi mở miệng: "Ngươi có biết hiện tại Bổn Vương muốn giết ngươi như thế nào không?"
Vũ Văn Tiểu Tam nghiêng đầu liếc mắt ngắm hắn một cái, mím mím môi, vẻ mặt bi thương nhìn Hiên Viên Mặc: "Hoàng Thượng, người nghe thấy được sao? Hắn nói hắn muốn giết ta. Người luôn yêu dân như con, nhất định không đành lòng nhìn con dân của người, là ta, bị chịu khổ chà đạp cùng với bị sát hại như vậy đi?"
Không thể không nói nàng có hảo cảm với Hiên Viên Mặc. Bộ dáng không sai, là loại hình mà nàng thích.
Lời này nói ra để cho Phong Cuồng Tiêu cùng Mộ Vân Dật đều đồng tình nhìn Hiên Viên Ngạo, có nghe thấy không, gả cho ngươi là bị chà đạp cùng sát hại! Lập tức hai người cùng ngẩng đầu nhìn trời. Kỳ thật chúng ta không nghĩ muốn cười, thật sự!
Hiên Viên Ngạo vốn tức giận đến nỗi lồng ngực kịch liệt lên xuống, lại vẫn thấy biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa của hai tên gia hỏa kia. Không có quá nhiều băn khoăn, nhất quyết nổi giận đùng đùng cầm nữ nhân trong tay vứt ra ngoài. Ngã chết thì thôi, mắt không thấy tâm không phiền!
"A... Cứu mạng a!" Mỗ nữ kinh hoàng kêu thảm thiết. Báo thù thì báo thù, trước mà mất mạng nhỏ cũng không có lời! Hiên Viên Mặc, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng!
Quả nhiên, Hiên Viên Mặc lập tức ra tay, dùng khinh công rất nhanh phóng qua, kéo người từ không trung trở lại. Tuấn mi hơi nhíu, có chút trách cứ nói: "Ngạo, đệ hơi quá đáng rồi!"
Biểu tình Hiên Viên Ngạo vô cùng lạnh lẽo, chẳng hề để ý quay đầu đi. Tiện nhân, nên ngã chết mới tốt!
Mỗ nữ nào đó được giải cứu trở về, có vẻ như kinh hoàng muốn chết, giống như bạch tuộc ôm chặt Hiên Viên Mặc. Ôm chặt cứng.
Ha ha, ôm Soái Ca cảm giác thật tốt, có tiện nghi không chiếm là đồ dở hơi! Vì gia tăng tính chân thật rằng chính mình bị kinh hoảng, miệng lớn tiếng kinh hô: "Làm ta sợ muốn chết. Làm ta sợ muốn chết!"
Mọi người thấy bộ dạng của nàng, có chút không nói gì quay đầu đi, đồng thời vì Hoàng Đế của bọn họ đang bị ôm mà đồng tình rơi lệ.
Mà Hiên Viên Mặc đã có chút sợ sệt, không rõ rung động khi nàng ôm chính mình từ đâu mà đến. Lo lắng chỉnh sửa lại suy nghĩ một phen, đem nàng từ trong lồng ngực mình kéo ra: "Được rồi, giờ lành đã đến, các ngươi vào bái đường đi. Đột nhiên Trẫm nhớ tới Hoàng cung còn có chút chuyện. Đi trước."
Nói xong nghe mọi người cùng hô to: "Cung tiễn Bệ Hạ"
Nhìn ánh mắt thâm tình khẩn thiết của mỗ nữ, có chút hốt hoảng chạy đi. Ngồi trên Long liễn, đại não khôi phục thanh tỉnh, đối với cảm xúc vừa rồi của chính mình có chút không biết nói gì. Cái này nhất định là ảo giác! Hắn tự nhận mình thưởng thức rất tốt, làm sao có thể đối người đàn bà chanh chua có hứng thú! Không đúng, nữ nhân kia không phải người đàn bà chanh chua, căn bản chính là người đàn bà đanh đá!
Đế Vương đi rồi, Vũ Văn Tiểu Tam lưu luyến nhìn phương hướng Long liễn rời đi. Ài, Soái Ca a, Soái Ca. Vẫn là Soái Ca ôn nhu, đáng tiếc rồi... Quay đầu lại nhìn mỗ Vương Gia mặt lạnh như băng, trong mắt lại vẫn tràn ngập chán ghét đối với nàng. So sánh làm gì, để cho nàng hối hận đến tận ruột gan. Kích động chính là ma quỷ! "Vương gia, chúng ta thảo lượng một phen đi, hôn sự từ bỏ thì như thế nào?"
Hiên Viên Ngạo dương lên nụ cười lạnh, một bàn tay nắm cằm của nàng, tiến đến bên tai nàng: "Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi đừng có chơi trò lạt mềm buộc chặt với Bổn Vương! Ngươi không phải nằm mộng cũng muốn gả cho Bổn Vương sao? Bổn Vương sẽ như ngươi mong muốn, cưới ngươi, sau đó hung hăng hành hạ ngươi. Cho ngươi sống không bằng chết!"
Vị trí Vương Phi của hắn, là lưu cho vợ tương lai... Tuy bây giờ còn chưa có gặp được, nhưng hắn lại tin tưởng vững chắc người kia nhất định sẽ xuất hiện. Bởi vì trực giác từ trước đến nay của hắn cực kỳ chuẩn!
Cho nên, ngay cả Nguyệt Vô Hạ, ngay từ đầu hắn cũng chỉ đáp ứng Hoàng huynh nạp làm Trắc Phi.
Nhưng mà tiện nhân này lại xông ra, Hoàng huynh vì Vũ Văn Hạo, để cho nàng làm chính thất! Nếu là trước, nàng nói không lấy chồng, tất nhiên hắn sẽ cho nàng như mong muốn. Đúng hôm nay tiện nhân này lại nói xấu, nhục mạ hắn còn muốn toàn thân mà lui?
Nằm mơ! Nàng lạt mềm buộc chặt? Hắn còn muốn để cho nàng sống không bằng chết?
Vũ Văn Tiểu Tam cũng cười lạnh một tiếng, lộ ra nụ cười khát máu: "Vậy Vương Gia sẽ không hối hận chứ."
"Vậy thì để cho chúng ta nhìn thử xem, tới cùng là ai sẽ hối hận!" Nam nhân môi mỏng gợi lên ý cười tàn nhẫn, đôi mắt lạnh lẽo điểm điểm hàn quang.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro