Chương 1: Ngươi có tư cách gì vào đây
Đường Diệc Phong, khu dân cư cao cấp nổi tiếng xa hoa sang trọng.
Trước một biệt thự cổ điển kiểu Âu lộng lẫy, một chiếc Audi Q7 màu đen chậm rãi vào sân rồi dừng lại.
"Phu nhân ngài đã trở lại." Từ quản gia cung kính chào, tiến lên tiếp nhận chìa khóa xe.
"Ân." Ôn Niệm Nam cởi áo khoác xoa xoa cổ sau bước vào nhà, như nghĩ đến cái gì đó dừng một chút hỏi.
"Anh ấy về rồi à?"
Quản gia sửng sốt một lúc đáp: "Đúng vậy, tiên sinh giữa trưa đã trở lại, máy bay bị bắt qua đêm, hiện tại ở thư phòng nghỉ ngơi."
Ôn Niệm Nam sau khi nghe được câu trả lời mình mong muốn vội vàng bước lên lầu hai. Đã một tuần không gặp Cố Ngôn Sanh, trong lòng cậu vạn phần nhung nhớ. Nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì.
Sau khi dừng lại ở cửa thư phòng, Ôn Niệm Nam nâng tay muốn gõ cửa nhưng lại nghĩ đến gì đó, chậm rãi hạ tay xuống, sau đó nắm chặt lòng bàn tay nhẹ gõ cửa.
"Ngôn Sanh."
Ôn Niệm Nam nhẹ gọi một tiếng sau không có ai đáp lại.
"Ngôn Sanh, em có thể vào không?"
Bên trong vẫn là không có hồi đáp. Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đập vào mắt đó chính là người mà mình tâm tâm niệm niệm, đang ngáy ngủ trên sofa.
Ôn Niệm Nam nhẹ đi đến,cúi người nhìn gương mặt thanh tú mà thâm trầm phía dưới hồi lâu. Lại vươn tay vuốt mày hắn lẩm bẩm nói: "Anh khi nào mới quan tâm đến em..."
Ôn Niệm Nam đi tới phía cửa sổ, vươn tay đóng lại, đem tài liệu rải rác trên sàn nhặt lên, giương mắt nhìn thấy khung ảnh trên bàn.
Trong ảnh là hai thiếu niên ngồi trước đàn piano, cả hai người đều nhìn vào máy ảnh cười rạng rỡ.
Ôn Niệm Nam nở một nụ cười chua chát, cậu tự nhiên nhận được hai người kia, một chính là người chồng kết hôn cùng mình ba năm, Cố Ngôn Sanh, Cố tổng người đứng đầu tập đoàn Cố thị, một là người mà chồng cậu luôn yêu thương...
"Ai cho phép cậu vào?" Một thanh âm đầy từ tính vang lên.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Ôn Niệm Nam hoảng loạn xoay người đem khung ảnh trong tay trả về chỗ cũ, nhưng khẩn trương quá mức không giữ vững được khung ảnh trong tay,''Bang" khung ảnh trong tay tích tắc rơi xuống đất.
"Em... Em không phải... chỉ là em cầm không chắc, em không phải cố ý." Ôn Niệm Nam vội vàng xoay người lại xin lỗi, cũng vội vàng quỳ xuống nhặt khung ảnh đã vỡ nát.
Cố Ngôn Sanh bước tới đẩy Ôn Niệm Nam ra, nhanh chóng nhặt ảnh lên xem xét, xác nhận bên trong còn nguyên vẹn mới yên tâm.
Ôn Niệm Nam bị đẩy ra sau, lảo đảo vài bước, nhìn bức ảnh Cố Ngôn Sanh xem như bảo bối, thấy rất mỉa mai rồi lại thầm ghen tị.
Bang!
Một cái tát mạnh vang dội lên trong thư phòng yên tĩnh.
Gương mặt thanh tú của Ôn Niệm Nam bị tát sang một bên, cậu sửng sốt một chút, mới phản ứng kịp, chậm rãi quay mặt lại nhìn Cố Ngôn Sanh đang tức giận nhìn cậu.
Cố Ngôn Sanh bắt lấy cổ áo cậu lạnh giọng quát: "Cậu có tư cách gì vào đây? Ai cho phép cậu chạm vào đồ vật của tôi, cậu ghét Lạc An đến như vậy sao? Ha, cho dù mọi dấu vết của em ấy trong căn nhà này đều biến mất, tôi cũng sẽ không thích cậu dù chỉ một chút!"
Cố Ngôn Sanh cảm thấy người trước mặt dối trá đến cực điểm, năm đó người yêu hắn đột ngột chia tay với hắn sau đó lại bặt vô âm tín. Chính mình mỗi ngày mượn rượu giải sầu, lại không biết Ôn Niệm Nam sử dụng thủ đoạn bỉ ổi gì làm mẹ bức mình cưới hắn.
Nhìn thấy người kia bắt đầu run lên sau cú đánh của mình, lửa giận của Cố Ngôn Sanh càng dâng trào.
"Nếu không phải mẹ bức tôi trở về, cậu cho rằng tôi nguyện ý về nhà xem bộ mặt giả mù sa mưa này của cậu sao? Nhìn gương mặt cứng đờ của cậu tôi liền cảm thấy ghê tởm." Dứt lời, liền chán ghét buông tay ra.
"Em chỉ là muốn nhìn anh một chút, anh đi công tác một tuần rồi không trở về... em rất nhớ anh." Ôn Niệm Nam nỗ lực nở ra một nụ cười hèn mọn nói.
"Cút ra ngoài cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nữa!"
Cạch!
Ôn Niệm Nam đưa lưng về phía cửa phòng đóng chặt, cúi đầu nhìn bàn tay bị mảnh vỡ của khung ảnh cứa qua, trong lòng là một chuỗi chua xót tràn lan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro