Đơn phương
Đây đều là giả tưởng của tác giả!
Đây đều là giả tưởng của tác giả!
Đây đều là giả tưởng của tác giả!
Điều quan trọng nhắc lại ba lần
"đoi cho mot cau tin nhan là dieu kho khan...
co luc anh nhu gian em nhìu lam muon xoa ten em trong trai tim anh thoi"
----
Đợi chờ một câu tin nhắn
Là điều khó khăn, lòng hắn nặng trĩu
Hiếu đứng giữa những đêm dài lặng thinh,
Chờ đợi An, mà không dám thổ lộ.
Hiếu là người đơn phương, một mình một hướng,
Những dòng tin nhắn chưa bao giờ tới.
Để An không hay, là Hiếu lo lắng
Dẫu biết rằng, An chẳng nhìn ra đâu.
Có lúc, anh giận, muốn xóa tên em đi,
Dẫu trái tim anh lại chẳng thể làm thế.
Bao lần đêm về, anh cắn chặt môi,
Vì yêu thương chỉ riêng anh giữ lấy.
Những cảm giác ấy, nhói đau mỗi ngày,
Hắn vẫn lặng lẽ, chỉ có mình hắn chịu.
Cái gì mà An chưa biết chứ, là hắn chưa dám nói,
Là tình yêu thầm kín, là bao điều chưa thổ lộ.
Hiếu chỉ là người đứng từ xa,
Nhìn An, yêu em, nhưng không thể buông lời.
Cứ thế đợi chờ, dẫu biết chẳng dễ dàng,
Vì yêu em, chỉ là điều duy nhất anh có.
---
Hiếu thường ngồi lặng lẽ trong phòng, nhìn vào màn hình điện thoại với hy vọng một thông báo nào đó từ An. Nhưng điều đó chẳng bao giờ đến. Mỗi lần điện thoại của hắn rung lên, trái tim hắn lại đập loạn nhịp, chỉ để nhận ra là một tin nhắn từ ai đó khác. Cảm giác ấy làm hắn đau đớn. Anh muốn nhắn tin cho An, nhưng lại sợ, sợ làm phiền, sợ bị từ chối, sợ bị xem là quá đỗi nặng nề.
"Đợi chờ một câu tin nhắn…" đó là những gì hắn cảm nhận được trong những đêm dài không ngủ. Hắn luôn mong mỏi có một lần An chủ động nhắn tin, hỏi thăm hắn, dù chỉ là một câu đơn giản:
"Cậu ổn chứ?"
Nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra, và mỗi lần hắn nghĩ về điều đó, hắn lại cảm thấy như trái tim mình đang bị một tảng đá đè lên.
Dù vậy, Hiếu không thể ngừng quan tâm đến An. Hắn biết rằng tình cảm của mình dành cho An là chân thành, nhưng lại không thể nào tìm được dũng khí để mở lời. Những cảm xúc ấy cứ âm thầm lớn lên, đan xen giữa niềm vui khi thấy An cười, và nỗi buồn khi thấy An hạnh phúc với người khác.
Có những lúc Hiếu giận An, giận vì sao An không nhận ra tình cảm của anh, giận vì sao An chẳng bao giờ quan tâm đến hắn nhưng hắn vẫn mong đợi. Những lúc ấy, hắn nghĩ đến việc xóa tên An ra khỏi trái tim mình, để không phải chịu đựng sự chờ đợi vô vọng nữa. Nhưng mỗi lần như thế, hắn lại thấy mình không thể làm được, vì tình yêu dành cho An quá lớn. Hắn không thể dừng lại, không thể từ bỏ.
"Có đôi lúc anh giận em nhiều lắm…" - hắn tự nhủ. Dù giận, dù đau, hắn vẫn không thể ngừng yêu An. Hắn luôn tự hỏi liệu có bao giờ An hiểu được những cảm xúc mà hắn giấu kín trong lòng, hay liệu có bao giờ An nhìn thấy tình yêu thầm lặng của anh.
Hiếu không bao giờ kể cho An về những đêm hắn thức trắng vì suy nghĩ, về những lần hắn tự trách mình khi nhìn thấy An mỉm cười với người khác. Hắn chỉ im lặng, chịu đựng một mình. Cảm giác ấy như một nhát dao đâm vào trái tim hắn mỗi khi hắn nhận ra mình là người duy nhất yêu đơn phương.
"Em không biết đâu…" - Hiếu nghĩ, nhưng hắn lại không thể nói ra. Bởi vì sợ rằng nếu hắn nói, An sẽ chẳng bao giờ nhìn hắn như cách hắn mong muốn. Hắn chỉ có thể âm thầm chịu đựng, chỉ có thể yêu An mà không dám nói.
Tình yêu của Hiếu dành cho An là vậy, một tình yêu không lời, không câu nói nào để minh chứng, chỉ có cảm xúc chân thành mà hắn giữ trong lòng. Hắn hy vọng một ngày nào đó, An sẽ nhận ra điều đó, nhưng trong lúc này, hắn vẫn chỉ biết chờ đợi.
---
Hiếu không phải là người dễ bày tỏ cảm xúc. Hắn luôn là người trầm lặng, không thích khoe khoang về những điều mình cảm thấy, nhất là trong chuyện tình cảm. Mọi cảm xúc của hắn đều nằm im trong lòng, như một chiếc hộp mà không ai có thể mở ra. Những khoảnh khắc mà hắn đứng gần An, nhìn thấy nụ cười của An, đôi mắt ấy sáng lấp lánh khi nói về những điều mình yêu thích, là những lúc trái tim hắn như muốn vỡ ra. Nhưng hắn lại không thể thốt lên những gì mình nghĩ.
Ngày qua ngày, Hiếu tiếp tục giấu kín mọi điều. Mỗi lần nhìn thấy An trò chuyện vui vẻ với những người khác, hắn cảm thấy một nỗi đau vô hình. Đó không phải là sự ghen tuông, mà là một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Hắn không thể chia sẻ với An về cảm giác này, vì hắn sợ sẽ làm An cảm thấy không thoải mái, sợ rằng An sẽ nghĩ hắn đang cố tạo ra một khoảng cách xa xôi giữa họ.
Thế nhưng, những ngày dài trôi qua, Hiếu bắt đầu nhận ra một điều: Dù hắn không thể thổ lộ tình cảm, nhưng hắn không thể ngừng quan tâm đến An. Cái cách hắn luôn tìm cách giúp đỡ, chăm sóc An một cách âm thầm, từ những chuyện nhỏ nhặt đến những điều lớn lao, chính là cách hắn thể hiện tình cảm của mình. Mỗi lần An gặp khó khăn, dù là chuyện làm nhạc hay những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, Hiếu luôn xuất hiện đúng lúc, lặng lẽ hỗ trợ mà không cần một lời cảm ơn. Đó là cách hắn nói rằng "mình ở đây", dù không thể nói thành lời.
Vào một buổi chiều, khi cả hai cùng ngồi trò chuyện sau khi ngồi trong studio hàng giờ , Hiếu vô tình để lộ một chút tâm sự. An đã hỏi anh sao dạo này trông hắn có vẻ buồn hơn thường lệ. Hiếu chỉ cười nhẹ, nói rằng không có gì đâu, chỉ là hắn mệt thôi. Nhưng trong ánh mắt của An, Hiếu nhận ra có cái gì đó không rõ ràng. Một cái gì đó như thể An đã nhìn thấy điều gì đó sâu hơn, nhưng lại không dám hỏi tiếp. Một giây sau, Hiếu cảm thấy một cái gì đó nghẹn lại trong lòng. Hắn ước gì mình có thể nói với An rằng hắn đã yêu em như thế nào, rằng mỗi đêm hắn đều nghĩ về em và chỉ muốn được ở bên em nhiều hơn.
Nhưng rồi, Hiếu lại chọn im lặng. Đơn giản vì hắn không dám. Hắn không dám tin rằng An sẽ hiểu được, và hắn không dám tin rằng tình yêu của hắn có thể được đáp lại.
Tình cảm của Hiếu đối với An là một vòng tròn khép kín, nơi hắn luôn ở ngoài, lặng lẽ quan sát, thầm yêu mà không thể tiến lại gần. Mỗi lần gần An, trái tim hắn lại đập mạnh, nhưng miệng hắn lại câm lặng. Mỗi khi nhìn thấy An mỉm cười, hắn lại cảm thấy mình như đang rơi vào một hố sâu mà không biết phải làm thế nào để thoát ra. Và mỗi khi thấy An vui vẻ bên những người khác, một phần trong anh tự hỏi liệu có bao giờ mình là một phần trong thế giới ấy hay không.
Có những lúc, Hiếu nghĩ rằng sẽ dừng lại, sẽ không yêu An nữa, sẽ xóa bỏ tất cả những cảm xúc đó để không phải chịu đựng thêm những đau đớn. Nhưng trái tim hắn lại không cho phép điều đó. Hiếu nhận ra rằng dù cho có đau đớn, hắn vẫn sẽ yêu An, và điều đó không thay đổi.
Tình yêu của Hiếu, dù không bao giờ được đáp lại, nhưng là một tình yêu chân thành, không toan tính. Đó là một tình yêu trong sáng, không đòi hỏi gì ngoài việc được đứng ở một góc riêng, nhìn người mình yêu hạnh phúc. Vì dù gì đi nữa, đối với Hiếu, chỉ cần thấy An cười, hắn đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
---
Một ngày nọ, Hiếu cảm thấy như mình không thể chịu đựng thêm nữa. Sự im lặng đã quá đủ, và trái tim hắn không còn đủ sức để giữ kín mọi cảm xúc. Trong lòng hắn, những câu hỏi không lời cứ mãi quẩn quanh: Liệu An có bao giờ nhận ra những điều hắn làm cho em? Liệu em có bao giờ nhìn thấy tình yêu mà hắn giấu kín bấy lâu nay?
Buổi chiều hôm đó, sau khi hoàn thành bài nhạc dang dở , Hiếu và An tình cờ gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ trong góc phố. Hiếu đã chọn một góc khuất, nơi chỉ có hắn và An, không có bất kỳ ai khác để làm chứng. Chắc chắn là không phải một buổi hẹn hò, mà chỉ là một cuộc gặp gỡ vô tình giữa những người bạn, nhưng hôm nay, với Hiếu, nó lại có ý nghĩa đặc biệt hơn bao giờ hết.
An nhìn Hiếu, có vẻ như hắn đang suy tư điều gì đó rất lâu. Cái ánh mắt ấy, sự im lặng ấy, khiến An bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng. Thấy Hiếu không cười như mọi khi, không nói đùa như mọi khi, An bèn lên tiếng:
“Hiếu sao thế? Trông có vẻ không vui.”
Hiếu nhìn vào mắt An, ánh mắt ấy, đôi mắt mà hắn đã yêu từ lâu. Hắn muốn nói ra tất cả, muốn giải phóng mình khỏi nỗi dằn vặt này, nhưng những lời ấy lại nghẹn lại trong cổ họng. Hắn mở miệng, nhưng chỉ thốt ra một câu đơn giản:
“Không có gì đâu, chỉ là… mệt thôi.”
An nhíu mày, có vẻ không hoàn toàn tin tưởng vào câu trả lời của Hiếu. Nhưng hắn không muốn khiến An phải lo lắng thêm, thế là hắn lại mỉm cười, cố gắng để che giấu tất cả. Dù vậy, trái tim hắn vẫn đau, và cơn sóng cảm xúc cứ dâng lên trong lòng hắn , đẩy hắn gần hơn đến một quyết định mà hắn đã cố tránh xa bấy lâu.
“An biết không, có đôi khi…”
Hiếu bắt đầu, nhưng lại dừng lại, nuốt ngược những lời chưa nói.
“Có đôi khi, anh chỉ muốn nói ra một điều gì đó… nhưng lại sợ sẽ làm mọi thứ thay đổi.”
hắn không nhìn An khi nói câu này, vì hắn biết, nếu làm vậy, sẽ không thể giấu được cảm xúc trong lòng nữa.
An ngồi im lặng, nhìn Hiếu, đôi mắt như muốn tìm kiếm câu trả lời. Sau một lúc im lặng, An nhẹ nhàng lên tiếng:
“Hiếu nói gì cơ? Tại sao phải sợ thay đổi?”
Hiếu quay mặt về phía An, mắt hắn sáng lên một cách yếu ớt, như thể hắn đã sẵn sàng đối diện với sự thật, nhưng vẫn còn chút do dự. Hắn không biết phải giải thích như thế nào, không biết làm sao để nói về tình cảm của mình mà không làm An khó xử. Một phần trong hắn muốn được tự do bộc lộ cảm xúc, nhưng phần còn lại lại sợ rằng nếu hắn nói ra, mọi thứ sẽ kết thúc.
“An…”
Hiếu thì thầm, rồi ngừng lại, không thể nói tiếp. Tình cảm của hắn với An, bao lâu nay đều chỉ là những khoảnh khắc lặng lẽ, những lời chưa nói, những hành động nhỏ mà hắn hy vọng sẽ đủ để An hiểu. Nhưng liệu một ngày nào đó, An có thực sự hiểu?
An nhìn hắn một cách nghiêm túc, rồi nhẹ nhàng nói:
“ Hiếu đừng lo, nếu có chuyện gì, em ở đây mà. Em không có lý do gì để xa cách Hiếu đâu.”
Câu nói ấy như một chiếc phao cứu sinh cho Hiếu, nhưng đồng thời cũng là một ngọn lửa cháy trong lòng hắn. Lời nói của An khiến Hiếu cảm thấy an lòng, nhưng cũng khiến Hiếu không thể không đặt câu hỏi liệu tình cảm này sẽ tiếp tục được giấu kín mãi mãi.
Vào lúc này, Hiếu chỉ biết lặng im. Hắn không thể nói gì thêm, không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, vì chỉ một câu nói, một hành động nhỏ của An cũng đủ khiến hắn cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Hắn vẫn đứng ở giữa một lằn ranh mỏng manh, không thể tiến lại gần hơn, nhưng cũng không thể rút lui.
Cuối cùng, Hiếu chỉ có thể đứng lên, cười nhẹ và nói:
“Cảm ơn An, thật sự cảm ơn. An là người anh em tốt nhất của anh đấy.”
Những lời này, dù không phải là những gì hắn thực sự muốn nói, nhưng lại là những lời hắn có thể nói lúc này. Và An chỉ cười, đáp lại bằng một cái vỗ vai nhẹ nhàng, như thể cô ấy đã biết tất cả, nhưng không nói ra.
Chuyến đi tiếp theo sẽ lại là một hành trình của Hiếu, nơi tình yêu vẫn cứ thế thầm lặng, và Hiếu lại tiếp tục sống trong sự im lặng đó, trong hy vọng rằng một ngày nào đó, tình yêu của hiếu sẽ được An nhận ra.
----
Mọi người thấy hay hoặc có gì sai sót cứ cmt tui sẽ cố hoàn thiện nhoa
À mà quên thấy hay thì bình luận cho tui nha. Cảm ơn! ෆ╹ .̮ ╹ෆ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro