Sang Đông (Thượng)
Tóm tắt: Làm thế nào để trải qua mùa đông?
* Bán thực tế
*Tất cả các cốt truyện chỉ nhằm mục đích kể chuyện, vui lòng không áp đặt lên người thật
1.
Một trải nghiệm cực kỳ tồi tệ.
Trương Hân cảm xúc lẫn lộn, nhưng cuối cùng cô chỉ đắp chăn cho Hứa Dương Ngọc Trác đang nửa tỉnh nửa mơ, chỉnh lại máy sưởi, khoác bộ quần áo dày, đá văng chiếc dép định ra ngoài làm việc.
"Cậu không định ngủ à?" một câu nói rất mơ hồ, mang đậm sự mệt mỏi.
Hàm ý không phải là tại sao cậu không ngủ mà là tại sao cậu không ngủ với tớ.
Chăn ấm, nhưng vẫn thiếu đi thứ gì đó. Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy khó chịu.
"Tớ còn có việc phải làm, cậu ngủ trước đi." Trương Hân hiểu rõ, nhưng không tìm được lý do ở lại.
Cô quay đầu nhìn lại lần cuối để chắc chắn rằng người đối diện đã đủ ấm, nhiệt độ đủ dễ chịu rồi mới đóng cửa lại để chặn mọi phản hồi từ phía bên kia.
Thực tế, nếu công việc không cấp bách thì có thể giải quyết vào ngày thứ hai, thứ ba hoặc thậm chí là cuối tuần sau. Nhưng lúc này, cô chỉ muốn có việc gì đó để làm, cũng là để cô làm tê liệt bản thân, hoặc ít nhất nó sẽ giúp cô thoát ra khỏi trạng thái cảm xúc chua chát khó tả.
Cô bật máy tính lên, chưa cắt được bao nhiêu đoạn, cảnh tượng vừa rồi lại xâm chiếm tâm trí cô, kéo suy nghĩ của cô ngày càng sâu hơn. Tuy nhiên, những ngón tay của cô hơi cứng đờ vì lạnh. Sau khi ngây ra một lúc, cô thậm chí không thể gõ linh hoạt và không nhớ ban đầu mình muốn viết gì trong đoạn clip này.
Khi trong lòng có tâm sự thì luôn cảm thấy như chẳng làm được gì suôn sẻ. Cô tức giận đóng cuốn sổ lại, nhớ lại cánh cửa đóng kín, cảm giác bàng hoàng như thể đã từ bỏ chính mình. Cô cho phép mình tiếp tục nhai lại những ký ức không mấy tốt đẹp, không thể khống chế.
Vào mùa đông rồi. Thời tiết vừa lạnh vừa khô khốc sẽ cản trở nhiều điều xảy ra.
Đôi khi, ngay cả cảm xúc của con người cũng bị đóng băng, lạnh đến mức gần như tê liệt, gần như biến mất.
Các cuộc gọi nhỡ được trả lời lần lượt và việc nhắn tin cũng theo một cách có trật tự.
Chỉ có khung chat với Hứa Dương Ngọc Trác không còn hiện lên chấm đỏ quen thuộc nữa.
Trương Hân bấm vào và lướt lên. Các bong bóng thoại xuất hiện trong các cuộc trò chuyện gần đây ngắn đến mức cô ấy thậm chí chẳng buồn gửi biểu tượng cảm xúc.
Tình trạng này đã diễn ra hơn một tuần.
Nghĩ lại, ngay cả lần quan hệ thất bại vừa rồi cũng được tính là hợp lý.
Lúc cởi từng lớp quần áo mới cảm thấy quá lạnh, nên là dừng lại để bật máy sưởi. Tuy nhiên, nguồn điện không đủ và điện áp không ổn định, phải mất gần nửa giờ sửa, máy sưởi mới nghe lời mà hoạt động bình thường như công năng của nó.
Không vấn đề gì, vẫn có thể tiếp tục chuyện đó sau khi nó ấm lên. Chỉ là trong khoảng thời gian nửa giờ này, cần phải bắt đầu lại từ đầu và thích nghi lại.
Khó khăn lắm mới có thể tiếp tục nụ hôn ban nãy, quấn quýt đến mức không thể tách rời, cơ thể từng chút một ẩm ướt, lửa có vẻ được nhen nhóm lại. Nhưng đột nhiên tin nhắn điện thoại lại reo lên, và trước khi không khí được làm nóng lên bởi những nụ hôn, mọi thứ lại lắng xuống.
Những sắp xếp chuyển công tác vô cùng nhàm chán, lịch quay tạm thời bị thay đổi... như một chậu nước lạnh dội vào, phá vỡ mọi kế hoạch ban đầu. Một người đang phối hợp làm việc trên điện thoại trong khi kìm nén sự bất mãn, cùng lúc đó người kia sốt ruột trả lời những tin nhắn liên tục đổ chuông, rồi tắt đi điện thoại.
Phiền, phiền, phiền.
Có quá nhiều lần bị gián đoạn, luôn có cảm giác như cơ thể nhạy cảm đã bị trì trệ đi khi nhìn nhau lần nữa, cả hai đều chỉ biết thở dài bất lực.
Thời gian đáng quý, và không có thời gian để lo lắng về những điều đáng thất vọng.
Thân thể Hứa Dương Ngọc Trác vẫn còn quen thuộc lưu luyến, Trương Hân vẫn tỉ mỉ, cân nhắc từng chỗ, chăm sóc thật tốt cho nàng, cho nên để lại đắm chìm trong dục vọng cũng không phải là chuyện gì khó.
Trương Hân hôn một bên cổ nàng, nhẹ nhàng khám phá bộ phận mềm mại của nàng, cố gắng hết sức để mang lại cho nàng sự thoải mái và hoàn toàn buông thả.
Cô an ủi người đang hơi run rẩy, một bên lại cố gắng dỗ nàng ấy ngủ.
Hứa Dương Ngọc Trác ngón tay chỉ vừa móc vào tai cô, cô đã lặng lẽ tránh né, từ chối sự quan tâm và thỉnh cầu tốt bụng của đối phương.
"Tại sao vậy?" Nó chưa bao giờ kết thúc nhanh như vậy trong quá khứ.
không có cảm giác? Không muốn tiếp tục?
Trương Hân cân nhắc lời nói. Nhưng thật khó để nói ra câu trả lời, so với việc nói những gì bản thân muốn nói nhưng lại khó hơn nhiều.
Đây có thể không phải là một ngày tốt để làm gì đó hay giao tiếp. Cô chỉ im lặng thở dài, vuốt tóc Hứa Dương Ngọc Trác.
Hứa Dương Ngọc Trác biết cô lại muốn tự cưỡng ép bản thân ngạt thở, nàng tạm thời không biết làm sao phá giải, liền trầm mặc. Nàng ôm mặt đối phương, hôn nhẹ.
"Được rồi, quên đi. Không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá."
"Ừ, có lẽ dạo này chúng ta quá mệt mỏi."
Hai người có suy nghĩ của riêng mình, hai người rõ ràng là những người hay hoài nghi và bất an.
Hai người tuyệt vọng tìm kiếm tình yêu từ hành động thân mật duy nhất khiến mối quan hệ trở nên đặc biệt.
Thôi quên đi. Mệt rồi. Không sao đâu.
Ba từ được sử dụng thường xuyên nhất, tàn nhẫn vô tình, lại rất giả dối.
Nói quên đi nhưng thực ra không muốn quên chút nào. Nói mệt mỏi, nhưng vẫn có thể cố gắng tiếp tục.
Nói là không có chuyện gì, thực ra bất tri bất giác mọi việc đều xảy ra rồi.
2.
Chỉ còn một ngày nữa là đến buổi biểu diễn của Hứa Dương Ngọc Trác.
Nàng dậy sớm hơn thường lệ, đầu hơi nặng nề, nghi ngờ là dấu hiệu của sốt. Nàng nằm trên giường và cầu nguyện Chúa nhiều lần trước khi đứng dậy - nàng nhất định phải nhịn cơn sốt đến sau khi buổi biểu diễn kết thúc.
Nàng buộc mình phải tắm rửa, nhìn vào gương trong phòng tắm nhiều lần. Đúng như dự đoán, cơ thể nàng rất sạch sẽ, không còn dấu vết gì, như thể đêm qua không có chuyện gì xảy ra.
Trương Hân luôn ân cần và sẽ không làm khó nàng vào những thời điểm quan trọng.
Hoặc có thể nói, đêm qua chẳng được tính là đã làm gì cả.
Tắm rửa đơn giản một chút đã giúp nàng lấy lại phần lớn ý thức, và nàng tin rằng thể lực của mình có thể sống sót sau buổi biểu diễn mệt mỏi vào ngày mai, nên nàng mở điện thoại và bắt đầu trả lời những tin nhắn linh tinh - nhưng khung chat tin nhắn của người ở trên cùng. Tối qua vẫn còn mắc kẹt vài lời ngắn gọn:
[Qua đây?]
[Được.]
Nàng khó chịu viết nguệch ngoạc trong khung trò chuyện, kiểm tra lịch sử trò chuyện mà nàng đã xem hàng ngàn lần và cuối cùng gửi một cái mới.
[Chiều nay cậu có rảnh để tập luyện không?]
[Sáu giờ đúng?]
[Được.]
Nàng bỏ điện thoại xuống và một lần nữa đắm chìm trên giường, cố gắng dành vài phút cuối cùng trước khi bắt đầu công việc trong ngày.
Đêm qua Trương Hân dỗ nàng ngủ rồi rời đi, chỉ còn mùi nước hoa của cô còn đọng lại trên gối, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.
Nhớ lại ngày xưa khi người kia ở rất gần, nàng luôn trách móc đối phương, bởi lẽ bản thân nàng cũng sẽ bị dính mùi của cô khi cô đến gần nàng nói chuyện. Nhân tiện đó, bạn bè của cả hai đến nói vài câu thâm trường, trêu chọc rất lâu khiến nàng khó chịu đến mức không biết phải giải quyết thế nào.
Nhưng ít nhất lần này nàng không còn phải lo lắng như vậy nữa - nhưng đó không phải là điều tốt chút nào. Nàng gần như đã quên mất cả hai đã thân thiết như thế nào khi nhìn lại quá khứ, cảm giác như đã rất xa rồi.
Người khác luôn nói rằng Trương Hân là người ân cần, dịu dàng và đáng tin cậy. Ai may mắn chọn được cô ấy làm bạn đời như tìm được kho báu.
Những người bạn quen thuộc với mối quan hệ của cả hai luôn dõi theo khi họ có những hành động quá tự nhiên, trêu chọc rằng họ thực sự rất ân ái và hòa hợp. Chìm đắm trong bầu không khí này, dù lần nào cũng quay đầu lạnh lùng cho đồng đội một ánh mắt cảnh cáo nhưng nàng không khỏi thầm mỉm cười vui mừng: Mệnh của tôi tốt.
Nhưng mỗi khi cảm xúc đóng băng và phải bước vào vùng bình tĩnh, nàng luôn buộc mình phải suy nghĩ về mối quan hệ một cách quá đỗi lý trí.
Cho dù Trương Hân có tốt đến đâu và cô ấy hiểu bản thân mình đến đâu - nhưng suy cho cùng, mọi người đều là những con người bị quá tải về mặt cảm xúc - thời điểm chúng ta trở thành người yêu của nhau, khi chúng ta có thể chấp nhận tình yêu độc nhất của đối phương như một điều tất nhiên, điều đó cũng có nghĩa là ở một mức độ nào đó, một thời điểm trong tương lai, chúng ta phải chịu đựng đau đớn.
Ban đầu nàng rất phân vân, nàng nghĩ chỉ cần hai người hạnh phúc bên nhau là đủ. Nàng luôn tìm mọi cách để tránh né những phần không tốt và giữ im lặng, chỉ muốn im lặng mà thôi, không hiểu nỗi đau xé lòng, cũng là một phần không thể thiếu.
Để nói về nguồn gốc của tâm trạng này, nguyên nhân của chiến tranh lạnh, có quá nhiều điều vụn vặt đến nhàm chán để phải bận tâm miêu tả thật chi tiết.
Nhưng nguyên nhân quá rõ ràng - không từ mà biệt, mất liên lạc, tụt lại phía sau trong việc biết rõ thông tin của nhau so với người khác.
Nhớ hôm đó nàng vừa mới tan làm, việc thu âm không được suôn sẻ và nàng hát những câu có âm điệu lặp đi lặp lại hơn chục lần mới có thể vượt qua bài kiểm tra một cách thỏa đáng. Tuy nhiên, thời tiết mùa đông trở nên nhanh chóng, cái lạnh thấm vào tận xương tủy, cơn sốt liên miên gây ra những đợt cúm khiến nàng gần như sụp đổ trên đường tan làm.
Cố nén cảm giác khó chịu về mặt tinh thần và thể xác, nàng nuốt viên thuốc xuống, nếm trải vị đắng, nhấc điện thoại lên gửi tin nhắn cho Trương Hân, muốn trút bỏ sự ngột ngạt và nhắc cô chuẩn bị một cái ôm ấm áp cho nàng.
Nhưng bên kia không trả lời cũng như không nghe điện thoại. Nhạc chuông vang lên bên tai nàng hơn mười phút, lặp đi lặp lại nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Lạ thật, đang bận sao? Nàng không nghe nói rằng hôm nay cô ấy có công việc.
Nàng tạm thời gác chuyện đó sang một bên, trở về nơi ở, lo liệu mọi việc rồi nằm bên giường nhưng vẫn không nhận được câu trả lời từ người kia.
Cách phòng Trương Hân không xa, lối đi này đã đi qua vô số lần, nhưng lần này, mỗi bước đi, trái tim Hứa Dương Ngọc Trác lại càng lún sâu hơn, một linh cảm xấu giống như một cơn cảm lạnh theo mùa không thể rũ bỏ được.
Nàng lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng tối om. Bật đèn lên, không có ai ở đó. Im lặng đến đáng sợ.
Gọi lại vẫn không có ai bắt máy hay tắt máy.
Giọng nữ máy móc lạnh lùng lặp đi lặp lại, giọng điệu bình tĩnh khiến nỗi sợ hãi từ bên tai truyền vào, xuyên thấu vào tứ chi. Một loạt tin tức xã hội mà nàng từng biết trước đây nhanh chóng được gợi nhớ lại trong đầu, lấp đầy suy nghĩ của nàng một cách ngẫu nhiên.
Lúc đó đã là hai giờ sáng ngày thứ hai, thời điểm xảy ra tai nạn nguy hiểm nhất. Hứa Dương Ngọc Trác không tự chủ được bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Mồ hôi lạnh túa ra từng lớp, trái tim đập nhanh của nàng giống như tiếng chuông báo động không ngừng vang lên, khiến tâm trí nàng rung chuyển đến mức lơ đãng. Nàng lấy lại bình tĩnh, gọi đi gọi lại số điện thoại quen thuộc và gấp gáp hỏi bạn bè xem liệu họ có biết cô đang ở đâu.
Đã tắt máy, đã tắt máy, vẫn là tắt máy. Không biết. Chưa nghe nói. Tớ còn muốn hỏi cậu đây.
Thời gian trôi qua từng phút, nàng hỏi đi hỏi lại cũng vô ích.
Nàng đặt nhấn số điện thoại của cảnh sát trên trang quay số. Đầu ngón tay nàng run rẩy vẽ vài vòng tròn trong không trung. Cuối cùng, ngay trước khi chạm vào nút quay số, một tin nhắn của một người bạn đột nhiên xuất hiện ở thông báo trên cùng tên của một thành phố nào đó.
[Tôi vừa nhìn thấy trong túi phòng của cô ấy.]
Sau đó, nhạc chuông quen thuộc của cuộc gọi đến vang lên, nàng gần như trả lời ngay lập tức, nhưng sau đó lại cẩn thận trả lời: "Alo?"
Người đối diện nghe thấy giọng nói run run của nàng có gì đó bất thường, vội vàng hỏi: "Sao vậy?"
"Cậu ở đâu?"
Câu trả lời là một sân bay địa phương cách đó hàng ngàn dặm.
Trên tin tức xã hội không có gì khủng khiếp xảy ra, cô chỉ muốn cắt đứt mọi liên lạc và trốn đi một thời gian rồi đi nơi khác thư giãn.
Mười phút trước, máy bay của cô hạ cánh, cô mượn cục sạc dự phòng ở sân bay và muộn màng đưa tin trên mạng rằng cô vẫn an toàn.
"Tại sao cậu không nói với tớ?"
"Ban ngày tớ nói trong túi là sẽ bay đến thành phố khác để thư giãn." Cô trả lời không được tự nhiên.
Hứa Dương Ngọc Trác nghẹn ngào một lát, che trán, cắn mu bàn tay, cố gắng bình tĩnh lại mấy giây mới đáp: "Không thấy."
Có thể là do đầu óc nàng bị gián đoạn sau giờ làm việc, hoặc có thể nàng bị nỗi sợ hãi lấn át, hoặc thậm chí trong tiềm thức nàng cảm thấy rằng người này sẽ nói cho nàng biết những gì quan trọng trước, không cần phải quá chú ý đến thông tin của cô trên mạng. Nên vừa rồi không liên lạc được với ai, nàng gần như không nghĩ đến việc tìm kiếm trên nền tảng xã hội.
"Tớ tưởng cậu sẽ nói với tớ những chuyện này trước."
Nhưng hóa ra nàng ấy phát hiện ra muộn hơn hầu hết mọi người.
Gấp gấp đến mức không có thời gian để gửi một tin nhắn đặc biệt để thông báo cho nàng sao?
Giọng nói của nàng đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, sau khi bị gió lạnh xâm chiếm, mang theo chút lạnh lẽo, giống như đang tự giễu cợt bản thân.
"Không... Nghe nói hôm nay cậu có việc nặng, sợ tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến cậu nên định sau khi xuống máy bay sẽ liên lạc với cậu..." Cô ngập ngừng, lộ ra vẻ rụt rè.
Nhưng tại sao nàng lại biết chuyện này cùng lúc với những người khác?
Trong trường hợp này, sự khác biệt giữa nàng và những người khác là gì?
Hứa Dương Ngọc Trác khó chịu, giữ những lời này trong miệng, cuối cùng nàng cũng không nói gì. Nói về chuyện đó bây giờ có lẽ sẽ chỉ khiến cả hai cảm thấy tồi tệ hơn và phá hỏng tâm trạng của nhau.
Vì vậy nàng dụi mắt và cố gắng gạt mọi thứ sang một bên.
"Nếu là hiểu lầm thì quên đi, tớ đi ngủ trước. Cậu cũng nên về khách sạn nghỉ ngơi sớm, chú ý an toàn của mình."
Sau khi cúp điện thoại, màn hình tắt ngấm phản chiếu khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng. Khi nàng đưa tay chạm vào thì khắp nơi đều có hơi ẩm. Che phủ trái tim nàng vẫn còn đó những nỗi đau còn sót lại sau những thăng trầm cảm xúc.
Hứa Dương Ngọc Trác không thể nhớ lần cuối cùng nàng khóc như thế này là khi nào.
Sau khi căng thẳng tột độ, nhịp tim căng thẳng của nàng cuối cùng cũng thả lỏng, dựa vào gối gần như ngủ thiếp đi.
Khi nàng thức dậy thì đã là buổi chiều, nàng mò mẫm mở điện thoại ra. Người phụ nữ dậy sớm đã gửi cho nàng rất nhiều tấm ảnh: bình minh, bãi biển, ảnh selfie...
Cuối cùng cũng nhớ ra sự tồn tại của người yêu mình.
Đẹp. Đẹp lắm. Thích.
Nàng trả lời và đưa ra vài nhận xét, nhưng vì chuyện hôm qua mà nàng có phần lơ là.
Nếu tối qua cũng có thể gửi tin nhắn cho nàng sớm hơn thì tốt rồi.
Trong giờ làm việc, cô để mắt tới giao diện của Trương Hân và nhấn vào "kiểm tra".
Nàng chỉ thấy một vài bức ảnh nàng vừa xem trong khung chat của cả hai được đăng trên nền tảng xã hội của cô ấy.
Không hiểu sao nàng lại cảm thấy đặc biệt cáu kỉnh. Trước đây nàng cảm thấy chả có chuyện gì, nhưng sau chuyện xảy ra tối qua, nàng cảm thấy chán nản và oán hận vô cớ.
Nếu ai cũng có thì nàng cũng không muốn nữa.
Nàng luôn theo đuổi một hình tượng độc nhất vô nhị. Phải tự mình chọn một cái tên tiếng Anh, và nó phải là duy nhất trên thế giới; phải tự mình viết một bài hát, và nàng phải viết một cái gì đó mà không ai khác có thể viết được - điều đó cũng sẽ rơi vào tình yêu đích thực của nàng.
Nàng muốn trở thành người nắm giữ điều khiển từ xa duy nhất của điều hòa trung tâm, muốn những khoảnh khắc đáng yêu của cô mà người khác không biết được chỉ có thể được thể hiện ra trước mặt nàng. Thậm chí còn muốn cô luôn báo cáo và chia sẻ với chính mình những bức ảnh mà chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy. Muốn tất cả của cô ấy, tham lam đòi hỏi sự của độc nhất vô nhị cô ấy.
Vì vậy, nếu cậu đưa nó cho tất cả mọi người rồi tiện thể đưa cho tớ một phần, thì đừng có mà đưa nó cho tớ, Trương Hân.
3.
Có lẽ từ lúc chúng tôi ra đi không lời từ biệt, mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ hơn.
Trương Hân có thể đi đến kết luận tương tự khi lướt khung trò chuyện vô số lần, rồi tắt màn hình điện thoại như thể bỏ cuộc, không nói nên lời.
Cô đã định đi ra ngoài thư giãn vào cuối năm từ lâu, nhưng buổi biểu diễn của Hứa Dương Ngọc Trác tình cờ được sắp xếp. Là một người nhất định phải có mặt, cô đương nhiên chọn cách hoãn chuyến đi nước ngoài ban đầu để thực hiện lời hứa ở cạnh nàng vào mỗi sinh nhật.
Chỉ là mấy ngày nay thời tiết ở Thượng Hải u ám, bất ổn, cộng thêm những cơn gió lạnh ập đến luôn cản trở khả năng đi lại và hít thở không khí trong lành của cô, khiến cô vô cớ muốn chạy trốn.
Ngay khi cô muốn ra ngoài vào ngày hôm đó, cô đã bị dự báo thời tiết mưa ngăn cản. Về phòng chán nản, điện thoại kêu reng vài lần và nhận được hàng loạt tin nhắn khó coi.
Lại tới nữa rồi.
Đuôi mắt cô trở nên tối sầm, cô nhanh chóng rời mắt khỏi những lời nói bẩn thỉu như muốn tránh khỏi dịch bệnh, đồng thời khéo léo ấn chặn và xoá đi.
Nhưng cuối cùng sẽ có vài dòng chữ buộc phải cuốn vào tâm trí, giống như bụi bặm không thể tránh khỏi khi đi ngang qua bãi rác.
Chẳng qua là mắng mỏ, cảnh cáo, dùng đủ loại lời lẽ khó nghe, còn tung ra thêm vài tin đồn về cô và Hứa Dương Ngọc Trác.
Thở dài, cô nhàm chán lướt các nền tảng khác nhau, hy vọng tìm được nụ cười xua tan mây đen. Không ngờ, cô nhìn thấy một cuốn sách hướng dẫn du lịch về một thành phố nào đó đang mở cửa vào mùa, trong đó có những món đồ mà cô muốn trải nghiệm một lần trong thời gian dài.
Thời tiết dễ chịu và phong cảnh đẹp đặc biệt hấp dẫn, trong mắt cô lúc đó nó như một vị cứu tinh. Thấy mấy ngày tới không có việc gì đặc biệt nên cô quyết định rời đi. Trước khi sạc được một nửa pin điện thoại, cô đã thu dọn quần áo dùng cho vài ngày và lên máy bay đến một thành phố khác.
Hứa Dương Ngọc Trác đã nói rằng ngày hôm đó nàng ấy có rất nhiều việc và có lẽ sẽ phải tan làm vào đêm khuya. Để tránh cho nàng lo lắng, ban đầu Trương Hân dự định sẽ liên lạc với Hứa Dương Ngọc Trác ngay khi cô hạ cánh. Không ngờ thời tiết xấu khiến chuyến bay bị lỡ, phải trì hoãn vài giờ.
Ngay lúc tín hiệu được khôi phục, hàng chục cuộc gọi nhỡ và vô số tin nhắn từ Hứa Dương Ngọc Trác hiện lên tràn ngập trong cô.
Thôi toang, một khắc vô ý đã để nàng lo lắng thái quá rồi.
Nhưng cuộc gọi đầu tiên đến là cuộc gọi của một người bạn khác, sau vài câu chào hỏi, người bên kia cười lớn và mắng: "Mau gọi cho Hứa Dương đi, cô ấy sẽ lo lắng chết mất, tìm cậu khắp nơi."
Cô không biết mình phải viện cớ gì để khiến đối phương yên tâm, cô tin rằng mình thực sự không sao, chỉ là cô bị cảm xúc đột ngột tấn công, cần tìm một nơi để hít thở.
Nhưng cuộc gọi rất ngắn, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không hỏi quá nhiều câu hỏi, trong lúc trò chuyện, điều duy nhất có thể cảm nhận được chính là sự mệt mỏi của đối phương.
Cô chợt cảm thấy sợ hãi, thà để Dương Ngọc Trác trách móc cô và bộc lộ hành vi vô lý của mình còn hơn như bây giờ, tưởng chừng như yên bình nhưng thực ra lại khiến cô càng thêm mơ hồ, khó lường.
Sau ngày hôm đó, Hứa Dương Ngọc Trác trả lời cô ít tin nhắn hơn và trả lời bằng vài câu vội vàng cho có lệ thường xuyên hơn.
Cô cảm thấy khó chịu nhưng cũng hiểu rằng đối phương đang bận và không muốn tiếp tục đăng thêm những điều khiến đối phương cảm thấy phiền toái, buồn chán và nặng nề nên cô cố tình gửi tin nhắn ít thường xuyên hơn.
Đi đâu, gặp gì, xảy ra chuyện gì, cô luôn theo thói quen nhập vào khung thoại với Hứa Dương Ngọc Trác, sau khi gõ một đoạn văn dài, cô chợt tỉnh dậy, giận dữ xóa đi, hoặc đơn giản là đăng lên diễn đàn công cộng.
Từ đó trở đi, cô ít báo cáo về bản thân hơn và theo thời gian, cô ngày càng quen với việc ít báo cáo hơn.
Còn Hứa Dương Ngọc Trác quả thực đang bận bịu công việc, cô không còn vì điều này mà bị gắn mác "ngó lơ tình cảm". Trong cuộc gọi video thường lệ mỗi tối, cô thấy nàng trông mệt mỏi. Họ chỉ mới nói chuyện có vài phút, cả hai đều ngáp dài, Trương Hân biết nàng đang lo lắng về công việc, cô không muốn nàng phải lo lắng về mối quan hệ của mình nữa nên đã để nàng đi ngủ, hy vọng điều đó ít nhất có thể cho nàng có một giấc mơ bình yên trong mười tiếng mà không phải lo lắng về mối quan hệ của cả hai nữa.
Và cô lại tiếp tục cuộc hành trình của mình một cách lơ đãng, từng ngày một, mong đến ngày cô đi đến cuối hành trình và trở về, mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.
Nhưng không.
Đêm cô trở về, cô bạn gái 100% đam mê sự nghiệp vẫn đang dốc lòng chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Khi bước vào, cô chỉ kịp cất giọng nói: "Tớ về rồi".
Hứa Dương Ngọc Trác dường như thực sự không còn sức lực để theo đuổi chuyện đó nữa - tại sao cô lại đột ngột rời đi và tại sao cô lại đột ngột quay lại.
Trước đây, mỗi lần cô đi du lịch về đều bị nàng quấy rầy, hỏi những câu như: Có món gì ngon không? Biển ở đâu đẹp hơn? Cậu đã mua quà lưu niệm gì cho tớ? Ngoài ra, cô gái cậu gặp có đẹp hơn tớ không?
Như vậy, cứ như vậy, không bao giờ chán.
Nhưng lần này nàng nói rất ít, hầu như không có gì ngoài vài câu chào hỏi hàng ngày. Khi nhận được món đồ trang sức bằng kim loại mang từ thành phố khác về, nàng chỉ lau chùi, khen ngợi vài câu rồi cất vào tủ. Đến cuối đêm, nàng chỉ cuộn tròn trong vòng tay của cô và ngủ thiếp đi, không có sóng, gió hay nguy hiểm.
Nàng đang ngủ rất sâu, thở nặng nề và cơ thể rất nóng, vẫn có nguy cơ bị sốt.
Lắng nghe hơi thở của Hứa Dương Ngọc Trác và nhìn gương mặt mộc có phần hốc hác của cô, sự mệt mỏi hiện lên trước mặt Trương Hân một cách sống động nhất. Nó nặng hơn hàng trăm lần so với những gì được nhìn qua màn hình.
Mình thế mà đã không ở bên cạnh cậu ấy vào lúc này sao?
Trương Hân vén mái tóc đang che đi gương mặt Hứa Dương Ngọc Trác và cẩn thận đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng.
Cô bị mắc kẹt trong một mâu thuẫn khó tả, không lên không xuống, không tiến cũng không lùi. Cô muốn hỏi nhưng lại sợ nói ra vào lúc này chỉ làm tăng thêm sự lo lắng trong nàng.
Cứ đợi thêm vậy.
Có lẽ cô đã bị Hứa Dương Ngọc Trác lây nhiễm, đột nhiên bị bao quanh bởi một cảm giác mệt mỏi vô cùng mãnh liệt, khuôn mặt của đối phương in sâu vào trong mắt cô, dần dần mờ đi, cho đến khi cô nhắm mắt lại.
4.
Có vẻ như đã rất lâu rồi mới thực sự nhận ra tâm trạng chán nản của Trương Hân.
Phải thừa nhận rằng, Hứa Dương Ngọc Trác ở một mức độ nào đó vẫn giận dỗi về việc cô bỏ trốn mà không nói một lời, hành động của nàng như trả thù như tức giận, và có rất ít tương tác với cô.
Nhưng lại quên hỏi cô ấy tại sao lại bỏ trốn và lúc đó cô ấy phải chịu đựng những đau khổ tinh thần nào.
Đêm đầu tiên trải qua trong tình trạng kiệt sức và sợ hãi kéo dài, rồi ngày thứ hai và thứ ba tiếp tục bị mắc kẹt trong công việc ghi hình và các thiết lập chương trình... cho đến khi Trương Hân quay lại như một người khác và tràn đầy năng lượng. Nàng quên mất phải hỏi đối phương, cũng như tìm hiểu nguyên nhân của sự yên lặng của ngày hôm đó.
Đêm cô trở về, Hứa Dương Ngọc Trác thực sự lo lắng cho cô nên tạm thời gác lại mọi chuyện, lao mình vào vòng tay cô để sưởi ấm. Nàng thực sự không biết làm sao để mở miệng nói về nỗi hoảng sợ của mình đêm đó, giải thích hành vi tức giận và trẻ con của mình sau đó, cũng như mong muốn có được quyền sở hữu độc nhất vô nhị từ cô.
Nhưng sức lực của con người luôn có hạn. Một số cảm xúc trôi qua rồi cũng nhạt đi, lười nhắc lại, cũng như khó diễn tả tâm trạng lúc đó, có vẻ như việc đề cập lại nó cũng chẳng ích gì..
Hứa Dương Ngọc Trác do dự hồi lâu, không tự nhiên đáp lại lời nói của đối phương, nghĩ ra vô số cách để nói chuyện, nhưng cuối cùng lại bị mệt mỏi chế ngự, chỉ để lại một câu: "Ngủ?"
Nàng luôn muốn những cảm xúc không vui của mình trở thành quá khứ, một quá khứ không ai nhắc tới.
Nhưng chúng không biến mất mà bị ép vào một khoảng không mà ngay cả nàng cũng không thể phát hiện được, tích tụ suốt chặng đường nhưng không thể tìm thấy chúng. Cho đến khi nhìn lại một thời điểm nào đó trong tương lai, nàng mới nhận ra rằng những điều đã qua khiến nàng cảm thấy bất lực, những điều mà nàng tưởng đã lãng quên trong quá khứ, dần dần phát triển thành cảm giác bất an sâu sắc hơn, thấm vào mọi thứ ở hiện tại. .
Trương Hân luôn tỏ ra thụ động trong những lúc như vậy, làm theo mọi kế hoạch của cô, dù tốt hay xấu, đi theo con đường mà Hứa Dương Ngọc Trác thấy thoải mái, không nhắc lại việc đó.
Nhưng duy trì một mối quan hệ là một vấn đề khó khăn và khó khăn không có nghĩa là che đậy đi vết sẹo rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hứa Dương Ngọc Trác đêm hôm sau cũng không có đi tìm cô, nàng chỉ nói một tiếng mệt mỏi.
Khi bạn cực kỳ mệt mỏi vì làm việc, thậm chí chỉ cần bước vài bước cũng có thể coi là cực hình. Huống chi tình đang trong tình thế thờ ơ với Trương Hân khiến nàng đã mất đi lý do để nàng phải vượt qua nó.
Không còn sức nữa, mệt rồi.
Nàng dựa vào đầu giường và ngẫu nhiên mở nhiều nền tảng xã hội khác nhau, đăng những bức ảnh kinh doanh tương tự hay khác nhau, cá tính tinh nghịch, ngọt ngào dễ thương, sau đó gõ vài dòng copywriting theo phong cách Hứa Dương Ngọc Trác để bày tỏ rằng nàng ấy đang ở trong tình trạng tốt- - Thậm chí mặc dù bây giờ nàng ấy không ổn chút nào.
Một loạt thao tác đã hoàn tất, doanh nghiệp không còn mở cửa nhưng người đó vẫn không gửi tin nhắn.
Đợi, đợi, đợi, cho đến khi cuối cùng nàng không thể hiểu được mình đang chờ đợi điều gì.
Nàng luôn nghĩ rằng Trương Hân sẽ đến tìm nàng, nhưng nàng vẫn không nghe thấy tiếng gõ cửa hay mở khóa cửa cho đến khi nàng ngủ thiếp đi.
Vì vậy cuối cùng nàng tức giận nghĩ: Ai mà không phải là một người phụ nữ độc lập, Trương Hân?
Nàng và Trương Hân luôn có những mâu thuẫn không cần thiết vào những thời điểm nhất định.
Họ nhẫn nhịn nhưng lại lo lắng cho nhau không dám nói ra, cho đến khi quá khứ khó chịu cuối cùng khiến hai người nghẹt thở.
Nhưng bây giờ đơn giản là nàng không thể dành thời gian để cùng cô giải quyết toàn bộ sự việc.
Không biết bắt đầu từ khi nào, việc có thể bộc lộ cảm xúc đã trở thành một điều xa xỉ, tốn gần hết thời gian trong ngày, tiêu hao gần hết sức lực, tựa vào vòng tay của một người cụ thể, khóc lóc la hét không chút dè chừng. Cuối cùng, từ những vụn vỡ lại tìm thấy mộ bản thân mới.
Thời gian ít ỏi mà nàng có để thả lỏng thậm chí còn không đủ để có một bữa ăn nhàn nhã.
Vì vậy, hãy đợi thêm một chút nữa cho đến khi mọi chuyện kết thúc.
Điều duy nhất nàng mong muốn là mọi chuyện không trở nên tồi tệ hơn trước khi được giải quyết.
5.
Hứa Dương Ngọc Trác không đến gặp cô. Đã hai đêm liên tiếp rồi.
Con người luôn dễ bị bào mòn bởi sự chờ đợi, giống như những viên gạch mục nát không thể cưỡng lại được.
Dù chỉ mới mấy ngày, Trương Hân cảm giác như khoảng cách giữa hai người đang bị kéo dài ra với tốc độ hàng năm ánh sáng, nhưng thời gian rõ ràng đã trôi qua rất lâu.
Cô mở điện thoại ra, bắt đầu ngơ ngác xem lịch sử trò chuyện của họ, luôn muốn tìm ra điều gì đó mới mẻ, hy vọng nếu nhìn thêm vài lần nữa sẽ có tin nhắn hiện lên.
Tình hình vẫn chưa được cải thiện kể từ khi cô trở lại và các cuộc trò chuyện vẫn rất ngắn. Hứa Dương Ngọc Trác không lạnh lùng cũng không thờ ơ, luôn khiến cô có cảm giác như đang đi trên băng mỏng.
Nhiều lúc cô muốn hỏi nhưng trong đầu lại nảy ra ý nghĩ "Bây giờ chưa phải lúc" nên xóa hết nội dung trong khung chat.
Thật ra cô đã nghĩ đến việc chủ động đến gặp Hứa Dương Ngọc Trác, dù sao nàng cũng không quá bận rộn và còn một chút thời gian để bù đắp cho những ngày cô biến mất. Nhưng mỗi lần đi tới phòng đối phương, nếu không phải đèn tắt, thì chính là cô đứng ở trước cửa sáng đèn, không dám gõ cửa. Cô cọ mu ngón tay vào tấm cửa gỗ vài lần rồi đột ngột thu tay lại. Cổ họng cô cũng nghẹn ngào, thậm chí không thể nói được một lời nào để yêu cầu nàng mở cửa.
Rõ ràng, Trương Hân có thể nghe thấy giọng nói giả tiếng mèo tuxedo kêu bên trong và một vài tiếng cười từ Hứa Dương Ngọc Trác.
Nhưng cô không dám. Những động tác vốn dĩ rất nhịp nhàng uyển chuyển giờ trở nên vô cùng khó khăn nên cuối cùng lại dừng lại trước cửa, chừa lại cho đối phương một khoảng trống riêng.
Vốn tưởng mọi chuyện sẽ dừng ở đây, nhưng tối hôm đó cô chợt nhìn thấy tin nhắn của Từ Dương Ngọc Trác, gọi cô ấy tới.
Cô ấy trông khá hơn hai ngày trước và cuối cùng cũng mỉm cười thêm vài lần nữa.
"Sao cậu lại gọi tớ đến đây? Cậu không bận à?" Trương Hân mỉm cười nhéo nhéo má nàng, cố gắng lấy lại cảm giác quen thuộc trước đây.
"Cậu nói xem?"
Hứa Dương Ngọc Trác nâng cổ cô, nghiêng đầu chạm vào khóe miệng cô. Sau khi ánh mắt họ gặp nhau vài giây, Trương Hân đã có thể đọc được suy nghĩ hiện tại của nàng.
Nhưng đáng tiếc là cuối cùng, đêm cuối cùng lại nói ít mà hành động nhiều.
Dường như mọi thứ đều cố tình chống lại nó, phá hủy bầu không khí vừa mới thư giãn được một nửa - thời tiết lạnh giá, máy sưởi ngang ngạnh, tin nhắn máy tính liên tục...
Đêm đó Trương Hân biết được rằng hôn cũng có thể rất lạnh. Đến khi kết thúc nụ hôn, cô không biết nước mắt của ai đã hòa vào, và đã rơi từ lúc nào.
Ngày hôm sau Hứa Dương Ngọc Trác gọi cô đến luyện tập.
Trước khi đến lượt mình, cô đợi ở hậu trường, vẫn đang suy nghĩ về chuyện tối qua.
Tình cảm vốn đã bị đóng băng trong mùa đông của họ vẫn chưa tan biến vì sự cố giường chiếu đêm qua. Họ vẫn như vậy, không thay đổi.
Cô không cảm thấy khoái cảm, nhưng cô cảm thấy, bất cứ khi nào Hứa Dương Ngọc Trác cần, cô đều sẽ đáp lại - ngay cả khi tình dục khiến cô không còn cảm giác được yêu.
Tiếng huyên náo càng ngày càng gần, buổi diễn tập của một số đồng đội có ý đồ xấu cũng kết thúc. Nhìn thấy nàng ở đó, cô quay lại nhìn Hứa Dương Ngọc Trác ở phía sau cười lớn và nói chuyện phiếm, khiến người trong cuộc vừa mới gặp dường như ngơ ngác.
"Tôi tự hỏi lần này nhà vô địch đối tác của chúng ta sẽ mang lại màn trình diễn tuyệt vời như thế nào?"
"Tất nhiên là nó phấn khích đến mức nó làm nổ tung mọi thứ."
"Tôi đang rât háo hức mong đợi điều đó!"
...
Như thường bị trêu chọc, Trương Hân không còn cảm thấy đỏ mặt nữa mà như thể đang nghe người khác kể chuyện. Cô ấy bình tĩnh lại một lúc và tỏ ra có chút khí thế của một tiền bối để bảo họ đừng gây rắc rối nữa.
Khi có nhiều người hơn, không gian hậu trường nhỏ bé sẽ tràn ngập mùi nước hoa, mỹ phẩm, đạo cụ sân khấu và quần áo, khiến không khí trở nên đục ngầu đến khó thở.
Hứa Dương Ngọc Trác ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, nghỉ ngơi một lát, vừa bắt đầu trang điểm lại vừa đưa ra vài nhận xét.
"Tớ cạn lời. Vừa rồi họ lại hỏi cậu sẽ viết cho tớ thư dài thế nào. Tớ nói làm sao tớ biết được? Sao không tự đi mà hỏi cậu đi."
Đôi mắt nàng đảo quanh, luôn giả vờ thản nhiên nhìn Trương Hân trong gương, cố gắng đọc được cảm xúc nào đó trong mắt cô.
Mỗi ngày mâu thuẫn kéo dài, nàng đều vô cùng nóng lòng muốn biết đối phương đang nghĩ gì nhưng lại luôn né tránh.
"Vẫn chưa viết ra, bản thân tớ cũng không biết." Trương Hân mơ hồ cười nói, "Cố chờ một chút, đến lúc đó chúng ta sẽ biết."
Nhưng trên thực tế, lúc này cô đã xóa đi sửa lại mấy lần, liên quan đến bức thư và những lời nói không thành thật của cô.
Cô thực sự rất khó để diễn tả bức thư này cho Hứa Dương Ngọc Trác.
"Quên đi, đi diễn tập thôi."
Hứa Dương Ngọc Trác đứng dậy trước và tự nguyện bỏ qua chủ đề này.
6.
Nếu Trương Hân là người thích phức tạp hóa những điều đơn giản thì Hứa Dương Ngọc Trác bảo đảm sẽ khôi phục mọi thứ về trạng thái ban đầu và sử dụng phương pháp đơn giản và trực tiếp nhất để giải quyết.
---Nhưng ít nhất lần này có vẻ như nó đã thất bại.
Ban đầu nàng nghĩ rằng sương giá lạnh lẽo mấy ngày qua ít nhất có thể được làm dịu đi và tan đi nhờ sự tiếp xúc về mặt tinh thần và thể xác. Không ngờ, nó dường như còn khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn. Chưa kể những phát sinh làm gián đoạn tiến độ tối hôm đó, thậm chí cả hai người họ dường như cũng không tập trung lắm, giống như đang cố gắng giải quyết vấn đề như thể đang làm nhiệm vụ.
Chiều hôm đó, nàng được biết từ những người bạn khác rằng Trương Hân có vẻ hơi buồn chán, luôn ngơ ngác không có lý do và thường phải gọi nhiều lần mới trả lời.
"Mau cứu cậu ấy đi!" Giọng nói nhanh nhảu của người bạn còn văng vẳng bên tai nàng, dường như coi chuyện này là chuyện đương nhiên - mọi người đều cho rằng Hứa Dương Ngọc Trác là liều thuốc tốt nhất để khiến Trương Hân cười, giống như một định lý khoa học nào đó đã được xác nhận cũng là điều không thể nghi ngờ.
Nàng cười một tiếng haha đánh trống lảng. Nhưng trong sâu tận đáy lòng, nàng bị bao bọc bởi một cảm giác bất lực hơn nữa không thể phá vỡ hay tránh né - nếu như người khiến cô ấy không vui lại là tôi thì sao.
Bên kia đám mây đen phía trên đầu Trương Hân là nàng.
Nàng vỗ trán, cảm thấy bất lực và chán nản không biết trách ai.
Chào buổi sáng.
Cậu đã ăn cơm chưa.
Cậu ngủ ngon không?
Chúc ngủ ngon.
Một vài phút gọi video.
Đây là tất cả cuộc trò chuyện trong khoảng thời gian này, và không thể chêm thêm vào điều gì khác.
Càng ngày càng ít lời, nàng luôn có cảm giác như hai người đang vô tình tham gia vào một cuộc chiến tranh giận dữ nào đó, so sánh xem ai có thể trả lời ngắn gọn và ai có thể điềm tĩnh hơn.
Hoặc có thể, họ chỉ đơn giản là không biết cách trả lời, cách giải quyết tình huống hoặc cách trở lại trạng thái bình thường. Những hiểu lầm giống như những quả cầu tuyết.. Lúc đầu, họ có vẻ kín đáo và lười để ý đến chúng. Sau này, khi chúng ngày càng lớn hơn, họ nhận ra rằng không có cách nào để phá vỡ chúng.
Phần lớn công việc chuẩn bị cho buổi biểu diễn đã được hoàn thành và nàng đã có thể về nghỉ ngơi từ sáng sớm.
Khi một người thư giãn sau một công việc nhàm chán, những thứ lộn xộn khác sẽ lợi dụng nó và lần lượt ùa vào tâm trí anh ta, nhắc nhở bạn hết việc này đến việc khác "chưa giải quyết được".
"Vấn đề chưa được giải quyết" lớn nhất hiện nay chính là nàng và Trương Hân.
Nàng đang ôm con Jellycat lớn do Trương Hân để lại, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương của đối phương. Sự lo lắng bùng lên vào một số thời điểm đặc biệt vô lý, khiến con người cảm thấy thót tim và khó chịu.
Nhớ lại câu chuyện đùa của bạn mình ban ngày khiến nàng càng khó ngủ hơn--
"Trong khoảng thời gian này có phải cậu quá bận để dành thời gian cho cô ấy không?"
"Rõ ràng là cô ấy không ở cạnh tôi, được chưa?"
Thật dễ dàng để nói điều đó trong khi giả vờ bình thường, nhưng tất nhiên đó không phải là sự thật. Trên thực tế, nàng và đối phương đều cực kỳ trẻ con và tránh mặt nhau.
Hoặc có thể họ thực sự cần một chút thời gian bên nhau để bình tĩnh lại trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Vì vậy nàng đã gửi một tin nhắn cho Trương Hân sau một thời gian dài vắng bóng.
Đối phương nhanh chóng đi tới, tựa hồ rất mong chờ giây phút này, nhưng vẻ mặt lại chỉ là loại dịu dàng thờ ơ đó, đó là cảm xúc khó hiểu nhất. Hứa Dương Ngọc Trác lần này mới hiểu, ngày xưa khi cô bày tỏ tình cảm với nàng, hóa ra chỉ là cô muốn thôi, chứ không phải nàng thông minh đến mức nào.
Trương Hân mặc bộ quần áo ở nhà bình thường, tay áo xắn lên gọn gàng, nở một nụ cười chuẩn mực với Hứa Dương Ngọc Trác. Giống như trước đây khi nấu một món gì đó thơm ngon hấp dẫn rồi bảo cô ấy nếm thử.
Như trước, cô nhẹ nhàng gọi tên Hứa Dương Ngọc Trác mấy lần.
Ham muốn đột nhiên bộc phát, không có lý do và có quá nhiều lý do, đến cả thắt lưng và đầu ngón tay của cô chạm vào đều rất ra gì.
Cơ thể cô quanh năm ấm áp, trong thời tiết lạnh giá khiến người ta muốn đến gần cô. Hứa Dương Ngọc Trác quàng cổ cô, hôn cô, cởi quần áo cô rồi ngã vào chiếc giường âm áp, giống như vô số lần trước.
Nhưng lần này định mệnh đã khác.
Họ đã bị gián đoạn quá nhiều lần và buộc hai người phải trở về thực tại từ bầu không khí ban đầu. Trời lạnh đến mức dù có bật máy sưởi lâu cũng không nóng lên.
Ngay cả nước cũng lạnh, có chút lạnh, dính vào phía dưới, khiến người ta càng cảm thấy khó chịu.
Trương Hân trả lời tin nhắn trước và im lặng chờ đợi, chờ nàng kết thúc cuộc gọi. Cô tựa cằm lên vai Hứa Dương Ngọc Trác, ôm nàng qua khe hở giữa các ngón tay và lướt ngón tay dọc theo mu bàn tay. Cô mơ hồ nghe được đối phương mơ hồ nói vài câu, điều chỉnh thời gian? Sắp xếp lại? Phong cách gì? Tốt. Có thể. Cứ làm đi.
Cuộc gọi cuối cùng cũng kết thúc.
"Được rồi, chúng ta tiếp tục."
Hứa Dương Ngọc Trác an ủi đối phương, quay đầu xoa xoa đỉnh tóc của cô - ngay cả cô cũng có thể phát hiện mình đã mất đi phần lớn hứng thú.
Cuối cùng, nó đã gần đến mức có thể, không còn một milimet khoảng cách nào nữa, nhưng vẫn có cảm giác rất xa.
Cơ thể như chai sạn, lòng lại càng chua chát. Hứa Dương Ngọc Trác càng nóng lòng muốn trở lại trạng thái ban đầu thì ngược lại nàng càng khó quay lại hơn.
Động tác của Trương Hân vẫn nhẹ nhàng, nhưng so với dục vọng rực lửa trước đây, sự vuốt ve hiện tại dường như giống một sự an ủi hơn. Nàng ngẩng đầu lên, tựa vào vòng tay của đối phương, phát ra những tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng khi nhịp điệu dần tràn ra, như thể nàng đang đung đưa trên một chiếc giường nóng, thoáng chốc đắm chìm trong sự thoải mái vô bờ bến.
Nụ hôn quen thuộc rơi xuống vai và cổ nàng, khiến nàng cuối cùng cũng tìm được cảm giác an toàn.
Làm đến cuối, duy chỉ một lần. Nàng thở dài một lúc, khóe mắt chìm xuống đến mức khó có thể mở ra được.
"Ngủ đi, tớ sẽ dọn dẹp cho cậu."
Một người quá ân cần thường khiến nàng ấy mất đi sự chủ động của bản thân ở một mức độ nào đó. Ví dụ như nàng vốn định nắm tay cô nói vài câu, nhưng mọi thứ đều tan biến dưới giọng nói dịu dàng của cô, chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng tỉnh lại thì buổi diễn tập đã kết thúc, nàng bước ra bước đầu tiên để chặn người đang chuẩn bị rời khỏi sân khấu.
"Tối qua cậu ngủ không ngon à?" Cô kéo Trương Hân xuống và tháo chiếc kính râm to của cô ra. Đúng như dự đoán, quầng thâm dưới mắt cô ấy nặng trĩu và rũ xuống, nhưng cô ấy không thèm che chúng đi.
Khi Hứa Dương Ngọc Trác nghĩ về điều đó, nàng chợt nhận ra mọi chuyện đã trở nên tồi tệ như thế nào. Nghĩ lại trước đây, sau khi làm xong, cho dù Trương Hân có việc khác phải bận rộn, cô cũng sẽ không rời khỏi tầm mắt nàng. Cô hứa sẽ ở bên cạnh nàng mọi lúc.
Nhưng đêm qua cô ấy đã chạy trốn. Tiếng đóng cửa dứt khoát vẫn khiến trái tim nàng chấn động.
Những lời vốn chỉ là những lời quan tâm, giờ nghe có vẻ đầy thâm trường. Trương Hân nghĩ đến trải nghiệm không thể diễn tả được tối qua, trái tim cô lại cảm thấy đau nhói, điều này thực sự khiến cô có dũng khí để nói ra nửa câu đã chôn sâu trong lòng.
"Tớ không muốn, cứ làm vậy với cậu khiến tớ cảm thấy như..."
Giống như một công cụ. Cảm giác đến và đi khi được cậu gọi nó thật khó chịu.
Chỉ nửa câu thôi, không hơn. Trương Hân không thể nói được nữa. Nếu còn tiếp tục nói, sợ rằng ngay cả chính mình cũng sẽ khinh thường chính mình.
Trương Hân nghĩ như thế ư?
Khi đó Hứa Dương Ngọc Trác mới hiểu được nguyên nhân khiến cô có những hành động không thoải mái trong buổi diễn tập. Cô tránh tiếp xúc với cơ thể nàng, như thể đang lo lắng, sợ chạm vào làn da trần của nàng.
"Tớ không......"
Không, đó hoàn toàn không phải là điều cô ấy nghĩ.
Là vì cô rất muốn cùng nàng quay về quá khứ, về khoảng thời gian tươi đẹp nhất.
Thật không ngờ, chúng ta càng cố gắng đạt được bước đột phá trong vấn đề này thì nó càng trở nên kém hiệu quả và mọi việc càng trở nên tồi tệ hơn.
"Những người khác còn đang đợi diễn tập sau, chuyện này sau đó sẽ nói."
Trương Hân nhẹ nhàng vuốt ve vai nàng, khó khăn nuốt xuống những lời không cần thiết, kiên quyết quay trở lại hậu trường, gọi đồng đội của mình cho buổi diễn tiếp theo lên tập luyện.
Chỉ có Hứa Dương Ngọc Trác dừng lại tại chỗ, im lặng nhìn theo bóng lưng của cô. Ánh sáng nhợt nhạt nhấp nháy rồi mờ đi, và với một tia sáng cuối cùng, Trương Hân biến mất.
Trong trạng thái xuất thần, Trương Hân, người đã biến mất khỏi tầm mắt nàng, dường như đã bước ra khỏi thế giới của nàng. Nỗi sợ hãi tột độ quay trở lại với nàng, ăn mòn nàng từng chút một cho đến khi cô kiệt sức.
"Hứa Dương? Chúng ta bắt đầu được chưa?" Đồng đội của nàng cười toe toét và đi đến chỗ nàng từ khi nào "Cho dù câụ không nỡ rời xa A Hân, cậu vẫn phải luyện tập với tớ trước, phải không?"
"Ồ...ồ! Được rồi, thầy phụ trách âm thanh bật nhạc đi!"
To be continued.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro