Chương 3
"Đến giờ tý, cô bé lọ lem cùng chiếc xe bí đỏ trở về nguyên dạng, thừa dịp Hoàng tử không chú ý, nàng lén đi ra bằng cửa sau, cho đến khi Hoàng tử biết được thì chỉ còn lại một chiếc giày thủy tinh, chàng cầm chiếc giày thủy tinh trong tay, đem đến từng nhà để các cô nương yếm thử..."
"Vậy Hoàng tử có tìm được cô nương ấy không?"
Các tiểu nha đầu mười sáu, mười bảy tuổi quên cả công việc của mình, nhìn chằm chằm Tiền Đa Đa, muốn được nghe kết cục của câu chuyện xưa.
"Hoàng tử phái người đến từng nhà, cuối cùng cũng tìm được nhà của cô bé lọ lem, nhưng nàng lại có đến hai tỷ tỷ rất ác độc, mơ mộng từ chim sẻ bay lên làm phượng hoàng, thế nhưng chân lại quá mập không thể mang vừa chiếc giày..."
"Đáng ghét, Hoàng tử nhất định sẽ không coi trọng các tỷ tỷ ác độc của cô bé lọ lem." - Tô Nịnh Nhi lên tiếng, nàng là người nhỏ tuổi nhất nên rất thích nghe những câu chuyện kỳ quái Nguyễn Tiểu Vũ kể.
Tuy rằng trên dưới Vương phủ đều loan truyền, Tiền Đa Đa chính là nương tử của sủng vật do Vương gia đem về, thân phận đáng xấu hổ, địa vị không rõ ràng, Vương gia đều ngầm nói, nếu nàng làm sai chuyện gì cho dù lớn nhỏ, nhất định cũng phải chỉnh nàng thật nặng.
Nhưng cùng Tiền Đa Đa ở chung nhiều ngày, các tiểu nha đầu trong phòng giặt y phục đều phát hiện nàng thật sự không phải con người điêu ngoa như lời đồn ác độc kia.
Chẳng những lòng nàng thiện lương, vui vẻ với người khác, còn thường xuyên kể chuyện cho các nàng, thoả mãn tâm tư của người khác.
"Cô bé lọ lem thật sự hạnh phúc, cuối cùng cũng có thể tìm được Hoàng tử làm tướng công của nàng, nên mới nói, có thể gả cho Lục Vương gia, chính là tâm nguyện của tất cả các nha đầu như chúng ta." - Liên Nhi nghe xong câu chuyện, kìm không được lộ vẻ mặt ước ao, nghĩ đến một ngày có thể lọt vào mắt xanh của Lục Vương gia, chỉ cần ngài thu nhận nàng vào làm thiếp thôi cũng sướng rồi.
"Đúng vậy đúng vậy, Lục Vương gia của chúng ta chẳng những là rường cột của triều đình, là người bên cạnh Hoàng Thượng, vả lại dung mạo vô cùng anh tuấn, không biết đã làm mê đắm biết bao nhiêu thiếu nữ trong kinh thành, nếu thật có thể làm nữ nhân của Vương gia, cho dù sống ít đi hai mươi năm, cũng cam tâm tình nguyện."
"Tiếc là chúng ta không có phúc phận đó, có thể trà trộn vào trong Lục Vương phủ làm nha hoàn, thỉnh thoảng được Vương gia nghía mắt một cái, đã vô cùng thỏa mãn rồi..."
Vài tiểu nha đầu bắt đầu líu ríu nói lên ý nghĩ của mình, chỉ riêng Nguyễn Tiểu Vũ nhịn không được lắc đầu than nhẹ. Trải qua vài ngày ở chung, nàng mới biết tất cả thị nữ, ca ca đều cho rằng Lục Vương gia là thần tượng.
Trải qua tìm hiểu, nàng biết được Lục Vương gia là con trai của Thái Hậu đương triều, là bào đệ của Hoàng Thượng, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã đứng đầu lục bộ, quyền thế ngập trời.
Cũng khó trách các tiểu nha đầu này sùng bái hắn như vậy. Phải nói thật, nếu không chú ý đến sự tà ác và cay nghiệt, khuôn mặt của Lục Vương gia sinh ra quả là để mê hoặc nữ nhân.
Chỉ tiếc, thời gian trôi qua dưỡng dục nên tính cách con người, làm cho hắn tản ra khí chất kiêu căng ngạo mạn và bá đạo, không người nào dám đến gần.
Nhìn các tiểu nha đầu này hưng phấn bàn luận về chủ tử anh tuấn nhiều tiền của mình, nàng thật sự không muốn tham dự, cũng không có hứng thú tham dự.
Kì thật nàng rất muốn biết, kiếp trước nàng đã làm gì mà hại mình đến mức bị gả cho sủng vật?
Một người là Vương gia cao cao tại thượng, một người là thiên kim tiểu thư ở Mai Long trấn, hai người làm sao quen biết nhau?
Còn đang suy tư, bên tai cô đột nhiên vang lên những âm thanh kinh ngạc.
"Trời ạ! Chiếc quần này được làm từ Vinh Quế phường đấy, hàng năm chỉ cung cấp cho hoàng tộc, những chức quan bình thường cho dù có bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng không có tư cách mua."
"Đúng vậy, chiếc quần này do Thái Hậu tự mình sai người mang đến cho Vương gia. Nhưng sau khi Lục Vương gia mặc vài lần, ngại nó quá rực rỡ, liền sai người đem vứt đi, vừa lúc hôm ấy đến phiên ta thu y phục bẩn trong phòng ngài ấy, ta giữ lại chiếc quần này ngay..."
Nha đầu kia xem nó như bảo bối, yêu thích không muốn rời, đem mảnh lụa mềm màu xanh biếc hít lấy hít để mùi vị đó, tựa như có thể đem đến vinh quang vô tận cho nàng vậy.
Nguyễn Tiểu Vũ nhịn không được rùng mình một cái. "Làm ơn đi, nếu các ngươi sùng bái Vương gia như vậy thì vẽ một bức tranh đặt ở đầu giường để thưởng thức không phải được rồi sao..."
Hành vi của nữ nhân thời này thật đúng là đáng sợ, ngay cả một cái quần người ta không cần nữa cũng có thể được quý trọng đến vậy.
"Ngươi không biết sao? Vẽ Vương gia là tối kị trong phủ, nghe nói lúc trước có rất nhiều họa sĩ không sợ chết, nhất quyết vẽ hình Vương gia, cuối cùng bị Vương gia phát hiện, kết quả bị ném vào hình bộ đại lao."
"Là vì..."
"Cái gì?" - Còn chưa kịp hỏi gì thì một tiếng nói vừa nghiêm khắc vừa già nua đã vang lên bên tai nàng. "Tiền Đa Đa, Vương gia lệnh ngươi qua phòng ngài có chuyện cần hỏi."
Bọn tiểu nha đầu đang tán chuyện hăng say, thấy Liêu quản gia đột nhiên đi vào phòng giặt y phục, cả đám sợ đến mức vội vàng câm miệng, lập tức giả bộ ra dáng chăm chỉ làm việc.
Nguyễn Tiểu Vũ cau mày, đôi tay ẩm ướt từ từ chà xát vài cái vào vạt áo. "Liêu quản gia, Vương gia tìm ta có chuyện sao?"
"Trong Vương phủ này, sứ mệnh của nô tài chính là tuyệt đối phục tùng theo mỗi một mệnh lệnh của chủ tử." - Vẻ mặt Liêu quản gia không chút thay đổi tựa như một tảng băng thật lớn.
Nguyễn Tiểu Vũ bất lực nhìn bằng nửa con mắt. Nói đến Liêu quản gia này, thật đúng là một tên nô tài trung thành.
Hắn chính là con người phong kiến trong phim truyền hình hay chiếu, chẳng những không hài hước lại còn cứng đầu cứng cổ.
Một lúc sau, nàng từ phòng giặt y phục đi đến phòng ngủ xa hoa vủa Vương gia, chỉ cần vừa nghĩ đến việc sẽ đối mặt với nam nhân lúc nào cũng có bụng dạ tà ác kia, trong lòng liền cảm thấy bực mình.
Xã hội cổ đại quả thật chỉ đặt vương quyền lên trên hết, nhất là những người trong hoàng tộc, huống chi nàng chỉ là một tên nô tài nho nhỏ, à mà không, ngay cả nô tài cũng không bằng.
Bởi vì nô tài tốt xấu cũng là người, nhưng nàng lại là thê tử của súc sinh.
Dựa theo cái suy nghĩ của tên nam nhân họ Lý kia, thê tử của súc sinh hẳn cũng là súc sinh đi.
Cảm xúc bi ai còn chưa tản ra hết, Nguyễn Tiểu Vũ đã đứng trước phòng Vương gia, đằng sau bức rèm hoa lệ kia, nàng loáng thoáng thấy thân ảnh tuấn mỹ mê người của hắn đang ngồi trên ghế dài đọc sách.
"Bẩm Vương gia, Tiền Đa Đa đã đến."
"Biết rồi, lui ra đi." - Một giọng nói miễn cưỡng vang lên, đồng thời toát thêm vài phần mị hoặc.
Liêu quản gia liếc nàng một cái, rồi xoay người rời đi. Còn lại một mình Nguyễn Tiểu Vũ, đi không được, lui cũng không xong, tuy rằng nàng không muốn, nhưng vẫn rất lễ phép đi vào phòng thỉnh an hắn một cái.
"Xin hỏi Vương gia gọi ta đến, có gì cần dặn dò?"
Đợi hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng hắn, nàng liếc thấy mặt trời đã sắp xuống núi, nàng còn hai mươi bộ y phục chưa giặt, nếu hôm nay không giặt hết, chắc chắn không được đi ngủ. Hơn nữa, gần đây nàng làm việc quá nhiều, giấc ngủ không đủ, mới đến buổi chiều, mí mắt của nàng đã nặng trĩu sụp xuống.
Biết rõ nàng ở bên ngoài nôn nóng, Lý Thừa Tuyên vẫn tiếp tục khiến nàng khó xử, hắn chậm rãi đến gần kệ sách, để cho nữ nhân làm tâm thần mình không yên ở ngoài nếm mùi vị khổ sở.
Nghe người hồi báo nói, Tiền Đa Đa tuy rằng bị phân công đến giặt y phục, cả ngày làm việc vô cùng nặng nề, nhưng cho đến bây giờ không hề nghe nàng than vãn một câu nào.
Vốn nghĩ rằng với tính tình của nàng chắc chắn sẽ làm cho người khác xa lánh, nhưng hắn thật không ngờ, không biết nàng dùng cách nào có thể làm cho bọn hạ nhân coi nàng như tỷ muội thâm tình.
Tốt lắm, nếu nàng có thể sống như thế, hắn sẽ dùng hình thức khác chỉnh nàng.
Có thù không báo không phải quân tử, mối thù hai mươi đại bản năm năm trước, hắn nhất định sẽ trả lại hết.
Ngoài mặt, Lý Thừa Tuyên lật vài trang sách tựa như đang xem nhưng đáy lòng lại suy nghĩ vô vàn biện pháp trị Tiền Đa Đa.
Điều nàng đến cạnh mình làm tỳ nữ, mỗi ngày cho nàng làm mười hai canh giờ, không cho nàng ăn, không cho nàng ngủ, không cho nàng tiền công, hừ! Khiến nàng phải gả cho một con súc sinh.
Đúng rồi, mùa đông có thể ra lệnh nàng đi chân không quét tuyết, mùa hè có thể ra lệnh nàng vào vườn phơi nắng cho mặt trời phơi khô da thịt...
Đáy lòng sinh ra vô số gian kế ác độc, mỗi một cách đều làm cho nàng sống dở chết dở.
Nghĩ đến đó, Lý Thừa Tuyên không nhịn được cười ra tiếng. Khi hắn nhớ đến Tiền Đa Đa còn đang đứng ngoài cửa, cuốn sách trong tay đã bị hắn bóp nát vụn.
Điều chỉnh thanh âm cổ họng rõ ràng, hắn khinh nhẹ ra lệnh nói: "Tiền Đa Đa, vào đây."
Chỉ bắt nàng đứng ngoài chờ chừng một canh giờ thôi, tuy rằng mánh khóe này không phải hay nhưng có cơ hội chỉnh nàng, hắn sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào.
Đợi một lát cũng không có động tĩnh gì, hắn lại hô lớn: "Tiền Đa Đa..."
Như trước vẫn không có lời đáp lại.
Chẳng lẽ Tiền Đa Đa kia không muốn sống, thừa dịp hắn không chú ý bỏ trốn rồi sao?
Tức giận nhất thời nảy lên trong lòng, bởi vì lúc nãy đã đuổi hết nha đầu hầu hạ trong phòng ra ngoài hết rồi, hắn nhảy dựng lên, vọt ra bên ngoài, khi hắn nhìn thấy Tiền Đa Đa đang ngồi dựa vào góc tường, không biết đã ngủ say từ khi nào, trái tim hắn đột nhiên nảy lên.
Mới mấy ngày không gặp, vậy mà nàng lại gầy hơn, xiêm y bằng vải thô rộng thùng thình, trông nàng gầy yếu hơn thường rất nhiều.
Bàn tay to lớn đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, hai mắt nhắm nghiền, hai hàng lông mi hướng về phía trước, chiếc mũi nho nhỏ vểnh lên phát ra tiếng hít thở đều đặn.
Lúc này, những mưu sâu kế độc định làm, hành hạ nàng phải quỳ xuống dưới chân hắn cầu xin tha thứ, giờ khắc này, ý niệm hung ác hoàn toàn biến mất.
Hắn tinh tế đánh giá nữ nhân mình hận nhất. Trong trí nhớ của hắn, nàng luôn kiêu ngạo, kiêu ngạo với hắn, với mọi người, ngay cả trong lời nói cũng kiêu ngạo, vô lễ với người khác, hoàn toàn không có tố chất của một tiểu thư khuê các.
Chẳng lẽ chỉ một cơn bệnh quái lạ kia, thật sự có thể thay đổi hoàn toàn bản chất một con người sao?
Hắn không phải Phật tổ, càng không có tâm từ bi, nhưng không hiểu tại sao nhìn nàng dựa vào vách tường ngủ như vậy, hắn lại thấy động lòng.
Khi hắn lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đang dang tay ra định ôm nàng vào lòng, nhưng có tiếng chân đột nhiên truyền đến, hắn theo bản năng vội vàng thu tay lại, tựa như trẻ con làm sai chuyện vội vàng đứng dậy, vừa vặn che giấu vẻ thất thố của chính mình.
"Vương gia, trong cung phái người đưa đến vài món y bào..." - Liêu quản gia mang theo hai tiểu thái giám vừa từ ngoại viện bước vào, liền thấy vẻ mặt chủ tử cứng ngắc, trên mặt đất còn có một nữ nhân đang ngủ.
Cẩn thận nhìn kỹ, người nọ đúng là người một canh giờ trước, Vương gia sai gọi đến - Tiền Đa Đa.
Lý Thừa Tuyên cảm thấy như bị bắt quả tang, bị ánh mắt mang theo ý thăm dò của Liêu quản gia nhìn chằm chằm vào mình, hắn cảm thấy không tự nhiên.
Lại nhìn người đang ngủ ngon mà vô tình gây ra họa, hắn lập tức không khách khí giơ chân lên đá, đá cái mông nhỏ bé của nàng, "Thật to gan, còn không mau đứng lên?"
Đúng là gặp quỷ mà, hắn khẳng định nữ nhân này thật sự là ma, mới có thể khiến hắn cho rằng bộ dạng nàng ngủ thật đáng thương.
Nguyễn Tiểu Vũ đang ngủ ngon lại bị đánh thức, theo bản năng nhảy dựng lên, không nhìn ra người trước mặt là ai, nàng nói cả một tràng dài: "Thực xin lỗi Trần quản lí, tổng tài tập đoàn Phạm thị nói hắn không khỏe, không thể tiếp nhận phỏng vấn được, ngươi có thể nói ta làm việc bất lực nhưng đừng trừ tiền lương của ta, bởi vì cha của ta còn thiếu nợ đánh bài vẫn đang đợi ta đi..."
Nói xong, phút chốc nàng cảm thấy có chỗ không thích hợp, miễn cưỡng mở hai mắt đang buồn ngủ, chỉ thấy Lục Vương gia cùng Liêu quản gia đều dùng ánh mắt như nhìn người bệnh tâm thần đánh giá nàng.
Nàng mới sực nhớ mình đang ở thời cổ đại. Trời ơi, suýt chút nữa nàng quên mất mình đã xuyên không rồi.
Lý Thừa Tuyên cười nhạt liếc nàng, "Hình như vừa rồi Hắc phu nhân ngủ rất ngon nhỉ!" - Ngữ khí mang theo vài phần châm chọc.
"Ừm... Cũng được lắm." - Nàng cứng nhắc cười cười, "Cũng không ngủ được bao lâu, chỉ mới chợp mắt được một chút..."
"Còn dám nói nữa, xem ra phép tắc của Vương phủ thật không thể trị được ngươi mà. Liêu quản gia..."
Cuối cùng cũng tìm được lý do để báo thù hai mươi đại bản năm năm trước, nhưng nhìn nữ nhân hiện giờ gầy yếu với vẻ mặt mệt mỏi như thế, nếu thật sự đánh nàng hai mươi đại bản, không biết hắn sẽ hủy hoại thân thể nàng như thế nào nữa.
Phạt nàng, không đành lòng.
Không phạt, không cam lòng.
"Không phải nói trong cung đưa đến vài món y bào sao? Mang vào trong cho bổn vương, Tiền Đa Đa phụ trách thay y phục cho bổn vương, hầu hạ phải tốt, miễn chịu phạt; Nếu hầu hạ không tốt, vứt ra ngoài, thưởng cho nàng hai mươi đại bản, trừng trị nghiêm khắc."
Kết quả là, vẻ mặt tồi tệ của Lý Thừa Tuyên cuối cùng cũng không tàn nhẫn ra quyết tâm báo thù hai mươi đại bản kia.
Nói đến chuyện hầu hạ người khác thay y phục, thật sự mà nói đối với Nguyễn Tiểu Vũ dễ như trở bàn tay, không khó nhọc chút nào.
Ngày đó vì muốn kiếm tiền nuôi sống gia đình, nàng vừa cố gắng với việc học tập nặng nhọc, vừa sử dụng khoảng thời gian rảnh rỗi sau khi học xong đi chụp studio.
Cách mặc xiêm y ở Dạ Hi quốc cũng giống như ở Đại Đường, trước kia tổ kịch lấy Đại Đường làm bối cảnh chính, nàng là người phụ trách chuyên mục này.
Dáng người Lý Thừa Tuyên cao gầy, những y bào từ trong cung đưa đến, mỗi một bộ y phục mặc lên người hắn đều trở nên cao quý bất phàm, làm người ta không thể không chú ý.
Soái ca ai cũng yêu, huống chi soái ca này có làn da trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, ngay cổ còn tản ra mùi hương bạc hà nhàn nhạt, càng biểu hiện ra sự hoàn mỹ của hắn, tuấn mỹ đến nỗi làm người ta lóa mắt thần mê không thể không thèm.
Giúp hắn thay y phục xong, nàng nhân cơ hội thử sờ sờ cơ thể cường tráng của hắn một chút xem nào. Oa! Không ngờ Lục Vương gia ở Dạ Hi quốc quyền cao chức trọng lại bị một tiểu nữ nhân nhỏ bé không đáng kể như nàng đây ăn vụng đậu hũ, bất mãn và ủy khuất đọng lại trong đầu nhiều ngày, trong nháy mắt tan thành mây khói.
Tuy Lý Thừa Tuyên cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng được đôi tay mềm mại nhỏ bé của nàng chạm trên người, thật thoải mái.
Không biết nàng dùng cách gì, hắn nhìn chính mình trong gương đồng, lại bừng bừng lộ ra khí khái anh hùng, thiếu đi nét âm nhu tuấn mỹ ngày xưa, ngược lại có vài phần cương khí, ngay cả hắn cũng để ý dung mạo của mình hiện tại và ngày xưa có chút khác biệt.
Thấy hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào gương đồng, Nguyễn Tiểu Vũ không khỏi cười trộm dưới đáy lòng. Kỳ thật nam nhân thỉnh thoảng cũng rất lưu tâm dung mạo và hình tượng của chính mình giống như nữ nhân thôi.
Cẩn thận sửa sang lại khối ngọc bội hình rồng bên hông, giúp hắn gấp lại nếp cho bộ y phục, trong mắt lại cười nói: "Xem ra hai mươi đại bản ta thiếu Vương gia, có thể miễn rồi."
Lý Thừa Tuyên hoàn hồn, không thể để cho nàng kiêu ngạo đắc ý được, lập tức trừng mắt nhìn nàng một cái, tuy không muốn như ý muốn của nàng, nhưng thật sự thủ pháp thay y phục của nha đầu kia, so với nha hoàn hầu hạ hắn mấy mươi năm cũng tốt hơn bội lần.
Hắn vòng vo chuyển đề tài, khôi phục vẻ bất chính quay mặt hỏi nàng, "Ngươi biết hôm nay bổn vương kêu ngươi đến có chuyện gì sao?"
"Thân là nô tài, làm sao dám tuỳ tiện phỏng đoán tâm tư của chủ tử." - Dù sao cũng không phải chuyện tốt.
"Nghe người ở phòng giặt y phục nói biểu hiện của ngươi cũng không tệ lắm."
"Tạ Vương gia khen thưởng." - Nguyễn Tiểu Vũ lập tức cảnh giác.
"Từ trước đến nay bổn vương rất biết trọng dụng những tên nô tài chăm chỉ..." - Hắn cúi đầu lén châm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cái mũi nhỏ tròn tròn vểnh lên. Hừ! Thật không đáng yêu tí nào.
Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng, nàng vốn chán ghét để hai chữ nô tài lên người, nhưng trên mặt vẫn duy trì nét tươi cười, "Đa tạ Vương gia quá khen." - Nàng vừa trả lời vừa giúp hắn sửa lại vạt áo.
"Cho nên bổn vương quyết định, thăng chức cho ngươi làm nha hoàn hầu hạ bên cạnh bổn vương."
Nhìn thấy giờ phút này Tiền Đa Đa nửa ngồi trên mặt đất ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt mang theo chút kháng cự, đáy lòng Lý Thừa Tuyên nhất thời cảm thấy nửa vui nửa bực mình.
Vui là, nhìn thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc như vậy, làm cho tâm trả thù của hắn thật thoả mãn.
Bực là, sao nàng lại có vẻ mặt như vậy chứ, hắn đường đường là Lục Vương gia của Dạ Hi quốc, biết bao nhiêu tiểu thư quyền quý muốn được như nàng, nàng cư nhiên lại không chịu.
"Thế nào? Hay là ngươi không muốn hầu hạ bổn vương?"
"Tay chân ta thô kệch, sợ làm thân hình cao quý của Vương gia bị thương thôi..." - Hầu hạ hắn? Nàng cũng không phải đang chán sống.
"Ngươi muốn cãi lại vương lệnh?" - Nghe vậy, Lý Thừa Tuyền chuyển sang ánh mắt lạnh lẽo nhìn nàng. "Bao nhiêu người trong Vương phủ muốn được như thế, ngươi còn không biết trân trọng!"
"Nếu Vương gia nói như vậy, ta càng không thể cướp đoạt cơ hội của người khác."
"Tiền Đa Đa!"
Hắn phát hoả xong, mới nhận thấy hành vi của mình thật ấu trĩ và buồn cười đến mức nào. Nữ nhân chết tiệt này, dám ở trước mặt hắn làm càn! Vốn định lợi dụng giáo huấn nàng một chút, nhưng sự thể lại thành ra như vậy, thật không vẻ vang gì.
"Ngươi cũng biết, nô tài hầu hạ bên cạnh bổn vương sẽ có rất nhiều lợi lộc." - Cưỡng bức không được, chỉ có thể dụ dỗ.
"Người biết kiếm tiền thì làm gì cũng kiếm được tiền thôi." - Hơn nữa, nàng không tham tài.
"Hừ! Nói thật dễ nghe, ngươi chỉ là một nữ nhân, có bản lĩnh gì dám mạnh miệng như thế?"
"Tuy ngài là Vương gia, nhưng trên mặt tinh thần, chúng ta ngang hàng."
Thấy nàng chu môi, đã không tuân lệnh lại còn dám cãi, làm khơi dậy không ít ý chí chiến đấu của Lý Thừa Tuyên. "Được, ngươi đã tự tin như vậy, vậy có dám đánh cược cùng bổn vương không?"
"Đánh cược gì?"
"Cho ngươi một tháng, nếu ngươi có bản lĩnh kiếm được năm mươi lượng bạc, bổn vương sẽ đáp ứng một điều kiện cho ngươi, nếu kiếm không được, ngươi phải ngoan ngoãn nhận sự trừng phạt của bổn vương."
Nguyễn Tiểu Vũ suy nghĩ một lát, cảm thấy đề nghị này đối với nàng mà nói có sức dụ hoặc thật lớn. "... Được, Vương gia ngài muốn cược, ta dĩ nhiên tuân theo."
"Nhưng điều kiện tiên quyết là, trong một tháng này ngươi phải ở cạnh hầu hạ bổn vương."
"Nương tử hát một khúc cho ông nghe, hát một khúc. hát một khúc, mau hát một khúc..."
"Ồn ào!" - Nguyễn Tiểu Vũ nắm một hạt đậu phộng lên, quăng vào cái miệng nhỏ của con vẹt kia, ngay tức khắc ngăn chặn tiếng lải nhải của nó.
Từ khi bị điều đến bên cạnh Lục Vương gia làm nha hoàn, nàng lại trở về căn phòng này, mỗi ngày bốn mắt trợn tròn nhìn nhau với con vẹt.
Con quỷ này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng ra thì toàn nói mấy lời văng tục.
Nàng tức giận trừng mắt liếc nó một cái, xoay người tiếp tục nghiên cứu ghi chép trước mắt trong tay của mình.
Năm mươi lượng bạc quả thực không phải con số nhỏ, từ khi đồng ý cá cược cùng Lục Vương gia, mỗi ngày trừ hầu hạ vị Vương gia kia còn phải nghĩ mọi cách kiếm cho đủ năm mươi bạc này.
Vất vả lắm mới nuốt được hạt đậu phộng trong miệng xuống, tiểu tử kia lại kiêu ngạo hô lên, "Nương tử dâng trà cho ông, dâng trà, dâng trà, dâng trà, dâng trà..."
Mắt thấy Tiền Đa Đa một lần nữa ném hạt đậu phộng về phía mình, Hắc Bảo vội vàng câm miệng, đôi mắt đen lúng liếng cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.
Sau một lúc lâu không nhúc nhích, nó mới mở miệng nói: "Đầu đất này!"
Nhấc chân, suy nghĩ, bên môi Nguyễn Tiểu Vũ lộ ra đường cong thiện ác bất minh cười nhạt, "Tướng công..."
Thanh âm của nàng ngọt ngào như vậy làm cho lông của Hắc Bảo dựng cả lên, vẻ mặt và bộ dáng kinh hãi nhìn nàng.
Nàng không có ý tốt đưa tay sờ sờ người nó, vẻ mặt cười tủm tỉm. "Ngươi đúng là một chú chim nhỏ vừa dễ thương vừa đáng yêu, xem đi, lông chim vừa đen vừa rộng, tiếng hót thì véo von..."
Hắc Bảo bị khen đến nỗi lâng lâng, lập tức mở cánh kêu cạc cạc.
"Ngươi thông minh như vậy, có thể nói cho ta biết mấy lời này ai dạy ngươi nói không?"
"Tướng công, chúng ta là người một nhà đúng không? Chỉ cần ngươi nói, cả đời này ta sẽ thương ngươi."
Tiểu tử kia nghiêng đầu qua, suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Vương gia Vương gia, kỹ nữ hầu rượu, đi dạo hoa lâu, cô nương xinh đẹp hát một khúc, Kiều Kiều cô nương xinh đẹp nhất, Kiều Kiều cô nương đáng yêu nhất..."
"Kiều Kiều là ai?"
"Tâm can bảo bối của Vương gia!"
Kiều Kiều cô nương? Bảo bối của Vương gia? Kỹ nữ hầu rượu? Đi dạo hoa lâu?...
Chẳng lẽ tên Lục Vương gia đó từng đem con chim này đi dạo kỹ viện? Kỹ viện có cô nương Kiều Kiều xinh đẹp kia?
Suy đoán như vậy, đột nhiên làm cho nàng có chút buồn bực, ngột ngạt. Nam nhân trên đời này... thật đúng là không có ai tốt hết.
"Ngươi cũng biết Lý Thừa Tuyên là ai?"
"Lý Thừa Tuyên, Lý Thừa Tuyên..."
"Lý Thừa Tuyên là lưu manh!"
"Lý Thừa Tuyên là lưu manh!" - Hắc Bảo nhanh chóng học được.
Nguyễn Tiểu Vũ phì cười, những lời này từ chính miệng nó nói ra thật thú vị.
Kỳ thật mấy động vật nhỏ này rất đáng yêu, suy nghĩ của chúng không phức tạp như con người, mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, sống vô ưu vô lo, so với con người mà nói không biết hạnh phúc hơn bao nhiêu lần.
"Ôi! Ngươi thì vui vẻ rồi, đáng tiếc ta lại cùng Vương gia đánh cược, nếu trong một tháng không kiếm được năm mươi lượng bạc, chắc chắn hắn sẽ nghĩ ra mưu kế nham hiểm để chỉnh trị ta..."
Bên này nàng lầm bầm lầu bầu, bên kia Hắc Bảo vỗ cánh, "Kiếm tiền kiếm tiền, Vương gia là người có tiền nhất thiên hạ."
Nghe đến đó, Nguyễn Tiểu Vũ chợt ngẩn ra, dùng sức vỗ đùi mình một cái, ôm lấy con vẹt, dùng sức hôn lên cái đầu nhỏ đáng yêu của nó một cái. "Yêu quá, ta thật sự yêu ngươi chết được."
"Yêu ngươi, yêu ngươi, ta yêu ngươi!" - Vật nhỏ học theo.
"Lần này Vương gia nhà ngươi chết chắc rồi."
"Chết chắc rồi, chết chắc rồi, Vương gia chết chắc rồi!"
"Hắt xì..." - Lý Thừa Tuyên hắt xì một cái thật to. Không phải phong hàn không phải lên cơn sốt, thì chắc chắn có người nói xấu sau lưng.
Đến tột cùng là người nào to gan lớn mật như vậy? Dám nói xấu sau lưng hắn?
Trong chính sảnh của Vương phủ, Lý Thừa Tuyên vừa lâm triều trở về, đi đi lại lại xem kỹ đám hạ nhân trong phủ đang bận rộn.
Nếu hắn đoán không sai, trong phủ này người có lá gan làm chuyện này, ngoài Tiền Đa Đa, thì còn ai vào đây?
Từ khi điều nàng đến bên cạnh hầu hạ, nàng chẳng những không học được khiêm tốn và phục tùng, ngược lại còn thường xuyên làm trái ý hắn.
Hắn đường đường là Lục Vương gia, Hoàng Thượng cũng phải xem trọng hắn, trong triều không có người nào không nịnh bợ hắn mà nàng lại dám làm như vậy, thật to gan.
Không ai như Tiền Đa Đa này, mỗi lần thấy hắn thì tránh đi thật xa, giống như trên người hắn có độc vậy, không chịu chủ động tiếp cận.
Nếu bắt nàng đến trước mặt mình làm khó dễ, nàng lúc nào cũng thành thạo đánh trả Thái Cực với hắn, bình thường đều là hắn mắng một câu, nàng trả lại ba câu, tuyệt không chịu thiệt.
Mấy ngày nay, hắn tức giận đến nỗi muốn đánh cũng không được, mắng cũng không xong, tiểu nữ nhân này như liệu được hắn sẽ không thể nào ra tay với nàng nên lại càng kiêu ngạo, càn rỡ, hung hăng hơn.
Nhưng nghĩ đến ước định một tháng, phiền muộn bao nhiêu cũng tản ra hết.
Hừ! Chỉ bằng nàng cũng muốn trong thời gian một tháng kiếm đủ năm mươi lượng bạc, thật si tâm vọng tưởng!
Để xem một tháng sau nàng không giao được bạc, hắn sẽ chỉnh nàng thế nào!
Chỉ là, nữ nhân này mấy ngày nay vì sao lại cười vui vẻ như vậy? Ngay cả làm việc cũng tràn đầy sức sống? Chẳng lẽ nàng nhặt được báo vật sao?
Lý Thừa Tuyên ngồi ngay ngắn trên ghế, đánh giá tiểu nữ nhân lúc ẩn lúc hiện này mấy lần, càng cảm thấy nụ cười trên mặt nàng càng khả nghi.
"Tiền Đa Đa, trà này do ngươi pha sao? Sao lại nhạt như vậy?" - Nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, hắn không nhịn được làm khó nàng.
Không đợi đến khi thân ảnh bận rộn kia đáp lại hắn, bên tai liền truyền đến tiếng kêu la bén nhọn.
"Đúng là tính tình thối, trà ngon không biết uống."
Cẩn thận nhìn lên, đúng là sủng vật Hắc Bảo của hắn.
Mắt thấy cách đó không xa Tiền Đa Đa che miệng cười, hắn lại tức giận đến nỗi muốn đập bàn!
Nói đến Hắc Bảo, gần đây thật không hiểu trúng tà gì, hôm đó hắn chỉ mới răn dạy một hạ nhân thôi, nói phòng ở dọn dẹp không sạch sẽ, nó lại gầm rú lung tung, "Ngại bẩn thì cút đi!"
Còn ngày hôm kia nữa, hắn nhìn thấy trên y phục mình có một vết bẩn giặt chưa sạch sẽ, còn chưa mở miệng khiển trách, thì vật nhỏ như hổ đói rình mồi trừng mắc nhìn mình, nếu hắn dám mở miệng giáo huấn người khác, hắn sẽ bị phản pháo lại ngay.
Dùng đầu ngón chân cũng biết, mấy từ ngữ trong miệng con chim ngu ngốc này từ đâu mà đến.
"Cười cái gì mà cười, có phải ngươi dạy Hắc Bảo mấy từ ngữ ô uế này không?"
Nguyễn Tiểu Vũ cầm cây chổi lông gà nhún nhún vai, cười vui vẻ. "Hắc Bảo là bảo bối của Vương gia, từ nhỏ đã được yêu chiều, nói gì làm gì đều được Vương gia dạy bảo, chúng nô tài làm sao dám thay ngài giáo huấn nó."
"Còn dám ngụy biện..."
"Lý Thừa Tuyên, ngậm miệng quạ đen của ngươi lại!" - Con vẹt không khách khí giáo huấn chủ tử nhà mình.
"Ngươi đúng là tiểu súc sinh..."
Một chưởng đánh về phía bàn sách, không biết có phải do lực đạo quá lớn hay không, giấy bút đều rơi lả tả, một mảnh gỗ nhỏ vụn đâm vào tay, nháy mắt, màu máu đã nhiễm đỏ lòng bàn tay hắn.
Lý Thừa Tuyên hổn hển trừng mắt con súc sinh vừa gây hoạ kia, khi hoàn hồn lại không biết bàn tay bị thương đã bị Tiền Đa Đa bắt lấy từ lúc nào.
Bản năng muốn rút về, lại bị nàng dùng sức giữ chặt.
Nàng tức giận liếc trắng mắt, khẩu khí thối tha nói: "Vương gia, ngài nghĩ thân ngài làm bằng kim cương sao, sao lại nhỏ nhen như vậy, bất quá chỉ bị con vẹt ngài nuôi dưỡng mắng mấy câu thôi, có cần giận đến thế này không?"
"Ngươi..."
"Đừng nhúc nhích, thứ này đâm rất sâu, nếu để lâu vết thương nhất định sẽ bị nhiễm trùng."
Nguyễn Tiểu Vũ xoay người lấy một cây châm, đẩy hắn ngồi xuống ghế dựa, nửa ngồi xổm trước người hắn, nhẹ nhàng dùng châm chọc vào da thịt hắn lấy mảnh gỗ vụn ra.
Lý Thừa Tuyên đột nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng làm cho hoảng sợ, lẳng lặng ngồi, nhìn tiểu nữ nhân trước mắt từ trên xuống dưới.
Ánh nắng chính Ngọ theo khe cửa phòng rọi vào, chiếu vào mặt nàng, làm toàn thân nàng như toả ra ánh sáng hoàng kim rực rỡ.
Không biết có phải mắt hắn bị gì hay không, gương mặt trắng nõn tinh xảo của nàng hôm nay mới đáng yêu làm sao.
Năm năm trước khi mới gặp nàng, chỉ cảm thấy nàng không phải là nữ nhân xấu xí, vài năm không gặp, bình tĩnh mà xem xét, cô nương mới mười bốn tuổi mấy năm trước, bây giờ đã trở thành một cô gái dễ dàng làm người ta yêu mến rồi.
Lý Thừa Tuyên đánh giá nàng một cách không kiêng nể như vậy, hưởng thụ ngón tay nhỏ bé của nàng đùa nghịch mình, thỉnh thoảng có đau một chút, nhưng lại có thêm hương vị đang dâng lên trong lòng hắn.
Nhìn đôi môi đỏ hồng sáng bóng ướt át của nàng, hơi thở mềm nhẹ đều đều thở ra, trên người còn có một hương vị nhàn nhạt tươi mát.
Thân hình mềm mại như vậy, ôm vào trong ngực, sẽ có cảm giác ấm áp như thế nào nhỉ?
Ánh mắt hắn không tự chủ được trở nên sâu thẳm, đột nhiên có một cảm giác không thể nào kiềm chế, muốn mở vòng tay ôm nàng vào lòng, bá đạo hôn lên cánh môi mềm mại kia, nhấm nháp hương vị tốt đẹp thuộc về nàng...
"Sắc lang, sắc lang, Vương gia là đại sắc lang!"
Tiếng kêu phá đám làm hắn sợ đến mức lòng dạ muốn nhảy dựng lên, toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt sắc bén khiếp người giống như sát nhân bắn về phía kẻ gây ra họa không biết sống chết, tự biết bản thân đã gây họa, Hắc Bảo giương cánh, bật dậy bay đi.
Nguyễn Tiểu Vũ không biết cho nên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, liếc hắn cười. "Phải nói, thiên phú ngôn ngữ của tướng công ta thật sự rất cao, đây đều là nhờ Vương gia ngày thường dạy dỗ tốt mới có được."
Không để ý đến vẻ mặt hắn xanh mét, nàng thong dong đứng dậy, cũng không cẩn thận làm rớt vài món đồ.
Không đợi nàng khom người lấy lại, Lý Thừa Tuyên đã nhặt lên. Hắn không khách khí mở mấy thứ này ra, là ngân phiếu, ba mươi hai lượng.
Hắn khó hiểu ngẩng đầu, híp mắt liếc nhìn nàng, "Ngươi trộm?"
Nguyễn Tiểu Vũ không khách khí giật lại ngân phiếu, giận dữ liếc hắn một cái. "Vương gia đừng vu oan người khác, Nguyễn... Tiền Đa Đa ta đi ngay ngồi thẳng, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc gì thẹn với lòng, bạc này do ta vất vả kiếm được. Hơn nữa, hạn định còn đến nửa tháng, bây giờ đã kiếm được ba mươi hai lượng, chắc chắn sẽ thắng cược Vương gia thôi."
Gương mặt tự phụ và ôn nhu bỏ lại một nụ cười xong, nàng không để ý đến vẻ mặt Lý Thừa Tuyên khó coi ra sao, liền cầm lấy chổi lông gà, xoay người chạy lấy người.
uxa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro