Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Thiếu nữ nằm trên giường nhắm chặt hai tròng mắt, hai gò má trắng nõn không chút huyết sắc, hơi thở yếu dần tản ra như sắp chết.

Đại phu ngồi trên ghế đẩu trước giường sau đó nhẹ nhàng cầm tay bắt mạch, thở dài và lắc đầu. Hành động nhỏ này, khiến cho người đàn ông trung niên đang chờ đợi bên cạnh nhất thời hốt hoảng.

"Trương... Trương đại phu, bệnh của tiểu nữ còn có thể cứu hay không?"

"Tiền lão gia, thật không dám giấu diếm, lão hành nghề bốc thuốc chữa bệnh hơn ba mươi năm, loại bệnh kỳ quái mà tiểu thư mắc phải, lão phu thật chưa từng thấy qua. Không hề bị thương hay trúng độc gì, hơn nữa mạch tượng hơi thở vững vàng, nhưng sắc mặt lại trắng bệch, tựa như ba hồn bảy vía bị bắt đi rồi, sinh khí không hề có..."

"Cái gì? Ngươi nói tiểu nữ mất ba hồn bảy vía sao?"

Chẩn đoán này, khiến tâm tư của Tiền lão gia bị rơi vào đáy cốc.

Nhớ lại ba ngày trước, nhi nữ bảo bối Tiền Đa Đa đang ăn cơm, bỗng la hét nói thân thể không thoải mái, hắn vội vàng lệnh cho người hầu trong nhà đi mời đại phu, đại phu còn chưa đến, sắc mặt của nhi nữ đã trắng bệch như người đã chết, mê man bất tỉnh đến bây giờ.

Lần lượt mời đến mười mấy đại phu, ai cũng đều tìm không ra nguyên nhân phát bệnh, làm cho hắn nôn nóng đến độ chỉ trong một đêm như già đi hơn mười tuổi.

"Tiền lão gia, sợ rằng với tình trạng hiện nay của tiểu thư, e rằng trong khoảng thời gian không xa người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh."

Tuy ngoài miệng nói lương y tâm như từ mẫu, nhưng nghe lời nói của Trương đại phu trong lúc này, giọng điệu lại mang theo vài phần hả hê trên nỗi đau của người khác.

Không thể trách hắn tâm địa độc ác, trên thực tế, hắn đồng ý đến Tiền phủ khám bệnh đã cho Tiền lão gia thể diện rất lớn rồi. Ai ai cũng biết, Tiền tiểu thư ngày thường làm nhiều việc ác, ức hiếp dân thường, rõ ràng là một cô nương gia giáo, nhưng lại ỷ trong nhà có tiền của, làm xằng làm bậy, quả thật đáng giận.

Nói đến Tiền gia, ở Mai Long trấn này cũng coi là có không ít quyền lực, Tiền lão gia kinh doanh "cửa hiệu cầm đồ", tiểu nhị trong điếm có hơn mười người.

Chín năm trước, Tiền phu nhân mất vì bệnh, sợ nhi nữ gặp phải mẹ kế chịu nhiều uất ức, nên nhiều năm trôi qua như vậy, Tiền lão gia vẫn chưa từng tái giá.

Tiền Đa Đa có thể ví như hòn ngọc quý trên tay Tiền lão gia vậy, thuở nhỏ luôn được Tiền lão gia xem là bảo bối trong lòng, yêu thương che chở, cũng vì vậy đã dưỡng nàng thành kiêu căng ngang ngược, làm càn vô lễ với mọi thói hư tật xấu.

Lúc còn nhỏ, nàng thường xuyên đi đến đỗ phường, thắng bạc thì gom hết; Nếu thua, lại liều chết không chịu trả, ai dám bức nàng, nàng liền xông vào đánh trả kẻ đó đến sứt đầu mẻ trán, đối phương chẳng những bị đánh, vẫn không thể đòi được khoản nợ.

Tóm lại, uống rượu, cờ bạc, đánh nhau, gây sự, không chuyện ác nào Tiền Đa Đa không làm khiến cho người người đều căm phẫn. Ba tháng trước, tại thành tây vì vừa nhìn đã thích Tôn công tử văn nhã tuấn tú, cũng không quản đối phương có hôn phối hay chưa, năn nỉ phụ thân ép Tôn công tử phải cưới mình vào Tôn gia để làm thiếu nãi nãi.

Nhưng Tôn công tử sớm đã có người trong lòng, vả lại sinh ra đã định hôn ước, ngay lập tức cự tuyệt việc hôn nhân này rất không khách khí, khiến Tiền Đa Đa bẽ mặt trước đám đông, từ đó ôm hận trong lòng, ngầm tìm người bắt cóc thê tử chưa vào cửa của Tôn công tử đến miếu Thành Hoàng đánh đập cho hả giận.

Trên dưới Tôn gia vì chuyện này mà náo loạn cả lên, vừa báo quan vừa tìm người, cuối cùng, cuối cùng cũng mang người bình an trở về, Tiền lão gia sợ nhi nữ bị quan trên xử tù, liền bỏ ra rất nhiều ngân lượng, lại vừa mời khách lại vừa tặng lễ, sự tình mới được dàn xếp ổn thỏa.

Đối với... tình huống như vậy, đáy lòng dân chúng Mai Long trấn đều không phục, nhưng đối mặt với quan quyền, họ cũng chỉ có thể ngậm ngùi mà nén giận trong lòng.

Hiện giờ nhìn thấy Tiền Đa Đa luôn thích làm xằng làm bậy đột nhiên mắc phải căn bệnh lạ, mê man bất tỉnh như vậy, đối với dân chúng Mai Long trấn mà nói, ngược lại quả thật là một chuyện vô cùng mừng rỡ.

Ngay cả những đại phu được mời đến chẩn bệnh, vốn có mấy ai xuất phát từ chân tâm muốn cứu nàng? Cũng không thể nói như vậy, bệnh của Tiền Đa Đa quả thật quái lạ không được bình thường, chúng đại phu cũng đều "thất thủ vô sách" - bó tay không biện pháp.

Sau một phen an ủi mang tính tượng trưng, Trương đại phu được tiễn ra khỏi Tiền phủ. Tiền lão gia với vẻ mặt đầy khổ sở nhìn nhi nữ không có một chút sức sống trên giường, không nhịn được bi thương tiến đến, nhoài người trước giường, cầm đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương kia lên.

"Nhi nữ à, con thật nhẫn tâm, sao lại bỏ phụ thân một mình trên nhân thế, từ nay về sau cách biệt âm dương đôi ngã sao?"

"Lão gia, ngài đừng quá đau lòng, hiện giờ tiểu thư đang bị bệnh, nếu ngài cũng bệnh theo, trong phủ này không biết nhờ cậy vào ai."

Người đang nói chuyện là lão quản gia của Tiền phủ, tuy rằng bên ngoài tiểu thư đầy tiếng xấu, không ai yêu mến, nhưng dù sao cũng trông nom đứa nhỏ đến lớn, hiện giờ đột nhiên mắc phải bệnh quái lạ thế này, hắn cũng không khỏi đau lòng.

"Bọn họ đều nói tiểu thư mắc chứng bệnh ly hồn, sợ là đi đêm nhiều, đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ, nếu lão gia không ngại xung hỉ, nhất định có thể xin Diêm Vương thả người về."

Nghe xong lời này, Tiền lão gia xê dịch thân mình mập mạp, đôi mắt mang vài phần mong mỏi, "Sao ta không nghĩ đến chủ ý này? Nhưng phải xung hỉ như thế nào đây?"

"Tiểu thư năm nay cũng đã mười chín, lão gia có thể nhân cơ hội này giúp tiểu thư tìm một cuộc hôn nhân."

"Này...đừng nói hiện tại đang hôn mê thế nào, cho dù bây giờ con ta không mắc bệnh, toàn bộ Mai Long trấn... cũng không ai dám cưới con ta làm vợ nữa!" - Tiền lão gia vừa nghĩ đến tiếng tăm của nhi nữ ở bên ngoài, không khỏi cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Ôi, đều do chính mình quản giáo không nghiêm, mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.

Lão quản gia cười nhẹ, "Lão gia, ngài mơ hồ nên không rõ sao? Có tiền có thể sai quỷ đẩy ma, chỉ cần lão gia cấp bảng giá đủ cao, còn sợ không ai bằng lòng chịu cưới tiểu thư sao?"

Cuối cùng Tiền lão gia cũng bị lão quản gia thuyết phục, tuy rằng hy vọng sau này nhi nữ có thể gả cho một đấng nam nhi thật tốt, nhưng hôm nay nhi nữ bệnh thành như vậy, cũng chỉ có thể đem ngựa chết đổi thành ngựa sống, miễn là nhi nữ có thể sống, sau này sự tình cũng dễ bàn.

Lòng quyết định như thế, Tiền lão gia lập tức sai người dán bố cáo kén rể, yêu cầu rất đơn giản, không cần cao, không cần diện mạo, không cần gia thế, chỉ cần là nam nhân dưới hai mươi tám tuổi, đều có tư cách trở thành con rể của Tiền phủ, người trúng cử, Tiền gia sẽ cho một trăm lượng hoàng kim xem như của hồi môn.

Kết quả bố cáo dán ra ngoài suốt ba ngày, cư nhiên lại không có một người đến cửa để cầu hôn!

Sắc mặt của Tiền lão gia càng lúc càng ảm đạm, sầu não vô cùng. Hắn đã ra điều kiện phóng khoáng đến mức như thế, vì sao đến bây giờ vẫn không có người hưởng ứng?

Mấy ngày như vậy lại cứ trôi qua, Tiền Đa Đa vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngay thời điểm Tiền lão gia muốn buông bỏ kế hoạch kén rể, bắt tay vào việc chuẩn bị hậu sự của nhi nữ đang hôn mê bất tỉnh, người hầu trong nhà đột nhiên bẩm báo, có người đến cầu hôn.

Tiền lão gia tựa như dân chạy nạn đang bước đường cùng gặp sự sống, vội cuống cả lên lệnh người hầu cho mời người cầu hôn vào cửa, kết quả đến cửa lại là bà mối mặc áo dài hoa sặc sỡ.

Bà ta vừa vào cửa, tươi cười đắc ý hé ra tờ giấy vẫn còn rõ ràng. "Ôi chao, chúc mừng Tiền lão gia, chúc mừng Tiền lão gia, nghe nói thiên kim tiểu thư mắc phải bệnh quái lạ đã lâu, ngài còn gửi bố cáo kêu gọi xung hỉ, sáng sớm hôm nay liền có người tìm đến ta muốn cầu hôn, ta vội đến Tiền lão gia ngài để đề ra một cuộc cầu thân."

Nghe được cuối cùng cũng có người bằng lòng chịu cưới nhi nữ, Tiền lão gia nhất thời thầm mừng rỡ trong lòng. "Mau nói cho ta nghe một chút đi, đối phương là ai? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có thú vui bất lương không? Gia thế có trong sạch không?"

"Hả..." - Bà mối nghe những câu hỏi dồn dập như pháo, vẻ mặt trở nên có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn duy trì nụ cười lõi đời. "Đối phương có xuất thân cao quý, nhưng bộ dạng có hơi đen một chút, vóc dáng hơi thấp một chút, dáng người có chút... ừm, nhỏ gầy, về phần diện mạo thì cũng không gọi là tuấn tú..."

Thấy Tiền lão gia nghe vậy vẻ mặt càng lúc càng suy sụp, bà mối lại vội vàng nói: "Tiền lão gia, ngài cũng không nên soi mói quá, nghe nói lệnh thiên kim hôn mê nhiều ngày không thấy chuyển biến tốt, đối phương đã biết chuyện này, cũng có chút lo lắng. Nhưng đối phương cũng nói, người hắn cưới chính là Tiền tiểu thư, về phần tài vật của Tiền gia, người ta cũng không nhận. Không chỉ vậy, còn đưa ra điều kiện nếu cưới được Tiền tiểu thư, nhất định sẽ gửi một nghìn lượng hoàng kim qua!"

Tiền lão gia nghe xong rất bất ngờ. Hắn không để ý đến một nghìn lượng hoàng kim sính lễ kia, mà lo lắng có gian trá. Chỉ là không ai chịu cưới nhi nữ, cuối cùng bây giờ cũng có người đến cầu thân, cơ hội này đúng là ngàn năm một thuở.

Huống hồ, sau khi nhi nữ khoẻ mạnh trở lại, hắn tin tưởng với tính cách của nhi nữ, chắc chắn sẽ không bị người nhà chồng bắt nạt.

Bà mối thấy vẻ mặt của hắn liền biết cuộc hôn nhân này sắp thành công, cười nói: "Nếu Tiền lão gia không phản đối, vậy thì mau ký tên vào khế ước đi." - Bà ta nói xong, liền lấy trong người ra một tờ giấy khế ước đã chuẩn bị sẵn trước đó.

Tiền lão gia tiếp nhận, nhìn kỹ, nét chữ trên khế ước cứng cõi mạnh mẽ, tâm tình cũng trở nên vui vẻ hơn, người cầm bút cũng không phải hạng người bình thường.

Nội dung của khế ước rất nhiều, mặt trên nhắc đến, bây giờ nhi nữ đang có bệnh trong người, việc hôn nhân là do Tiền gia bọn họ chuẩn bị, nếu nhi nữ sau khi gả liền bất hạnh qua đời, đối phương sẽ hậu táng, còn nếu nhi nữ chuyển nguy thành an, đối phương sẽ cưới nhi nữ vào cửa, nhất định nuôi dưỡng tốt, tuyệt không bạc đãi, cuối cùng viết hai chữ "Hắc Bảo".

Hắc Bảo?

Vì sao cái tên này lại quen tai như vậy?

Tiền lão gia suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nhớ nỗi mình từng gặp qua tên này ở đâu. Bên cạnh lại có bà mối không ngừng thúc giục, hắn vì có thể cho nhi nữ xung hỉ, mong nhi nữ sớm ngày hồi phục, cuối cùng hạ bút ký tên trên khế ước.

Tiếng kèn xô-na cùng tiếng nhạc tiếng trống vui sướng vang tận mây xanh, hàng xóm láng giềng biết hôm nay Tiền phủ thiên kim Tiền Đa Đa xuất giá, đều chạy đến cửa Tiền phủ góp vui.

Bởi vì Tiền Đa Đa hiện nay vẫn hôn mê bất tỉnh như trước, vì bận tâm thân thể của nàng, nhà trai sẽ đến tận cửa bái đường thành hôn với nàng.

Cho nên, sáng sớm Tiền lão gia đã sai người chuẩn bị tỉ mỉ trang phục cho Tiền Đa Đa, tuy nhiều ngày không ăn uống, Tiền Đa Đa gầy đến đáng sợ, nhưng vì nàng có lệ chất bẩm sinh, chỉ cần trang điểm một chút là trở thành mỹ nhân, sau khi thay đổi trang phục, đúng là mỹ lệ đến khiếp người.

Tiền quý phủ giăng đèn kết hoa, một mảnh vui sướng, nha hoàn người hầu bận rộn làm việc, chờ tân lang đại giá quang lâm.

Cuộc hôn nhân này tuy cử hành rất tốt, nhưng dù sao Tiền phủ ở Mai Long trấn cũng là phú thương giàu có một phương, Tiền lão gia ra lệnh một tiếng, vẫn làm được cảnh tượng náo nhiệt vẻ vang.

Huống chi, bọn người hầu đều mong sao tiểu thư nhanh chóng xuất giá, cứ như vậy, Tiền gia sẽ ít lo sợ đại họa, sau này bọn họ sẽ không bị tiểu thư khi dễ, hành hạ nữa.

Đương nhiên, bọn họ cũng rất tò mò, đến tột cùng là thần thánh phương nào, lại không quan tâm đến tính mạng cưới Tiền Đa Đa nổi tiếng điêu ngoa vào cửa.

Hơn nữa, trước khi tân lang cưới tiểu thư, lại kiên trì giấu mặt, chỉ sai người đưa đến một nghìn lượng hoàng kim cùng hơn mười cây tơ lụa làm sính lễ.

Một ngìn lượng hoàng kim! Cho dù có lấy toàn bộ gia sản của Tiền lão gia, cũng không nhiều đến vậy.

Giờ lành sắp đến, rất xa, mọi người chợt nghe tiếng vó ngựa, chỉ thấy mấy chục binh lính cỡi ngựa, vây quanh một cái kiệu màu đỏ thắm đi đến, mọi người nhìn đều cả kinh.

Cuối cùng đội ngũ cũng dừng lại trước cửa Tiền phủ, chiếc kiệu màu đỏ cũng dừng, quan kiệu xa hoa chói mắt, thân xe còn khắc hình Thanh Long thật tinh xảo.

Ở Dạ Hi quốc, chỉ có con cháu của hoàng tộc mới được quyền khắc hình này lên kiệu. Chẳng lẽ người ngồi bên trong kiệu kia có liên quan đến hoàng tộc?

Thời điểm mọi người ở đây đều âm thầm phỏng đoán, cửa kiệu mở ra, một đôi giày bó có hoa văn hình rồng bước ra.

Tiền lão gia chờ đợi trước cửa đã lâu lén nuốt nước miếng một cái. Chẳng lẽ người ngồi bên trong kiệu là con rể của hắn?

Khi chủ nhân của đôi giày bó xuất hiện, tất cả dân chúng vây quanh đều không nhịn được mà tán thưởng - quý công tử tuấn mỹ oai phong!

Hắn mặc trên người trường bào màu đỏ sậm, xa hoa chói mắt không nói nên lời, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ làm người ta mê mẩn, làn da trắng nõn không tìm thấy bất kì tì vết nào, tuấn mạo phi phàm, nói cách khác, hắn chính là tên công tử phong hoa tuyết nguyệt đã quen chiều chuộng.

Người này ước chừng khoảng hai mươi tuổi, dáng người gầy yếu nhưng không làm giảm khí thế oai hùng của hắn, thân diện hoa bào vô giá, toàn thân đen nhánh, toát lên khí chất quý tộc, tự nhiên trong lòng mọi người nảy sinh cảm giác kinh sợ, muốn quỳ xuống hành lễ với hắn.

Tiền lão gia cả kinh, nhìn kỹ tướng mạo của đối phương, cảm thấy có chút quen mắt. Thật sự là càng lớn tuổi trí nhớ càng kém mà, hắn không thể nhớ đã từng gặp qua vị công tử tuấn mỹ này ở đâu.

"Lục Vương gia giá lâm, còn không quỳ xuống nghênh giá..." - Một tiếng nói sắc bén trong đám người hô lên.

Dân chúng vừa nghe thấy, đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất. Vạn vạn cũng không ngờ, nam tử trẻ tuổi trước mắt chính là Lục Vương gia, thật sự có quan hệ với hoàng tộc.

Dạ Hi quốc không ai không biết, không ai không hiểu, Lục Vương gia Lý Thừa Tuyên là bào đệ của đương kim Hoàng Thượng, tuy rằng tuổi tác chỉ có hai mươi, nhưng nổi tiếng là một nhân vật âm ngoan.

Nhưng Lục Vương gia đang ở kinh thành xa xôi như vậy, cớ gì lại đến Mai Long trấn chứ?

Dân chúng khó hiểu, Tiền lão gia đứng ở cửa nhà lại càng không hiểu được, thậm chí ngây ngốc. Người hắn phải đợi chính là con rể, sao Vương gia lại đến chứ?

"Tiểu nhân khấu kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế..." - Tiền lão gia khẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, ngẩng đầu lên, "Tiểu nhân cảm thấy hơi khó hiểu, Vương gia cao quý như vậy, sao lại chịu khó ghé thăm hàn xá của tiểu nhân?"

Lý Thừa Tuyên trên cao nhìn xuống nhìn thấy Tiền lão gia quỳ bên chân, khoé miệng nở một nụ cười, "Tiền lão gia thật sự là người hay quên chuyện, bổn vương hôm nay mang theo tân lang đến cho Tiền tiểu thư thành thân đây."

"Hả..." - Tiền lão gia càng lúc càng mơ hồ, "Tiểu... tiểu nhân cả gan, xin hỏi Vương gia, tân... lang ở đâu?"

"Hắc Bảo, còn không ra gặp nhạc phụ đại nhân."

"Nhạc phụ đại nhân vạn an, nhạc phụ đại nhân cát tường..."

Đột nhiên, trên đỉnh đầu Tiền lão gia xuất hiện những thanh âm kì quái, thanh thúy mà bén nhọn, hắn theo thanh âm nhìn lại, suýt nữa đặt mông té ngồi xuống đất.

Cái gọi là Hắc Bảo tân lang, cư nhiên đứng trên vai Lục Vương gia chính là con vẹt đen như mực kia.

Vật nhỏ trừng đôi mắt đậu bén nhọn, ngoa ngoắt, lông vũ cả người đen sẫm chói mắt, mồm miệng lanh lợi, quả là một món đồ chơi quý giá hiếm có trên thế gian.

Nhưng... nhưng những điều này không quan trọng, trọng điểm là, vì sao tân lang của nhi nữ, lại là một con vẹt?

"Vương gia, Tiểu... tiểu nhân thật sự không hiểu ý của Vương gia."

"Không hiểu sao?" - Lý Thừa Tuyên hừ lạnh một tiếng, "Chỉ mới vài năm không gặp, đã hoàn toàn quên bổn vương mất rồi, xem ra Tiền lão gia thật đúng là người hay quên chuyện!"

Tiền lão gia cảm thấy sự tình kỳ quặc, ngẩng đầu nhìn trộm Lục Vương gia - mỹ nam tử bức người trước mắt này. Hắn mang mày kiếm mâu phượng, khí chất cao quý nói không nên lời, nhất là trường bào tơ tằm quý giá đẹp đẽ đang mặc trên người, dân chúng tầm thường hay ngay cả hắn cũng chưa từng thấy loại vải dệt thượng đẳng như vậy.

Lại nhìn con vẹt đang đứng trên đầu vai hắn, đang dùng ánh mắt thờ ơ nhìn mình.

Hắc Bảo... A! Tiền lão gia đột nhiên nhớ đến cái tên này. Trong một góc sâu nào đó trong trí nhớ, cuối cùng cũng lộ ra một khe hở.

Nhớ lại vài năm trước, có một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi đến đây làm trong hiệu cầm đồ, thiếu niên nghèo túng mặc y phục rách rưới tả tơi không ngớt cầu xin hắn được ở lại để làm tiểu nhị của tiệm cầm đồ.

Thiếu niên kia tự xưng là Hắc Bảo!

Hắn thấy thiếu niên đó đáng thương, hảo tâm lưu lại, nhưng hắn vạn vạn cũng không ngờ, cuối cùng lại bị nhi nữ hại phải đưa vào lao ngục.

Mà hắn, lúc ấy vì bảo vệ sự an nguy của nhi nữ, đành phải để thiếu niên bị quan phủ bắt đi, từ nay về sau chẳng còn quan tâm đến.

Cẩn thận nhìn, vị Lục Vương gia tuấn mỹ lỗi lạc trước mắt này, đúng là khuôn mặt hơi giống Hắc Bảo, chẳng lẽ là...

Lý Thừa Tuyên thấy hắn đổ mồ hôi, sắc mặt nháy mắt trở nên lạnh lùng, hơi hơi cúi người xuống, kiêu căng doạ Tiền lão gia đang sợ run cả người. "Nhớ được chưa?"

Không chờ đối phương lên tiếng trả lời, hắn đã ngạo nghễ đứng dậy, ánh mặt lộ rõ sự trêu tức.

"Giờ lành đã đến, không thể chờ đợi thêm, bổn vương muốn đến góp vui cùng với quan khách trong hôn lễ này."

Cuối cùng là ai đang ầm ĩ bên tai nàng như thế? Làm cho ý thức nàng mê loạn, đầu óc mơ màng.

Là ai không ngừng đùa nghịch thân thể của nàng, giống như hận không thể làm nát cả xương cốt của nàng vậy?

Là cái gì đè thật nặng trên đầu nàng, làm nàng ngay cả thở cũng thấy vô cùng khó khăn?

Aaa... Thân mình phiêu phiêu, tựa như đã đánh mất hồn, nàng gắng sức muốn mở mắt ra, nhưng bất luận dùng lực như thế nào, đều không thể phá tan màn đêm tăm tối trước mắt.

Đúng là gặp quỷ! Ai có thể nói cho nàng biết chuyện gì đang xảy ra không?

"Lão gia, tiểu thư đã..." - Một giọng nói trong trẻo mềm mại của nữ giới liền truyền vào tai nàng.

Nàng cảm giác được có vài cánh tay đồng thời kéo cánh tay nàng lên, chiếc hài đang mang trên chân thật không thoải mái, toàn thân còn bị thứ gì đó rất dầy bao lấy, trên đầu tựa như đội cái nồi lẩu được che bằng thảm lông vậy, nếu không thì làm sao lại thấy khó thở?

"Vương gia, bệnh của nhi nữ hiện đang rất nguy kịch, sợ là không có nhiều thời gian, xin Vương gia đại nhân đại lượng, đừng làm cho tiểu nhân khó xử nữa, về phần một nghìn lượng hoàng kim kia của Vương gia, tiểu nhân cũng nguyện hoàn trả hết thảy..." - Thanh âm già nua của Tiền lão gia mang theo vài phần van xin khổ sở.

Im lặng một hồi, một lát sau, chỉ nghe phát ra một tiếng hừ lạnh, nói tiếp: "Tiền lão gia, giấy trắng mực đen viết rõ ràng rành mạch, tên trên khế ước cũng đích thân ngươi ký lên, huống hồ lúc đầu bà mối đã nói qua, Hắc Bảo nhà ta vóc dáng nhỏ nhắn, thân đen, diện mạo không thể coi như anh tuấn phóng khoáng, từ đầu đến cuối cũng không có ý lừa gạt, bây giờ ngươi muốn bội ước sao?"

Thanh âm này rất trẻ, nhưng lại phát ra một khí chất uy nghiêm làm người ta không dám phản bác lại.

"Hay là ngươi muốn đối nghịch với bổn vương, đối địch với triều đình?"

"Tiểu, tiểu nhân không dám..." - Thanh âm của một ông lão đang run rẩy.

"Nếu không dám, vậy còn không mau kêu hạ nhân đưa Tiền tiểu thư vào thành thân với Hắc Bảo?" - Thái độ hoàn toàn kiêu ngạo, ngang ngược càn quấy.

Đang nói lung tung gì thế? Tiền lão gia? Vương gia? Hắc Bảo? Những người này là ai?

Nàng đang ở nơi nào? Tại sao chỉ nghe thấy được tiếng nói, chứ không thể mở mắt ra nhìn?

Ngay lúc Nguyễn Tiểu Vũ không hiểu ra sao, muốn nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh này, lại lần nữa cảm thấy cả người mình bị người ta kéo lên, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, đầu gối chợt đau xót, hình như nàng đang bị bắt quỳ trên sàn nhà cứng rắn.

"Nhất bái thiên địa..." - Có người hô lớn bên tai, mà đầu nàng lại bị đè xuống, đầu óc không tỉnh táo đụng xuống sàn nhà.

"Nhị bái cao đường..." - Lại đụng mạnh một cái.

"Phu thê giao bái..."

Đợi một chút! Những câu này nàng thường nghe trong ti vi khi người cổ đại thành thân mà, sao lại xuất hiện bên tai nàng?

Hơn nữa, nhân vật chính đang bái đường kia, hình như chính là nàng!

Dưới đáy lòng Nguyễn Tiểu Vũ cảm thấy kinh hãi, cố gắng nhớ lại cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Nàng nhớ lại lúc vừa mới từ công ty đi ra, liền nhìn thấy một kẻ cướp, nàng chạy theo tên cướp đó, sau đó bị tai nạn giao thông, bên tai chỉ truyền đến thanh âm của còi cảnh sát, tiếng thở dài của mọi người, sau đó tự dưng có một người tự xưng là thần phụ, tinh linh thủ hộ gì đó của nàng, nói một đống chuyện kiếp trước kiếp sau, rồi lập tức mất đi toàn bộ ý thức.

A! Nàng nhớ, thần phụ nói cái gì cấp cho nàng một cơ hội hối lỗi làm lại từ đầu, để nàng rửa sạch tội ác, thay đổi vận mệnh kiếp trước...

Khi còn đang nhớ lại những chuyện trước kia, nàng đột nhiên trợn mắt, mới phát hiện trước mắt là một tấm khăn đỏ, theo bản năng đưa tay kéo khăn đỏ kia lên, đập vào tầm mắt, là một đám người cổ đại ăn mặc cổ quái, gương mặt xa lạ, biểu tình cũng khó hiểu.

Mà nàng lại đang mang hỉ phục màu đỏ thẫm chói mắt, đầu gối chạm đất, đang quỳ gối trước mặt một nam tử trẻ tuổi, người nọ ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn nàng, khuôn mặt tuấn mỹ khiếp người lộ ra biểu tình nghiền ngẫm, trêu tức.

"Nương tử, cười cho ông một cái."

Đột nhiên, một thanh âm bén nhọn truyền đến bên tai, chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiện không biết từ khi nào có một con vẹt đen như mực đậu trên vai của mình, nó chằm chằm nhìn nàng, vừa mở miệng đã kêu, "Nương tử, cười cho ông một cái." - Trong giọng nói lộ ra vẻ đùa cợt và trêu tức.

Mọi người đột nhiên cười vang, nhất là nam tử tuấn mỹ ngồi trên cao ở trước mặt, cười khoa trương đến mức đáng ghét.

"Đa Đa, nhi nữ ngoan, cuối cùng ngươi cũng tỉnh..."

Vẫn không rõ tình huống ra sao, thân mình lại bị người ta dùng sức ôm lấy, người ôm nàng vừa mập vừa nặng, diện mạo rõ ràng quá thừa dinh dưỡng.

Đối phương khóc rả rích, vừa dùng sức ôm nàng, vừa nói một đống thứ mà nàng nghe không hiểu gì, nói cái gì bệnh lạ đã khỏi hẳn, hồn phách cuối cùng cũng trở về vị trí cũ, hôn mê nhiều ngày, làm tổn thương toàn bộ tâm trí...

"Chờ... chờ một chút."

Cuối cùng Nguyễn Tiểu Vũ cũng lấy lại tinh thần, lúc này chỉ cảm thấy thật khó thở. Cứ bị người luôn mồm tự xưng là cha này ôm chặt mãi, nàng không biết mình có chết thêm lần nữa hay không.

"Cuối cùng có chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi là ai? Ai là Đa Đa? Ngươi là cha ta? Còn nữa..." - Nàng hoảng sợ nhìn những người cổ đại trước mắt, đối với nàng mà nói hoàn toàn là sự bỡ ngỡ đến cực điểm, ngập ngừng một chút: "Ta... ta là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro