Đêm Dài Dưới Lớp Kính Vỡ
Hưng không thể rời mắt khỏi tay Kha, đang bị một lực vô hình kéo mạnh vào bóng tối. Anh lao tới, vươn tay ra để nắm lấy tay Kha, nhưng chỉ kịp chạm vào khoảng không. Một cơn gió lạnh lẽo ùa qua, thổi xào xạc trong không gian im lặng đến lạnh người. Cánh tay của Kha, dù đang bị siết chặt bởi lực kéo kỳ dị, vẫn không thể rút ra. Hưng cảm nhận được cơn lạnh ấy xuyên qua cả lớp áo, thấm vào tận trong xương cốt, như thể cả không gian này đang nuốt chửng họ.
Kha quay lại, đôi mắt anh hiện lên một sự sợ hãi tột độ. “Hưng! Giúp anh với!” Giọng anh run rẩy, như thể đang trong cơn ác mộng mà không thể tỉnh giấc.
Hưng không suy nghĩ thêm nữa. Anh túm lấy tay Kha bằng cả hai tay, siết chặt, nhưng cánh tay kia của người trong bóng tối vẫn không buông tha. Nó như một cái gông vô hình, siết lấy cổ họng anh, khiến anh nghẹt thở. Những âm thanh kỳ quái vang lên từ sâu trong bóng tối, như thể một lời cảnh báo đau đớn từ thế giới bên kia.
“Chạy đi!” Hưng hét lên, và bất ngờ một tiếng động vang lên – như có thứ gì đó đổ vỡ, như một chướng ngại vật bị phá vỡ. Họ lùi lại nhanh chóng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của bóng tối.
Đột nhiên, những vệt sáng mờ ảo từ các tấm kính chiếu sáng một góc tối trong căn phòng. Và ngay lập tức, một khuôn mặt xuất hiện, mờ ảo như thể từ trong cơn ác mộng. Đôi mắt ấy, mờ nhòe nhưng chứa đầy sự uất ức, một đôi mắt đã từng sống, nhưng giờ đây lại như là sự hiện hình của nỗi đau vô tận.
“Anh thấy gì không?” Kha thở hổn hển, đôi mắt vẫn chăm chăm vào bóng tối, nơi ánh sáng mờ nhạt không thể chiếu tới.
Hưng không trả lời. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào bóng hình kỳ dị kia, cảm thấy dường như mình đang bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát. Ánh sáng từ đèn dầu lúc này đã trở nên yếu ớt, chập chờn, không đủ để chiếu sáng không gian rộng lớn xung quanh họ. Thậm chí có thể nói, mọi thứ xung quanh đều tối đen, như thể không gian này không thuộc về thế giới thực.
Rồi, trong khoảnh khắc đó, một cánh cửa sắt lớn tự động mở ra, như thể có một lực vô hình nào đó điều khiển. Bên trong, một căn phòng rộng lớn xuất hiện, nhưng không phải là phòng đầy rêu xanh và bùn đất như trước. Đó là một không gian tối tăm, có mùi thối rữa và hoang tàn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Những bức tường nứt vỡ, chằng chịt những dấu vết kỳ lạ, là minh chứng cho sự tồn tại của một điều gì đó hãi hùng, đã tồn tại từ rất lâu.
Bước chân của họ không thể dừng lại. Dường như, mỗi bước đi lại bị một lực kéo vô hình đẩy về phía trước. Những bước chân trở nên chậm rãi, nặng nề, như thể cả không gian này đang nuốt chửng họ, từng chút một.
Ngay lúc đó, một tiếng động nhỏ vang lên, không phải từ đâu xa, mà chính từ trong căn phòng tối tăm đó. Tiếng động ấy nghe giống như một tiếng cười, nhưng lại pha lẫn sự đau đớn, hoang mang.
Kha rùng mình, đôi mắt anh mở to, nhưng không thể nào quay đầu lại. Hưng cảm nhận được một cơn lạnh lẽo từ phía sau, như thể có ai đó đang đứng ngay sau lưng anh, theo dõi từng cử động của họ. Không thể chịu đựng thêm, Hưng vội vàng quay lại, nhưng chỉ thấy những bức tường đá nứt nẻ, cùng với những vệt máu đã khô lại trên nền đất.
Kha đứng bất động, như thể đang bị một sức mạnh vô hình nào đó chi phối. Tay anh vẫn không thể thoát khỏi bàn tay kỳ dị từ bóng tối. Hưng lao tới, nhưng ngay lập tức, một tiếng động mạnh vang lên từ trong phòng, khiến anh phải dừng lại.
“Lùi lại!” Một giọng nói vang lên, âm thanh đầy quyền lực và đau đớn, như thể từ một linh hồn bị giam cầm lâu ngày.
Hưng nhìn qua và thấy bóng một người đứng trong ánh sáng mờ ảo. Đó là một hình dáng mơ hồ, một người con trai trong bộ đồ trắng, với mái tóc dài xõa xuống mặt, và đôi mắt đang nhìn họ với ánh nhìn đầy bi thương và đau đớn. Một vệt máu đỏ vẫn chảy dài từ khóe mắt người đó, như thể hắn đã phải chịu đựng một nỗi đau không thể nào chịu đựng nổi trong suốt thời gian dài.
Kha không thể cầm lòng, đôi mắt anh lóe lên một tia tò mò. Anh bước về phía người con trai ấy, như bị cuốn hút bởi cái nhìn của hắn. Đột nhiên, một tiếng động mạnh vang lên từ phía sau, khiến anh giật mình.
Bất ngờ, một cánh tay khô quắt, đầy vết nứt từ trong bóng tối vươn ra, kéo mạnh lấy tay Kha, như thể muốn kéo anh vào thế giới không tưởng đó. Hưng hoảng hốt, lao tới kéo Kha ra, nhưng bàn tay ấy quá mạnh mẽ, dường như nó không thuộc về thế giới này nữa
Trong khoảnh khắc cuối cùng, trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối hoàn toàn, Kha quay lại nhìn Hưng. Đôi mắt anh ánh lên sự sợ hãi tột độ, nhưng cũng chứa đựng một tia hy vọng mong manh, như thể anh biết rằng họ không thể thoát ra.
“Đi... đi đi, Hưng... cứu mình...” Giọng Kha yếu ớt, chỉ kịp thốt lên một lời cuối cùng trước khi bóng tối nuốt chửng cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro