Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ham EunJung ! Unnie đi chết cho em

Ham EunJung ! Unnie Đi Chết cho em

Tác Giả : Quai Quai Băng

Thể Loại : Chyện tình cảm

Nhân Vật Trong Chuyện : Ham EunJung , Park Jiyeon . Park Soyeon . Lee Qri .. và 1 số nhân vật khác

Giới Thiệu : câu chuyện một cô gái trẻ tên Park Jiyen làm ở bộ phận giao tiếp ,nhưng bị quản lý cấp trên của mình âm thầm sắp đặt dâng tặng cho vị Ham tổng cao cấp trẻ tuổi đẹp trai anh tuấn lạnh lùng và cầm thú của mình , Park Jiyeon bị Ham tổng như thể cầm thú này '' hành hạ'' đến mức không còn nguyên vẹn , trở thành thư ký kiêm tình nhân của cô ta.

Dần dần Park Jiyeon rơi vào tình yêu của cô ta mà không biết đâu là thật đâu là giả , Jiyeon quên mất thân phận của mình tưỡng chừng sẽ trở thành bà Ham tổng . Trước hôn lể một ngày ,  Jiyeon bị vướng  án  tội phạm thương mại . Trong chớp mắt , cô bị gia đình vứt bỏ , hai bàn tay trắng .

Trong tù 2 năm , Jiyeon mòn mỏi Ham tổng từng ngày từng đêm . Đến khi ra tù thì nghe được tin cô ta sắp kết hôn , thì ra tất cả là cô toan tính trả thù Jiyeon thay cho người phụ nữ cô yêu .Không bao giờ có định nghĩa tình yêu giữa 2 người . Cứ tưỡng gần 2 người xem nhau như người dưng nước lã , nào ngờ cô ta lại biết được khi cô ngồi tù đã sinh 1 đứa con của cô ta

Chap 1 : Cuộc gặp mặt '' bí mật'''

Park Jiyeon vừa bước vào phòng PR thì phát hiện những đồng nghiệp thường ngày rất nghiêm túc, cẩn thận tuân thủ quy tắc hôm nay lại tốp năm tốp ba châu đầu kề tai đang thảo luận chuyện gì đó.

Park Jiyeon  lòng đầy nghi ngờ đang muốn hỏi thăm đồng nghiệp kiêm bạn tốt là IU cũng đứng thảo luận ở trong đó. Đột nhiên trưởng phòng Yoo của phòng PR bước ra từ phòng làm việc, tuổi chị ta tuy đã năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ nổi bật yểu điệu duyên dáng, lúc này phòng PR ngay lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.

 Môi trưởng phòng Yoo hơi nhếch lên, khóe mắt không thể che giấu được nếp nhăn của chị ngắm nghía những người đẹp trong phòng PR, sau đó dùng giọng điệu cấp trên đọc một loạt các tên, "IU, Luna, Park Jiyeon, Suzy, bốn người đến phòng làm việc của tôi một chút!"

Park Jiyeon bị gọi tên thì ngẩn người, nhưng cũng lập tức đi theo bốn người đồng nghiệp nữ vào phòng làm việc của trưởng phòng Yoo

-

.Trong phòng làm việc, trưởng phòng Yoo cười tủm tỉm nhìn tới bốn cô gái xinh đẹp trước mắt.

IU được trưởng phòng Yoo cười lấy lòng cũng không rõ nguyên do, khiến cho có phần không hiểu được mọi chuyện ra sao, vì thế vội vàng hỏi trưởng phòng Yoo, "Trưởng phòng à, có phải lại có khách hàng gây khó dễ cần chúng tôi đi xã giao hay không?"

Phòng PR, tên như ý nghĩa chính là phụ trách một số việc vặt của công ty, thông thường thì nhân viên phụ trách hoạt động quan trọng của công ty sẽ gặp gỡ xã giao với các công ty cao cấp khác, cho nên đi tham dự tiệc là điều không thể thiếu.

Suzy cũng suy đoán, "Khách hàng gì mà cần tới những bốn người chúng tôi đi đón tiếp?"

Luna cũng tức giận thốt lên, "Tôi chẳng quan tâm là khách hàng quan trọng thế nào, lần trước thiếu chút nữa tôi đã bị tổng giám đốc Ham của tập đoàn Ham Gia ‘xx’ rồi, tôi không muốn đi tiếp đãi lão già háo sắc đó nữa!!"

Park Jiyeon không nói tiếng nào, bình tĩnh đứng yên tại chỗ.

Trưởng phòng Yoo nhìn lướt qua mọi người đang phát biểu ý kiến, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Park Jiyeon, khóe miệng hơi nhếch bật ra tiếng cười, "Nếu như lần này tôi bảo các cô đi đón tiếp chính là tổng giám đốc của tập đoàn ‘Ham Gia’ chúng ta thì sao?"

"Hả?"

Ba người không hẹn mà cùng thốt lên tiếng kêu kinh ngạc, ngoại trừ Park Jiyeon .

Trưởng phòng Yoo dường như đoán được họ sẽ có biểu tình này, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn.

Luna nín thở nuốt nước bọt, trừng lớn hai mắt khó có thể tin thốt ra, "Trưởng phòng Yoo, chị có thể lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa hay không?"

Trưởng phòng Yoo chậm rãi lên tiếng, "Đúng vậy, tám giờ tối mai tổng giám đốc sẽ đến thành phố Y, trong tương lai tổng giám đốc sẽ làm việc ở tại thành phố Y này nửa năm. . . .Tôi hi vọng ngày mai bốn người các cô có thể đến khách sạn New Black cùng với vài người cấp cao của công ty để giúp đỡ cho việc đón tiếp tổng giám đốc!"

"Ồ! !"

Một loạt tiếng hô kinh ngạc lại đến từ ba người, ngoại trừ Park Jiyeon.

Trưởng phòng Lâm hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, bỗng dưng ánh mắt trưởng phòng Yoo dừng lại trên người Park Jiyeon từ lúc vào tới giờ vẫn lặng thinh không nói lời nào, thoáng nhíu mày hỏi, "Jiyeon, tại sao cô không nói gì?"

Park Jiyeon lộ vẻ khó xử nhìn trưởng phòng Yoo nhẹ giọng nói, "Thưa trưởng phòng, ngày mai tôi không đi có được không ạ. . . . .Ngày mai là sinh nhật ba tôi, tôi muốn xin phép nghỉ ở nhà với ông ấy."

"Jiyeon à, ở nhà với ba thì ngày nào mà ở chẳng được, nhưng cơ hội gặp tổng giám đốc có lẽ chỉ có một lần thôi. . . . . ." Iu nhỏ giọng nhắc nhở Park Jiyeon.

Suzy cũng ghé vào tai Park Jiyeon nói, "Cô hẳn là biết chuyện tổng giám đốc vẫn còn độc thân chứ? Trưởng phòng Yoo đang ‘bí mật’dành cho chúng ta một cơ hội gặp mặt đấy! !"

"Hả. . . . . ."

Trưởng phòng Yoo cười nói, "Jiyeon , nếu ngày mai là sinh nhật của ba cô, vậy sáng mai cô cứ ở nhà chơi với ông rồi tối hãy đến công ty cũng được."

  Chap 2 : Phòng PR là hộp đêm bán mình sao


Park Jiyeon vừa đi ra từ phòng làm việc của trưởng phòng Yoo, IU đã tò mò lên tiếng hỏi, "Jiyeon, trưởng phòng Yoo gọi mọi người vào làm gì thế?"

Park Jiyeon chưa kịp mở miệng thì giọng nói khẩn trương đến từ ba người khác ở trong phòng PR đã bùng nổ.

"Trời ạ, sao hai ngày nay da của tôi bị khô quá, tôi phải đi làm cái mặt nạ nước bổ sung lại thôi. . . . . ."

"Ây da, tôi bị nổi mụn rồi, thật là phiền phức quá đi. . . . . ."

"Híc, tôi không nên ăn đồ có chất béo nữa. . . . . ."

Luna đưa mắt nhìn ba người phụ nữ đang thấp thỏm không yên kia, ngay sau đó nghi hoặc nhìn Park Jiyeon, "Này, ba người đó làm sao vậy? Tự dưng lên cơn mất tự tin hàng loạt, chẳng lẽ có khách hàng nào cần bọn họ đón tiếp cẩn thận à?"

Park Jiyeon ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, giọng thản nhiên nói, "Ngày mai tổng giám đốc sẽ đến thành phố Y, nghe nói muốn làm việc ở thành phố Y nửa năm, trưởng phòng Yoo muốn bọn mình tối mai đến khách sạn với mấy sếp để giúp đỡ đón tiếp tổng giám đốc từ xa đến!"

Luna chớp đôi mắt hiếu kỳ, "Tổng giám đốc? Tổng giám đốc nào?"

Park Jiyeon nghiêm túc nhìn Luna, trả lời cẩn thận, "Ngoài tổng giám đốc tập đoàn ‘Ham Gia’ Ham Eunjung tiếng tăm vô cùng lừng lẫy ra, cậu cảm thấy còn ai có thể làm cho họ không tự tin như vậy?" Nói xong Park Jiyeon không quên liếc mắt nhìn ba người phụ nữ đang ngồi tại chỗ soi gương không nghỉ.

"Ham . . . . . Ham Eunjung?" Luna đột nhiên lắp bắp, hai mắt sửng sốt trợn tròn, "Cậu nói là tổng giám đốc của công ty chúng ta?"

Park Jiyeon gật đầu khẳng định.

"Ối trời. . . . . ." Luna vội vàng che miệng lại, mừng rỡ không thôi, "Chính là tổng giám đốc trẻ tuổi vào công ty ba năm cũng chưa từng gặp đó sao?”

Park Jiyeon vẫn chỉ gật đầu.

Luna kinh hãi chết đứng tại chỗ một lúc lâu.

Thảo nào đám phụ nữ đó sau khi nghe thấy tin tức lại trở nên thấp thỏm không yên như vậy. . . .

Phải biết rằng, ở bên ngoài Ham Eunjung nổi tiếng là người thần kỳ trong giới thương mại.

Nghe nói lúc xô ta 18 tuổi đã thừa kế tập đoàn ‘Ham Gia’ gần như phá sản từ cha mình, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã vực dậy được tập đoàn ‘Ham Gia’. Đến nay tập đoàn ‘Ham Gia’ lại càng mở rộng phạm vi buôn bán đến toàn thế giới, hiện tại tập đoàn ‘Ham Gia’ đã chiếm vị trí số một Châu Á.

Vả lại nghe nói vị tổng giám đốc thần bí đứng đầu trong giới thương nghiệp này còn rất trẻ, tài năng xuất chúng không ai bằng, đến nay vẫn còn độc thân, quả là người phụ nữ độc thân thuần chất đẳng cấp kim cương.

Sau một lúc lâu, Luna mới hoàn hồn trở lại, cô nín thở hỏi Park Jiyeon, "Cậu vừa mới nói gì? Cậu nói trưởng phòng Yoo muốn các cậu đến khách sạn tiếp đón tổng giám đốc với các sếp sao?"

Park Jiyeon gật nhẹ đầu, "Ừ, tổng giám đốc rất ít khi đến đây, công ty đương nhiên phải sắp xếp vậy rồi!"

 Luna mất mát bĩu môi, "Thảo nào trưởng phòng Yon gọi bốn người bọn mình đi vào, nhan sắc như bọn mình, chỉ sợ ngay cả cơ hội gặp tổng giám đốc cũng không có!" Trưởng phòng Yoo đương nhiên là muốn cho tổng giám đốc gặp những nhân viên có tố chất cao nhất của công

Park Jiyeon phản đối, "Luna, cậu đừng nói vậy, mặc dù bọn mình được đón tiếp tổng giám đốc, nhưng cũng chỉ là một cuộc xã giao bình thường thôi, đây là công việc của chúng ta."

Luna không đồng ý, "Ai nói, cô ta là CEO của tập đoàn ‘Ham Gia’ chúng ta đó, lỡ như trong buổi tiệc đó tổng giám đốc ngắm được người nào trong số các cậu, rồi lại cả đêm tận tình phóng túng, vậy. . . ."

Park Jiyeon nhíu mày, "Cậu nghĩ rằng mình và nhóm người phòng PR là hạng bán mình trong hộp đêm sao?"

Chap 3 : Chuyện lớn cả đời vô cùng gấp rút

Park Jiyeon vừa bước vào cửa chính biệt thự, dì Min người giúp việc đã thân thiện xách dép lê đi tới bên cạnh Park Jiyeon, cung kính chào, "Cô chủ!"

Park Jiyeon cười ngọt ngào, "Cám ơn dì Min!"

Bà Park bước ra tươi cười đón con gái, vui mừng thốt lên, "Jiyeon, con gái cưng của mẹ, mau để mẹ nhìn xem nào, hôm nay đi làm có mệt lắm không?"

Park Jiyeon đưa tay ôm bà Park, nhỏ nhẹ nói, "Mẹ, con không mệt chút nào, bởi vì con rất yêu thích công việc này."

Bà Park cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đơn thuần của  Jiyeon, không thấy có gì khác thường, lúc này mới yên lòng mà nở nụ cười, "Con cứ không chịu nghe lời ba mẹ, cứ ngoan ngoãn ở nhà với ba mẹ không tốt sao?"

Ông Park nhàn nhã nở nụ cười ấm áp nhìn hai mẹ con, giọng nói hoàn toàn không có vẻ nghiêm túc là chủ của một gia đình, "Bà cũng đừng khuyên con ở nhà! Tuy rằng nhà họ Park chúng ta không cần con cái phải ra ngoài làm việc, nhưng mà con nó đã trưởng thành, dù sao cũng phải giao thiệp với thế giới bên ngoài!"

"Dạ, ba nói đúng đó!" Jiyeon lại đưa tay ôm lấy ông, cười vô cùng xán lạn.

Một nhà ba người ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, bà Park thương xót hỏi thăm Jiyeon , "Jiyeon, nếu như làm việc quá mệt thì đừng làm nữa, biết không?"

Jiyeon trấn an bà, "Mẹ, con biết rồi, con sẽ không để mình quá mệt mỏi."

Bà Park từ tốn nói, "Jiyeon, mặc dù ba mẹ không phản đối công việc của con, nhưng con cũng phải bớt chút thời gian ở bên cạnh hai lão già này chứ. . . . . . Ngày mai ba mẹ phải tham dự một buổi dạ tiệc từ thiện, ba mẹ hy vọng con có thể tham dự buổi tiệc tối mai với ba mẹ. Con cũng biết, con lớn vậy rồi mà chẳng bao giờ chịu tham dự những hoạt động xã hội trong giới thượng lưu gì cả, rất nhiều chú bác và các anh đều chưa gặp con, ba mẹ muốn nhân buổi tiệc này để giới thiệu cho mọi người biết tiểu thư duy nhất của nhà họ Park chúng ta. . . . . ."

"Ối. . . .Tham dự dạ tiệc?" Jiyeon cười hì hì, "Mục đích của mọi người là muốn để cho con quen biết mấy ‘anh’ kia sao?"

Bà Park thấy con gái nhìn thấu tâm tư của mình, vội đẩy đẩy chồng.

Ông Park lên tiếng ho nhẹ, tiếp lời, "Con gái, ba mẹ càng lúc càng già rồi, ba mẹ đương nhiên mong muốn con sớm có thể tìm được một nơi thật tốt. . . . . ."

Jiyeon thoát khỏi vòng ôm ba mẹ, làm nũng nói, "Ba mẹ, con còn muốn ở bên ba mẹ vài năm nữa. . . . . . Con không muốn lấy chồng sớm như vậy đâu!"

Bà Park vỗ nhẹ lên mu bàn tay Jiyeon, "Ngốc ạ, con gái lớn phải lập gia đình chứ. . . .Ngày mai ba mẹ dẫn con đi gặp mọi người, đều là người có uy tín danh dự trong xã hội thượng lưu, ba mẹ cam đoan đều là thanh niên rất ưu tú."

Jiyeon giơ tay lên che miệng ngáp, ngay sau đó đứng dậy, uể oải nói, "Ba mẹ, con buồn ngủ rồi, ngày mai còn có công việc rất quan trọng phải làm, chuyện này bàn sau được không ạ, con về phòng ngủ trước đây. . . . . ."

Dứt lời, Jiyeon chạy lên phòng mình trên lầu hai như lẩn trốn.

Trở về phòng, Jiyeon dựa vào cánh cửa thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra ở trong mắt ba mẹ, chuyện lớn cả đời của mình đã vô cùng gấp rút rồi. . . . . .

Mình phải nghĩ ra cách nhanh chóng giải quyết chuyện này mới được!

Chap 4 : Khách sạn phòng số 1618

Hôm sau, Jiyeon nhân lúc ba mẹ còn đang ngủ trong phòng liền chạy ra khỏi khu nhà cao cấp của mình.

Đúng vậy, Park Jiyeon chính là cô con gái ruột duy nhất của chủ tịch tập đoàn ‘Park Gia’, danh tiếng xếp hàng thứ nhất trong số các tập đoàn thương mại tại thành phố Y, cô là con gái yêu quí được ba mẹ hết sức cưng chiều, cô hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề kinh tế, nhưng mà, cô vẫn thích tự tìm công việc cho mình. . . . . .

Nhắc lại chuyện có thể được vào tập đoàn ‘Ham Gia’ làm cũng rất kỳ quái. . . . . .

Tập đoàn ‘Ham Gia’ là công ty mà tất cả sinh viên ra trường đều muốn xin vào, nhưng tiêu chuẩn tuyển nhân viên của Ham Gia rất là nghiêm khắc, cho dù người có trình độ học vấn cao cũng chưa chắc có thể được tuyển dễ dàng, cho nên lúc đó cô không muốn gửi lý lịch vào Ham Gia

.Nào ngờ, một tuần sau khi cô gửi lý lịch, cũng không có một công ty nào bằng lòng mời cô, mà vào thời điểm đó cô lại bất ngờ nhận được thông báo phỏng vấn của Ham Gia

Thật ra thì, không biết có ai gửi lý lịch đến Ham Gia hộ cô không mà cô lại may mắn được phòng nhân sự Ham gia chọn trúng, sau đó cô đến Ham gia phỏng vấn rồi được tuyển dụng thuận lợi.

Sau khi vào Ham gia, cô được bổ nhiệm vào phòng PR.

Tuy rằng công việc phòng PR thoải mái tự do, nhưng cô thường phải đi xã giao với khách hàng cao cấp, may mà khách hàng công ty xã giao thông thường đều là tập đoàn cao cấp có tư cách khá cao, cho nên cũng không khiến cô cảm thấy khó làm việc.

Chỉ là, như thể chuyện IU thiếu chút nữa bị khách hàng ‘ô ô’ vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra ở trên người của nhân viên phòng PR các cô, nhưng tuyệt đối sẽ không xảy ra ở trên người cô, bởi vì cô đi ra ngoài xã giao, tuyệt sẽ không để cho người ta có cơ hội lợi dụng mình.

Hôm nay, sở dĩ cô lấy ra cớ sinh nhật ba không thể tới công ty tham dự xã giao với tổng giám đốc, thật ra là bởi vì cô không muốn cùng mấy vị đồng nghiệp mỹ nữ kia nội bộ cạnh tranh.

Cô vào Ham gia đã hơn một năm, tin đồn có liên quan về vị tổng giám đốc Ham gia cô đương nhiên cũng nghe không ít, cô cũng thấy tò mò rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, có thể làm cho Ham gia phát triển trở thành là một tập đoàn tài chính thương mại đứng đầu Châu Á, nhưng mà cô không muốn trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích

Đơn giản mà nói, mục đích của cô chỉ là muốn có công việc như hiện nay, những cái có liên quan đến "Quy tắc ngầm" theo như lời Luna nói đó, cô không hề có hứng thú với việc tiếp cận hấp dẫn tổng giám đốc để một bước trở mình, đây là cá tính riêng của cô, có lẽ không liên quan đến địa vị gia đình nhà cô.

Buổi chiều, Jiyeon đang ngồi ở trong Starbucks nhàn hạ uống cà phê, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại di động đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của Jiyeon, Jiyeon liếc nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, sau đó liền ấn nút nghe, "Trưởng phòng Yoo!"

Trưởng phòng Yoo nói với giọng hơi sốt ruột, "Jiyeon, bây giờ cô ở đâu?"

"Ơ, tôi đang ở nhà với ba tôi. . . .Tôi trở về công ty ngay đây!" Nếu không thể nán ở nhà, vậy thì cô phải đi gặp cái vị tổng giám đốc Ham gia được người đời đồn đại như thể thần thoại kia thôi!

Trưởng phòng Yoo nói, "Cô không cần về công ty, tổng giám đốc đã đến đó trước rồi, bây giờ cô tranh thủ đến khách sạn New Black đi. . . .Phòng số 1618!"

Jiyeon rời khỏi ghế ngồi, "Được, bây giờ tôi qua liền!"

Trưởng phòng Yoo bổ sung thêm, "Còn nữa, nhớ phải trang điểm ăn mặc xinh đẹp một chút!"

Chap 5 : Bị nhốt ở khách sạn

Khách sạn New Black.

Vì đã biết rõ số phòng, sau khi đi vào khách sạn, Jiyeon liền đi thẳng lên lầu mười sáu.

Vốn tưởng rằng lầu mười sáu của khách sạn sẽ là từng phòng được bao của khách VIP, nhưng lầu mười sáu lại không giống phòng được bao, ở giữa đường hành lang chỉ có treo một tấm biển số phòng ——1618.

Jiyeon nghi ngờ nhìn tấm biển số 1618, gõ nhẹ cửa phòng, cửa phòng không khóa, cô thử đẩy nhẹ thì cánh cửa bật hé ra một khe hở.

Không nghe thấy có tiếng động gì, Jiyeon nghi ngờ đẩy cửa phòng vào, lúc này đập vào tầm mắt là một căn phòng trang hoàng vô cùng khiêm tốn, nhưng khó che giấu được vẻ xa hoa.


Jiyeon hoang mang đi vào phòng, liếc mắt nhìn chung quanh.

Đầu tiên nhìn thấy trong phòng chính là sự đơn giản gọn gàng mà không mất phẩm vị thiết kế sang trọng, tiếp theo đó là một chiếc giường lớn màu trắng ấm áp, hương thơm lan tỏa rất dễ chịu.

Đám người trưởng phòng Yoo ở đâu?

Nghĩ rằng đã vào nhầm phòng, Jiyeon đang muốn trở ra xem lại số phòng lần nữa, nào ngờ vào lúc này cửa phòng lại không thể mở được.

Jiyeon cảm thấy càng thêm hoang mang, cô lấy điện thoại ra gọi vào số trưởng phòng Yoo thì mới phát hiện điện thoại trưởng phòng Yoo đã tắt máy.

Ngay sau đó Jiyeon cầm lên điện thoại gọi nội bộ trên tủ đầu giường, thế nhưng điện thoại nội bộ cũng không thể sử dụng được.

Nghi ngờ khó hiểu, Jiyeon ngồi xuống ở mép giường, lại lấy ra điện thoại di động gọi cho đồng nghiệp Suzy, ai ngờ, tất cả điện thoại của đồng nghiệp đều không thể kết nối được, mà điện thoại di động của cô vào lúc này lại hết pin.

Jiyeon phiền chán cất điện thoại vào, sau đó đứng dậy đi tới muốn đập vào cánh cửa để nhân viên làm việc của khách sạn chú ý.

Nhưng mà, cho dù Jiyeon đập cửa hoặc gào thét khàn cổ bỏng họng thế nào đi nữa, vẫn không có ai nghe thấy.

Jiyeon bất lực tựa vào cánh cửa, cố gắng làm dịu đi tâm tình đang hỗn loạn.

Bỗng dưng, Jiyeon cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, hình như có người đã tắt đi máy điều hòa ở trong phòng.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, bóng đêm lập lòe trên cửa sổ đã bắt đầu xuyên qua thành phố này, cả người nóng ran khó chịu, Jiyeon đành phải đứng lên, càng lúc càng cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Đêm hè không có máy điều hòa luôn khiến con người khó có thể chịu được, giờ khắc này Jiyeon đã đổ mồ hôi đầm đìa, thật sự không thể nào tiếp tục ở lại cái phòng này thêm nữa.

Bóng đêm càng lúc càng sâu, tại sao bên ngoài phòng vẫn không có mảy may động tĩnh của nhân viên làm việc khách sạn nào?

Jiyeon bắt đầu hoài nghi là mình nghe nhầm số phòng trưởng phòng Yoo thông báo, sở dĩ không hoài nghi trưởng phòng Yoo báo sai, là vì trưởng phòng Yoo không có lý do gì để lừa gạt cô, mà điện thoại của các đồng nghiệp không thể kết nối được cũng thuộc chuyện bình thường, dù sao những lúc xã giao với khách hàng, thông thường các đồng nghiệp đều tắt máy để bày tỏ sự tôn trọng với khách hàng, hơn nữa lần này khách hàng xã giao còn là tổng giám đốc cấp trên của các cô.

Nguyên nhân duy nhất chính là cô đi nhầm phòng, bởi vì khách sạn này không có người ghi chép khách vào thuê phòng, cho nên chọn sử dụng khóa điều khiển điện tử để đóng cửa.

Nếu như không chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, sáng mai sẽ có nhân viên làm việc của khách sạn đến mở cửa phòng giúp cô, vì thế, tối nay cô chỉ có thể ở lại trong căn phòng này.

Nghĩ đến ngày mai bị trưởng phòng Yoo trách móc, Jiyeon chỉ có thể thở dài không thôi.

Không khí vẫn nóng bức như cũ, cả người ướt dính, rốt cuộc Jiyeon không thể chịu được nữa phải bước đi vào phòng tắm.

Chap 6 : Ngoan ngoãn nằm ở trên giường phục vụ tôi

Nước lạnh rốt cuộc cuốn đi hết nhiệt độ trên cơ thể Jiyeon. . . . . .

Jiyeon vốn muốn mặc lại quần áo cô vừa cởi ra, thì phát hiện trên kệ phòng tắm có đặt sẵn một bộ váy ngủ còn mới, nhãn hiệu vẫn chưa tháo xuống.

Khách sạn New Black chính là khách sạn năm sao cao cấp nổi tiếng khắp thế giới, vì vậy khách sạn chu đáo chuẩn bị áo ngủ mới cho khách cô cũng không cảm thấy lạ.

Jiyeon thầm nghĩ, nếu như cô đã sử dụng căn phòng này rồi, ngày mai nhất định cũng phải trả phí sử dụng một đêm, dứt khoát thay váy ngủ của khách sạn, cũng đỡ cho cô tiếp tục mặc bộ đồ dính nhèm nhẹp kia.

Nhưng khi thay vào chiếc áo ngủ của khách sạn, hai má Jiyeon nhanh chóng đỏ hồng như trứng tôm nấu chín.

Áo ngủ này. . . . . .

Jiyeon mở to đôi mắt liếc nhìn mình trong gương

Mái tóc dài đen nhánh suôn thẳng như thác nước của cô lúc này bởi vì đang nhỏ nước mà lộ ra vẻ yêu kiều quyến rũ xinh đẹp, chất liệu áo ngủ tơ mỏng mềm mại như thể được đặt may riêng cho cô, khiến cho dáng người có những đường cong rõ ràng càng thêm mị hoặc uyển chuyển, vạt áo siêu ngắn phối hợp với chất liệu bằng lụa mỏng trễ ngực mờ ảo, khiến cô thoạt nhìn cảm thấy như một báu vật đang muốn hấp dẫn bản năng của đàn ông.

Chưa bao giờ ăn mặc hở hang như thế, Jiyeon không khỏi lùi lại hít sâu một hơi, theo thói quen mà dùng tay túm chặt lấy vạt áo ngủ.

May mắn đây là khách sạn cao cấp, nếu không, nếu không cô thật sự nghĩ áo ngủ khêu gợi cô mặc trên người này chính là thứ nhu cầu tình dục mà khách sạn chuẩn bị cho khách vào thuê.

Cả người phát lạnh Jiyeon bước ra khỏi phòng tắm, nhiệt độ trong phòng dường như đã giảm đi bớt, khiến cơ thể cảm thấy rất thoải mái.

Jiyeon ngồi ở mép giường, dự định đợi tóc khô rồi đi ngủ, nào ngờ, lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng mở cửa.

Jiyeon tưởng rằng nhân viên làm việc khách sạn phát hiện ra cô ở trong này, xấu hổ với chiếc áo ngủ gợi cảm đang mặc trên người, Jiyeon vội vàng nhảy lên giường nhanh chóng kéo chăn lên.

Cửa phòng rốt cuộc bị người từ bên ngoài đẩy vào, Jiyeon trừng lớn hai mắt nhìn từng tiếng động bên ngoài cửa phòng, bất thình lình thoáng hiện bóng dáng của một người  cao lớn rắn rỏi tiến vào trong tầm mắt của cô.

Hả. . . . . .

Đôi mắt Jiyeon nhanh chóng trợn tròn, đang muốn nhìn rõ ràng mặt mũi của đối phương thì ngọn đèn trong phòng vào lúc này cũng phụt thế nào

Thế nhưng, ngay sau đó. . . . . .

Chăn mền đang bao bọc trên người Jiyeon đột nhiên bị xốc lên, cả thân hình người  to lớn đó ngồi xuống ở vị trí bên cạnh cô.

Á! !

Jiyeon hoảng sợ hét lên rồi nhanh chóng nhảy xuống giường.

"Cô định đi đâu?" Chất giọng  trầm thấp quyến rũ truyền đến.

Jiyeon không ngừng lui về phía sau, cho đến khi lưng kề sát mặt tường lạnh ngắt mới sợ hãi thốt lên, "Cô là ai?"

"Tôi cho rằng bây giờ cô nên ngoan ngoãn nằm ở trên giường phục vụ tôi, chứ không phải tránh xa tôi như vậy."

Giọng nói của người đó lại truyền đến một lần nữa, giọng nói cô ta hồn hậu dễ nghe khiến cho bản thân khó nén được phần kiêu ngạo.

Lời nói người đó  rất rõ ràng kèm theo ám chỉ về phương diện nào đó, Jiyeon căng thẳng, ngập ngừng nói, "Xin lổi, tôi nghĩ cô nhầm phòng rồi. . . . . ."

Jiyeon vừa nói vừa di chuyển tới hướng cửa phòng.

"Vậy sao?" Tiếng chất vấn trầm lạnh của người đó truyền đến.

Vào thời khắc tay Jiyeon vừa tiếp xúc được tay cầm cánh cửa.

Thế nhưng ngay lúc cô chuẩn bị xoay tay mở chốt cửa định ‘bỏ chạy’, dáng người yểu điệu hấp dẫn của cô đột nhiên bị người nào đó tóm lấy, nhanh chóng ôm cô vào trong ngực.

**** Chú ý sao đây là chap có tình huống mạnh ai chưa đủ tuổi thì đừng nên đọc , nếu đọc hoàn toàn mình k chịu mọi trách nhiệm nhé *******

Chap 7 : Đêm cuồng nhiệt

Hơi thở Jiyeon bắt đầu chạy toán loạn hòa nhập vào hơi thở nam tính dễ chịu của người  nọ.

Ngay lúc Jiyeon chưa phản ứng kịp, cô đã dùng gót chân đóng cửa lại, nhanh nhẹn bồng cô lên, cả hai nặng nề ngã xuống chiếc giường mềm mại.

"A! !"

Ngã xuống giường lớn, Jiyeon theo bản năng đang muốn ngồi dậy, nhưng lại bị dáng người to lớn của người  đó đè ngược cô lại ở dưới thân mình.

"Mau thả tôi ra!" Hai tay Jiyeon liên tục chống đẩy cơ thể người đó đang chèn ép trên người mình.

"Câm miệng! !" Người đó ở trên người Jiyeon bá đạo ra lệnh, sau đó dùng đôi tay nắm giữ hai tay không ngừng vùng vẫy của Jiyeon.

Toàn thân Jiyeon cuối cùng không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể liên tục kêu la.

Hiển nhiên, Jiyeon kêu la chỉ tốn công vô ích, suy cho cùng, nếu như thật sự có thể khiến người chú ý thì trước đó cô đã rời khỏi căn phòng này lâu rồi.

Ánh sáng đèn ngoài cửa sổ chiếu vào lúc ẩn lúc hiện soi rõ đường nét khuôn mặt anh tuấn của người đđó, bóng đêm mờ nhạt che giấu khuôn mặt anh tuấn, điều duy nhất có được chỉ là sự điên cuồng và lạnh nhạt kiêu ngạo, khiến anh thoạt nhìn xấu xa tà ác không thể tưởng, trên người cô ta còn thoang thoảng mùi rượu đỏ, lúc này cô ta càng thể hiện rõ sự mê hoặc của mình.

"Cô thả tôi ra . . . . . ." Jiyeon kêu gào đến khàn cả giọng.

"Cô muốn chơi trò cự tuyệt nhưng ra vẻ như mời chào sao?" Người đó cố tình tiêm nhiễm tình dục, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cô.

"Cô bị bệnh thần kinh. . . . . ."

Jiyeon còn chưa nói dứt lời, người đó đã cúi mặt xuống chiếm đoạt bờ môi đỏ mọng của cô, khiến lời chưa nói ra khỏi miệng lại nuốt trở vào trong bụng.

"Ưm. . . . . ."

Cô xấu hổ tức giận quay mặt đi, nụ hôn của cọ ta trượt vào trên cổ mềm mại của cô, cô ta thuận thế thổi nhẹ một hơi vào trong tai cô, khiến cô thấy tê ngứa khó chịu.

Jiyeon theo đà thốt lên, "Buông tôi ra. . . . . ."

"Cô thật ầm ĩ!!" Giọng nói lạnh nhạt khó chịu không kiên nhẫn của người đó lại vang lên, rồi lần nữa dùng đôi môi mỏng bịt lấy cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của Jiyeon

Jiyeon phản kháng bằng tất cả sức lực mình có, nhưng không làm sao mà hai tay vẫn bị người đó khống chế ở trong tay.

Nụ hôn người đó mang theo điên cuồng bá đạo cùng chiếm hữu, khiến cho cô không thể nào chống cự, dần dần cô mất đi hơi sức để giãy giụa . . . . . .

Nhiệt độ cơ thể Jiyeon từ từ bốc lên cao, làm cô bắt đầu không thể phân biệt được lúc này là hiện thực hay là hư ảo, cho đến khi. . . . . .

Bờ môi người đó rốt cuộc rời khỏi cô, hơi nhích người ra, bàn tay to lớn thành thạo cởi hết toàn bộ quần áo trên người Jiyeon

.Cảm nhận được sự trống trải trên người, Jiyeon đột nhiên quay trở lại hiện thực, sử dụng hết hơi sức toàn thân kháng cự, "Đừng mà! !"

Giờ khắc này, cơ thể trần trụi của cô đã hoàn toàn phơi bày ra dưới ánh mắt của cô ta, cô ta dừng lại động tác ngắm nhìn cô như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tinh tế.

Trong bóng đêm, cô mơ hồ có thể nhìn thấy đáy mắt cô ta bắn ra ánh sáng nóng rực, cô sợ hãi và xấu hổ giãy giụa thân hình, hai mắt nhắm lại muốn dùng đôi tay che giấu toàn thân trần trụi mà cô chưa từng để lộ ra trước mặt ai.

Cô ta khống chế hai tay cô, kiềm chặt cô ở dưới thân mình, đồng thời sử dụng hai chân cứng rắn để tách hai đùi cô ra.

Cô đang không rõ nguyên do thì bỗng nhiên có cảm giác bàn tay đối phương nhẹ nhàng lướt qua bụng cô. . . . . .

Như bị điện giật, cô nỗ lực muốn khép chặt hai chân.

Cô tiếp tục tách đôi chân đang khép lại càng lúc càng chặt của cô ra, đầu tiên cúi xuống dùng môi liếm quanh vùng bụng nhạy cảm của cô, cứ thế lần lần trượt xuống vừa cắn vừa hôn, cô không thể kiềm chế mà dùng tay nắm chặt khăn trải giường, từng đợt công kích khiến cô run rẩy, như cảm thấy mình đã mất đi sự an toàn, cô khàn giọng gào lên.

Chap 7 : Đau quá, cút ngay

"Nếu như tôi không nhớ lầm, là cô mặc áo ngủ khiêu gợi chủ động đến phòng tôi, cô nghĩ cảnh sát sẽ nhận định như thế nào?"Cô ta không thể kiềm chế được được, khi cô đang thống khổ gào thét mà không thể phản kháng thì cô ta bắt đầu cởi hết quần áo ra, giải thoát cho hạ thể hùng dũng của mình. . . . . .

Ngay sau đó, người cô ta quả quyết thúc tay một cái nhưng không hề mất đi sự dịu dàng, từ từ tiến vào trong cô.

Jiyeon điên cuồng hét lên…….."A!"

Đau đớn như tê liệt khiến cô lắc mạnh đầu như điên dại, nhắm lại hai mắt, đôi tay bấu chặt bờ vai rộng lớn của xô ta thốt lên, "Đau quá, cô cút ngay. . . . . ."

Cùng với tốc độ ra vào, người cô ta kinh ngạc khi phát hiện nơi đó của cô vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ, mà từ từ tay thả chậm tốc độ lại.

Cô đè nén nước mắt, ánh mắt nhìn về phía người cô ta như muốn nói rằng bây giờ cô đang rất khó chịu.

Tốc độ của cô ta dần dần chậm lại, cũng hiểu được lúc này cô căn bản không thích ứng nổi với sự kíck thích này

Jiyeon vì đau đớn mà không ngừng thốt ra mấy câu mắng chửi, "Khốn kiếp. . . . . ."

Người cô ta lẳng lặng quan sát khuôn mặt xinh xắn của cô, sau khi nhận thấy nếp nhăn ở giữa lông mày cô từ từ giãn ra, cô ta tiếp tục cố gắng đẩy  tay vào thật sâu.

Cô ta kiên cường mạnh mẽ, nhiều lần tiến thẳng vào, khiến cô tưởng chừng như không thể nào chịu đựng nổi, cô run rẩy càng thêm kịch liệt, xâm nhập mãnh liệt dường như làm cho cô choáng váng hoa mắt.

Suốt cả một đêm, trong lúc mơ mơ màng màng Jiyeon vẫn cảm giác được người cô ta đó chưa từng rời khỏi cơ thể cô.

Hôm sau.

Hàng lông mi dài cong vút của Jiyeon giật giật, mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra.

Khi ánh mắt nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ của khách sạn, cô vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng hạ thể lại lâm râm truyền đến đau đớn như bị xé thịt.

"A. . . . . ."

Nằm vật xuống giường lần nữa, Jiyeon chợt nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối hôm qua, hai gò má cô lập tức nhuộm đỏ, cảm giác vừa thẹn vừa cáu khiến cô lúc này cảm thấy muốn độn thổ cho xong.

"Tỉnh rồi sao?"

Bỗng nhiên một giọng nói  trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của Jiyeon, Jiyeon giận dữ nhìn về phía người  cao lớn kiêu ngạo vừa đi ra từ phòng tắm.

Hạ thể cô ta chỉ quấn một cái khăn tắm, nước đọng trên người còn chưa kịp khô, hai mắt u ám lạnh nhạt yên tĩnh như mặt nước nghênh đón ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của cô.

Lúc này Jiyeon mới thấy rõ người đó chiếm giữ cô suốt cả đêm. . . . . .

Khuôn mặt điển trai như được gọt dũa, góc cạnh rõ ràng ngũ quan nghiêm nghị, đôi mắt tối đen như lốc xoáy biển sâu, đôi môi mỏng hoàn mỹ. . . . . .

Cô ta. . . . . .

Cô ta dường như là người con gái có dáng dấp tuấn tú nhất mà cô từng gặp, hơn nữa thân hình cô ta cao ráo như người mẫu, làm cho cả người cô ta thoạt nhìn vững chãi hiên ngang, và bản thân phảng phất lộ ra khí chất mà người bình thường ít có được.

Cô hơi sững sờ, bởi vì chưa hề nghĩ tới người cô ta giống như "Cầm thú" đêm qua lại đẹp trai đến vậy. .. . . .

Jiyeon nắm chặt tấm chăn, chỉ lộ ra hai con ngươi sáng nhìn thẳng vào cô ta, "Cô. . . . . . Rốt cuộc cô là ai?"

Ánh mắt lãnh đạm của người cô ta dừng lại trên khuôn mặt trắng hồng tinh xảo của Jiyeon, cúi đầu hờ hững nói, "Những lời này nên để tôi hỏi cô."

Tối hôm qua mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời của bất kỳ người con gái nào, cô không thể không coi trọng, gằn từng chữ nói, "Tôi mặc kệ cô là ai, tóm lại, chuyện tối ngày hôm qua, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! !"

Thái độ của người cô ta vốn lạnh lùng nhưng lúc này lại nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ ngả ngớn đáng ghét, cô ta nheo mắt lại, hứng thú hỏi, "Vậy sao? Tôi thật muốn xem cô ‘không bỏ qua cho tôi’ như thế nào đây?"

Kiểu cách xem thường của cô ta khiến Jiyeon oán hận nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi sẽ báo cảnh sát! !"

Chap 9 : Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’

"Cô. . . . . ." Jiyeon quả thật không phản bác được.

Ở đâu ra có người sau khi phạm tội mà còn có đầy đủ lý lẽ hợp tình như vậy?

Trong khi Jiyeon đang kiềm nén những cơn oán giận khó nguôi, cô ta  đã di chuyển đến bên giường, không hề báo trước cúi người xuống, tự nhiên mà ôm lấy Jiyeon rời khỏi tấm chăn ấm áp.

"A! !"

Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Jiyeon theo bản năng túm chặt cổ của cô ta.

Khóe miệng cô ta khẽ nhếch lên cười, gian xảo nói, "Xem ra, cô đã hình thành thói quen tiếp xúc thân mật với tôi rồi. . . . . ."

Jiyeon vội vàng nới lỏng cánh tay đang ôm cổ cô ta, tức tối nghiến răng nói, "Tôi sẽ không bỏ qua cho cô! !"

Cô ta vẫn cười ngả ngớn, nghiễm nhiên không hề coi trọng lời cảnh cáo của Jiyeon

.Cô ta ôm Jiyeon đi vào phòng tắm, bên trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm, cô ta nhẹ nhàng đặt Jiyeon vào bồn.

"Cô muốn làm gì?" Jiyeon lúc này mới ý thức được cô lại có thể toàn thân trần trụi bị cô ta ôm vào bồn tắm, bây giờ còn nằm trong bồn tắm không hề che giấu để lộ ra ở trước mặt cô ta, cô vội vã rụt người lại, hai tay khẩn trương vây quanh ở trước ngực.

Người cô ta từ trên cao nhìn Jiyeon bằng nửa con mắt, cười như không cười mà nói, "Cơ thể cô còn có chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua?”

Ngụ ý, che giấu của cô đã không cần thiết. . . . . .

Jiyeon cắn thật chặt môi dưới, áp chế lửa giận xuống đáy lòng, "Đồ khốn kiếp! !"

Cô ta cũng không tức giận, chỉ rất tự nhiên dừng ánh mắt trên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Jiyeon, thản nhiên nói, "Phải nằm trong bồn tắm một chút mới có thể làm giảm bớt đau đớn trên cơ thể cô."

Jiyeon nắm chặt hai tay, quả thật rất muốn vung tay dạy dỗ cho con người  trước mắt tự cho mình tài giỏi này một trận, thế nhưng lúc này người không mảnh vải khiến cô không dám mảy may có hành động nào.

Cô ta thấy Jiyeon cuối cùng cũng im lặng, liền lập tức xoay người đi ra.

Một giây sau, "A! !" Tiếng thét chói tai của Jiyeonlại vang lên.

Cô ta dường như đoán trước được Jiyeon sẽ phản ứng như vậy, vẫn bước đi thẳng không hề dừng lại, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười thích thú.

"Cô đúng là đồ thần kinh, đồ khốn. . . . . ."

Từ nhỏ, Jiyeon được giáo dục rất tốt nhưng lần đầu tiên lại liên tiếp nói ra những lời thô lỗ, đủ thấy được cô tức giận đến cực điểm.

Jiyeon nhìn "Cảnh hoang tàn khắp nơi" của mình trong gương, hận không thể xé nát người cô ta phách lối vừa rồi kia.

Híc. . . . . .

Cô thế này. . . . . . Làm sao để ra ngoài gặp người khác đây?

Từ cổ đến ngực, vết hôn đậm nhạt lớn nhỏ hầu như chiếm giữ toàn bộ da thịt của cô, cho dù là mặc áo cổ cao cũng không thể nào che giấu được, đây quả thực là. . . . . .

"Khốn kiếp! !"

Tiếp theo lại là hàng loạt tiếng chửi bới, người cô ta đứng ở trước gương bình tĩnh sửa sang lại áo sơ mi và cà vạt, tinh thần vô cùng sảng khoái.

Cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa truyền đến, rõ ràng lo lắng muốn thăm dò người nghỉ ngơi trong phòng.

Đã thay xong một bộ tây trang, người cô ta điển trai đi tới phía sau cánh cửa vươn tay mở chốt cửa ra.

Trưởng phòng Yoo cung kính khom lưng nói, "Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị xong rồi. . . . . ."

Cô ta gật nhẹ đầu, từ tốn nhưng không hề mất sự uy nghiêm nói, "Cho cô ấy nghỉ phép ba ngày, cô ấy cần được ‘nghỉ ngơi’."

Trưởng phòng Yoo càng cúi đầu xuống thấp, "Dạ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro