Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XII


Morgiana chạm vào luồng ánh sáng của Zagan, lập tức có một ánh hào quang xanh bao phủ, lôi cô tiến vào một không gian khác, đen tối và huyễn hoặc. Càng tiến đến sâu bao nhiêu, càng bị không gian ấy làm cho ngột ngạt và trở nên lạnh giá, Morgiana như bị một hàng của những mảnh băng đâm xuyên người, thế nhưng không thể dừng lại, vì ánh sáng nơi phía chàng ta, cũng đang rất gần kề.

Chân cô chạm vào mặt đất, nơi ấy cũng loang lỗ như những mảnh da thịt phía ngoài của chàng ta, chỉ thầm mong Aladin cùng Judal ứng cứu, bằng không nếu nội tại có còn nguyên vẹn thì thể xác cũng chẳng còn đâu. Nếu phải tiếp ứng hành trình dài ấy thêm lần nữa, e rằng thời gian của cả hai cũng sẽ chẳng còn lại bao nhiêu. " Hakuryuu người đâu rồi?" Cô cất tiếng thì thầm nho nhỏ, trong tâm trí chàng ta như một mê cung huyền ảo, chẳng thể thấy lối đi, nhưng kì lạ thay âm thanh ấy cất lên, lại như có màn đón chào nồng nhiệt, một hàng đèn thắp trên lối nhỏ, dẫn bước nàng qua những mê lộ ấy.
Morgiana bước đi trên tầng tầng những chiếc màn kí ức của Hakuryuu, từng bước sải là từng kí ức hiện lên qua những tấm gương phản chiếu, nơi đây thật tăm tối, chỉ có nhưng dây mây đang quằn quại dưới đất, và những chiếc gương ấy vốn cũng chẳng còn nguyên vẹn, những mảnh vỡ tan tành ấy, đau xót như những kí ức ngày còn thơ bé của chàng.

Nàng đứng vọng lại trên chiếc gương xám xịt, ở câu chuyện ngày ấy vẫn còn nghe kể ở Sindria, nhớ lại khoảng ấy chàng dưới ánh hoàng hôn trông thật tươi sáng biết bao, nào thấu được câu chuyện về người mẹ lại tàn độc nhường như vậy. Bà ấy bỏ đi những người con trai, những thứ dành yêu thương nhiều nhất trên đời này cho bà, đổi lại bằng sự phản bội, tấm gương ấy cùng câu nói của sư huynh chàng, không biết đã ám ảnh chàng biết bao nhiêu năm, in sâu trong tâm trí ấy từng ngày từng giờ, có khi trong cả mơ còn phải thức mà đau đáu tâm can.

Lại còn có đó một kí ức chưa phai, một chiếc gương xám lại cùng với những mảnh vỡ, đó là ngày chàng gặp lại mẫu thân bên ngôi vị, bà ta ngồi đó, ánh mắt khinh bỉ nhìn xuống người con trai cùng với vết bỏng năm xưa bà tạo ra, oan nghiệt thay đó cũng là những gì cuối cùng còn xót lại, trong tâm trí của một đứa trẻ, của một trái tim luôn rạn nứt vì thiếu tình yêu thương.

Morgiana dừng lại, nhìn vào sâu bên trong những bức ảnh lòe nhòe, đã rách. Đó là đôi bàn tay của mẹ chàng ngày còn cho chàng nhưng cái âu yếm, những tình thương và vỗ về từ một đấng sinh thành. Hình ảnh đôi bàn tay ấm áp ấy, làm Morgiana lưu luyến không thôi, bởi lẽ đó cũng là tình yêu nàng chưa bao giờ được cảm nhận thế nên thật đau đớn, nhưng cũng thật có gì đó an ủi làm vơi đi cho nàng lẫn chàng chút niềm đau.

Thật khó để có thể chần chừ và nán lại xem hết những dải băng kí ức ấy, Morgiana tiến nhanh về phía trước, lướt qua những hành trình của Hakuryuu lúc trước khi nàng chết và cả sau khi chết đi, cả hai đều có rất nhiều sự thay đổi. Những khung bạc ấy như thể đang níu nàng cố tìm ra tình cảm của chàng, nhưng hơn ai hết Morgiana biết rõ Hakuryuu luôn dành lại cho nàng một bông hoa trên cỗ quan héo úa ấy, tức là vì nàng hơn ai hết chính là tình yêu, là hi vọng còn sót lại của chàng ta. Bước chân cô bỗng ngừng lại trước một cánh cổng đen, to lớn và phủ đầy bụi, hàng tá những dây leo cứ tiếp nhau leo lên, cánh cổng đó chỉ một màu đen đặc, như phủ cả sương giăng và khí độc, ám muội và vô cùng âm u. Cánh cổng vững chắc ấy không thể nhìn xuyên qua, khi Morgiana cố với tay đến chiếc cổng, ánh đèn phía sau thình lình vụt tắt, âm thanh của những giọt nước rơi xuống mặt hồ thênh thang, có một cậu bé ngồi phía bên kia, đang ngồi co rún chân lại, bật khóc nức nở.
Cánh cổng biến mất, không gian ấy chỉ còn lại cậu bé đang ngồi đó. Morgiana không thể nhìn thấy cậu bé, chỉ có thể nghe thấy những tiếng khóc, những giọt nước mắt lã chã, càng tiến lại gần, âm thanh ấy càng vụt xa, không gian như ngưng lại, không còn có thể cảm thấy điều gì được nữa.

Những vầng sáng hiện lên, đó là những hình ảnh về Alibaba, cùng những khoảng thời gian cô ở bên cậu ta vui cười hạnh phúc. Những bức kí ức ấy như có máu hiện lên từng chấm nhỏ, trải dài xuống đôi mắt của người con trai nhỏ bé luôn đứng phía sau, ghen tị , hụt hẫng và đầy đau đớn. Cô lặng thinh, nhắm chặt mắt, lắng nghe từng tiếng khóc đau đớn của cậu bé ấy. Cả vùng tối đen ấy như xoay quanh cô, không còn một kí ức nào, cũng không còn một chiếc gương đau đớn vỡ nát nào nữa. Morgiana tiến tới trước ba bước, nhẹ nhàng ôm lấy khoảng đen trước mặt:

" Cho dù có đau đớn đến thế nào, quá khứ ấy vốn cũng chẳng thể nào thay đổi, đó là nỗi đau của người cũng như của ta."

"Alibaba nếu là người đã giải thoát cho Morgiana, thì trên đời này chỉ có một Hakuryuu là người đã thắp nên ánh sáng cho cô gái ấy."

" Đừng phủ nhận thế giới này nữa Hakuryuu, ta quay trở về rồi đây."

Cô càng nói, đôi tay càng cố ôm chặt hơn nữa vùng đêm ấy, một cách mạnh mẽ giữ nó lại, không cho nó lại bước đi.

" Chúng ta có thể thay quá khứ đen tối của cậu bằng thế giới tương lai của chúng ta không? Hakuryuu?"
Hình ảnh Hakuryuu dần dần hiện lên từ khoảng tối ấy, đôi tay cậu đang nắm lấy tay của Morgiana như muốn lách mình ra.

"Hakuryuu, ta yêu chàng."

" Xin chàng, hãy thả tự do cho chính mình đi..."

Hakuryuu buông thõng tay xuống, Morgiana bước ra phía trước chàng, gạt đi những giọt nước mắt chua chát ấy, thay vào đó là một nụ cười hạnh phúc. Morgiana nhẹ nhàng đặt lên môi chàng một nụ hôn, nắm chặt lấy đôi bàn tay ấy rồi bước về phía trước.
Ánh sáng hiện lên soi chiếu cả hai người, họ nắm tay nhau vượt qua cánh cổng ấy, bên trong cánh cửa đen ngòm ấy không ngờ lại chỉ toàn những gì xinh đẹp và rực rỡ nhất. Đó chính là toàn bộ kí ức của chàng ta khi ở bên nàng, in sâu vào những viên pha lê đỏ rực rỡ. Màu nắng chiều hoàng hôn chiếu rọi họ bước đi ra khỏi cánh cửa chính, kéo Hakuryuu quay trở về thực tại.

" Hakuryuu tỉnh rồi, cậu ta tỉnh lại rồi!"

Những âm thanh reo hò ấy là đến từ Aladin cùng với Junan, hai cậu ta đã trực suốt hai ngày liền để sử dụng rukh chữa trị những vết thương phía ngoài cho Hakuryuu, còn Judal, hắn ta đang cật lực chữa trị cho Zagan, cây thương ấy bị mẻ và bị nứt, thương tổn nặng nề không kém chủ nhân của nó, còn Belia, lại không thể trụ lại, biểu tượng ma thuật của Belia đã biến mất, thế nhưng diệu kì vô cùng, ngay lúc Hakuryuu vừa bừng tỉnh, nó lại có dấu hiệu hoạt động trở lại.

Morgiana tỉnh lại, lập tức tìm đến chỗ của Hakuryuu, đầu của cô đau nhói, hơn những thế, trong vùng kí ức của mình như thể có thực thể gì kì lạ đọng lại, không ngừng thôi thúc cô di chuyển và đi đến bên Hakuryuu.
Đến nơi, ánh mắt họ chạm nhau trong sự ngỡ ngàng, ngay cả người trong tộc Fanalis cũng vô cùng cảm thấy tự hào với truyền nhân của mình, họ không chỉ mạnh mẽ, lại còn là những con người có ý chí kiên cường và bất khuất. Càng đi sâu vào nội tại mới càng thấy họ tuyệt vời ra sao. Thánh mẫu quay đi, không quên để lại lời chúc phúc cho họ, vẫn là câu hẹn quen thuộc, chờ họ một ngày có thể đến đó nói chuyện và tâm sự cùng bà.

Judal cũng không thể không biết ơn, hắn cúi mình xuống cảm tạ đầy chân tình xong rồi hét lên một câu.
" Bà già, nào có dịp ta sẽ rủ thằng nhóc tì này lên đó!". Judal xách Aladin lên như không có gì, rồi lại tiếp tục cau có tỉ thí với tên nhóc khốn kiếp đã đẩy mình bay tận trời xanh. Trong khi đó, Hakuryuu vừa mới tỉnh dậy, đầu vẫn đau như búa bổ, bàn tay vẫn chưa thể cử động linh hoạt vì cơ thể vẫn còn chịu nhiều vết thương chưa lành, Junan đặt chỗ cậu ngồi một kết giới giúp trị thương, và đồng thời cũng rời ra ngoài, trả lại cho họ không gian thuộc về nhau.

Morgiana nhìn Hakuryuu, cả hai lặng im không dám nói nhau lời nào, nét mặt lại có vẻ e thẹn. Morgiana ngồi chăm thuốc cho Hakuryuu, từng muỗng đút vào miệng, làm cậu ta đỏ mặt không thôi, dù thời gian đã trôi qua rất lâu, họ đã có thể trở thành người lớn, thế nhưng trong tâm trí của cả hai người, dù cho rằng đã lớn hay còn thanh xuân, thì họ vẫn như mới gặp lúc ban đầu, vẫn chính là những khung cảnh e thẹn và im lặng nhìn nhau không nói nên lời. Hakuryuu nắm lấy tay của Morgiana, nhẹ nhàng xoa nó, quả thực chính là cơ thể này, là người con gái này chứ không phải bất kì một hư dạng của bất kì ai. Cậu nắm chặt lấy tay cô, đặt một nụ hôn lên đó rồi rón rén:

" Thật an tâm, khi trước mắt ta thật sự là nàng chứ không phải ai khác, Morgiana."

" Ta, ta thực tâm nhớ nàng nhiều lắm... Morgiana, làm ơn đừng đi đâu nữa cả, hãy ở bên ta thôi có được không?"

Hakuryuu nức nở, ánh mắt của anh vẫn như ngày nào, vẫn chỉ nhuộm một tấm lòng yêu thương dành cho cô nhiều đến như thế. Tay cô nắm chặt lấy tay Hakuryuu, mỉm cười với anh, cô ướn nhẹ người vươn lấy anh rồi đặt lên đó một nụ hôn thật ngọt ngào. Thời gian như ngưng đọng lại, để cả hai có thể đắm chìm bên nhau ít phút giây của hạnh phúc, để hai bàn tay có thể nắm chặt lại với nhau, thật ấm áp biết bao khi sau tất cả họ lại có thể quay lại bên nhau, sau biết bao thăng trầm và đau đớn. Hakuryuu buông môi của Morgiana, quỳ xuống dưới chân của nàng rồi hướng lên, nắm lấy tay nàng và đặt vào đó một chiếc nhẫn, thứ mà chàng đã từ lâu gói lại trong người mình. Hakuryuu hạ giọng, rồi nắm chặt tay nàng hơn.

"Kết hôn với ta nhé, tiểu thư Morgiana."

Và Morgiana đã cười thật hạnh phúc, gật đầu nói với chàng "Đồng ý".

Có thể, bây giờ nàng sẽ không còn là nữ hoàng của vương quốc Kou và khi xưa Hakuryuu đã hứa, nhưng thứ nàng đã có còn to lớn hơn cả thế ấy, đó là một cuộc sống bình dị cạnh bên Hakuryuu.

Có thể sẽ không cùng chàng ta sống trong nhung lụa và xa hoa, thế nhưng những gì họ có được khi ở bên nhau chính là điều ấm áp nhất, tuyệt vời nhất. Và cuộc sống ấy chính là những gì cả hai muốn, đã muốn từ rất lâu rồi!

Đám cưới của họ diễn ra trong không khí tưng bừng của tộc Fanalis, cùng với những người bạn ở Reim và những người đồng đội đã cùng nhau sát cánh trong thời gian qua.

Morgiana khoác lên cho mình một bộ trang phục trắng muốt, chiếc rèm che đầy tinh tế và cả những bông hoa rực rỡ nhất gói gọn vào tay cô. Không khí sôi nổi và hạnh phúc với những âm thanh nhạc đàn, cùng với tiếng hò reo của những người dưới khán đài, đang cổ vũ cho đôi vợ chồng mới.

Morgiana và Hakuryuu xuất hiện trên khán đài, họ hẹn ước cùng nhau và tiếng la lối dưới khán đài ồn ào vang lên, không khí náo nhiệt vô cùng.

" Tiền đi lễ cưới là 100 con cá chiên, chúc mừng đại gia Alibaba đã đạt quán quân của giải "chiến thần của những món quà"."

" Hakuryuu à...cưới vợ xong nhất định phải đi đánh nhau cùng ta đấy.".

Judal vừa nâng li vừa cười mỉa mai.
" Chúc mừng anh Hakuryuu có vợ nhé, em sẽ tặng hai người một lâu đài nhỏ để ở nhé!" Aladin tung gậy phép của mình lên rồi hóa rukh thành một tòa lâu đài siêu to khổng lồ, cùng với trang bị nội thất đầy đủ rồi tiến lên lấy giải của Alibaba. Trong không khí ấy tất cả mọi người đều như hóa thành cả chủ nhà, ăn uống no say và nhảy sôi động dưới nền nhạc của tộc Fanalis.

Hakuryuu tiến tới bên Morgiana, bế thốc cô lên và ôm lấy cô thật chặt. Sau đó hoàn thành nghi thức quan trọng cuối cùng. Họ trao cho nhau nụ hôn đầy ấm áp rồi cùng nhau uống li rượu mừng. Hai trái tim ấy đã hòa nhịp cùng nhau, sẵn sàng cho những bước đi bên nhau, mãi không xa rời.

" Ta yêu nàng, Morgiana!"

END
MIN
_________________________
Xin cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng câu chuyện "Quy Tâm" cho đến ngày hôm nay, dù cũng có những lúc bận bịu và khó khăn nhưng cũng nhờ có sự yêu quý của mọi người, đến nay fic đã hoàn thành trong thời gian như mong đợi. Hẹn gặp lại mọi người ở một fiction khác. Goodbye!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro