Chap 33
HeeYeon bước xuống xe nhưng vẫn không thấy Junghwa bước ra khỏi xe, cô đi vòng ra sau mở cửa rồi nhìn em.
" Em làm gì vậy ? Vào nhà thôi "
Junghwa hầm hầm nhìn cô bằng ánh mắt oán giận " Cô làm tôi đập đầu vào cạnh cửa rồi đấy, đồ ngốc "
Vẻ mặt lo lắng cuối cùng cũng xuất hiện trên mặt HeeYeon nhưng không lâu sau đó nó lập tức biến mất " Ai bảo em cứng đầu làm gì, rõ ràng tôi đã cảnh báo trước rồi. Có tự vào nhà được không hay đợi tôi bế "
Em hừ một tiếng rồi khoanh tay ngồi yên trong xe chẳng thèm cử động dù là một chút để chọc tức cô.
Cô nheo mắt túm lấy tay em kéo mạnh về phía mình làm em chẳng kịp phản ứng lại, lại một lần nữa tên đáng ghét này vác em lơ lửng trên vai cô. Em lập tức hét lên khi cô vừa đi vào nhà.
" Bỏ tôi xuống ! Tôi không phải đồ chơi của cô đâu nghe chưa "
Cuối cùng cô cũng bỏ em xuống ghế sofa để thở như sắp đứt hơi đến nơi " Giờ em muốn mắng mỏ gì thì mắng đi " HeeYeon ngồi xuống chiếc ghế đối diện em.
" Đi về nhà cô đi, bảo Arin đáng yêu sang mà làm gối ôm cho cô đấy. Tôi không phải đồ chơi của cô đâu mà thích là vác tôi lên như thú cưng vậy "
" Tính ra thú cưng còn chưa nặng bằng em "
Junghwa trừng mắt nhìn cô " Cô nói gì ? "
HeeYeon lắc đầu ngán ngẩm " Em muốn tôi giải thích chứ gì ? Tôi đã nói rồi tôi chỉ xem Arin là em thôi "
" Giả dối, tôi không tin. Tôi chẳng có thấy em gái nào mà tình tứ với chị mình như vậy cả, không khi nào "
Cô nhắm mắt lại rồi thở dài, em chống tay xuống ghế trân mắt ra nhìn cô.
" Định thử làm diễn viên với tôi sao. Hãy nhắm mắt khi Arin tới hả ? Còn lâu cô mới lừa được tôi "
Lập tức mắt HeeYeon mở ra, Junghwa giật mình vì mắt cô tự dưng đỏ ngầu vì những đường gân máu nổi lên chi chít cùng với một màng nước mắt. Nó làm mờ đi mọi thứ trước mắt cô.
" Bố em ấy từng cố giết tôi " Giọng HeeYeon trầm đi hẳn.
" Tại sao chứ ? " Em không thể tin những lời đó vừa phát ra từ miệng của cô.
" Vì tôi là người duy nhất biết được mẹ của Arin nói dối về việc em ấy là con ruột của bố tôi " HeeYeon hít sâu một hơi " Mẹ tôi đã phải chịu chết thay tôi, còn tôi thì bị ép phải đứng nhìn cảnh mẹ tôi bị bọn họ bắn nát ra thành trăm mảnh như thế nào. Mẹ tôi còn không được chôn cất đàng hoàng nữa kìa " Nói đến đây nước mắt HeeYeon vô lực trào ra trong đôi mắt căm hờn của cô, từng giọt đang lăn dài đến cằm.
Junghwa cứng họng, đây là lần đầu tiên em thấy HeeYeon khóc sau bao nhiêu lâu nay.
" Tôi đã mang nỗi hận thù đó suốt 5 năm trời cho tới khi tôi có những gì như hôm nay. Tự tay tôi tống tất cả họ vào tù, tôi phải cho họ sống trong mấy căn phòng dơ bẩn đó đến khi họ chết rục xương thì thôi. Đó là cái giá mà họ phải trả cho những việc đã làm với mẹ tôi " Cô khịt mũi.
" Hee..HeeYeon. Em xin lỗi, em không biết "
" Tôi rất yêu thương Arin như em ruột của mình, tình yêu thương đó quá lớn cho đến khi tôi biết được sự thật. Nếu em là tôi em cũng sẽ làm như vậy, em không hiểu được những điều mà tôi đã phải chịu đựng nó kinh khủng đến mức nào đâu. Tôi không còn cách nào khác " HeeYeon đứng dậy đi lên lầu trong khi em vẫn còn ngơ ngác tiêu hóa câu chuyện.
---------------------------------------------
Junghwa tựa lưng xuống chiếc giường trong phòng sau khi tắm, suốt ngày hôm nay em thật sự mệt mỏi. Em đã chẳng thêm làm gì khi nhìn thấy HeeYeon khóc, nó còn khủng khiếp hơn lúc em làm cháy nhà bếp cách đây không lâu.
Cô bước đến nằm xuống giường cùng với em. Hôm nay lại tiếp tục xoay lưng về phía em, giờ em phải vận động não tìm cách xoa dịu cô. Đêm nào cũng xoay lưng như vậy làm em khó chịu chết đi được.
Em đưa tay gãi gãi lưng cô, nhưng cô vẫn nằm im như không có chuyện gì xảy ra. Vểnh môi đưa tay gãi lại lần nữa, lần này em chỉ nghe được tiếng khịt mũi của cô. Tóm lại là tên đáng ghét này vẫn không chịu tha cho em.
Em chợt nhớ ra là mình thua cô vụ cược về giờ giải lao, có cách rồi.
Em nhoài người đến ôm cô, HeeYeon giật mình mở tròn mắt nhưng không phản ứng gì. Cô đang đợi xem em định làm trò gì tiếp theo.
" Đừng giận nữa, em xin lỗi ~ " Chính em cũng rùng mình vì những từ mình vừa thốt ra khỏi miệng. Nhưng HeeYeon thì ngược lại, cô đang cắn môi để kiềm chế mình không được phấn khích quá độ.
" Đi ngủ mau lên, đừng có nghĩ như vậy là tôi tha cho em. Em nên nhớ là tội của em rất lớn " Cô cựa quậy để em buông ra mặc dù trong lòng không muốn tí nào.
" Định thoát khỏi tay ai vậy ? " Em cười quỷ dị rồi cắn lấy vành tai cô.
" Yah ! Bỏ ra mau lên, hồ ly "
" Ngưng giận đi rồi hồ ly sẽ tha cho ngươi " Junghwa bắt đầu luồn tay vào áo cô, cô mở to mắt vì bất ngờ " Sao hả ? Còn gượng được bao lâu đ.. " Giọng điệu của em lộ rõ vẻ khiêu khích.
Cô dùng hết sức mình đè em xuống dưới thân mình trong khi em chưa kịp nói được hết câu " Đúng là càng ngày em càng hư hơn rồi " HeeYeon nhíu mày trong khi mắt vẫn còn đỏ ngầu như ban nãy.
" Chứ lúc nào cũng nhường nhịn nhà ngươi để nhà ngươi sanh tật sao " Junghwa cố hết sức cựa quậy.
" Cái gì ? " Cô cao giọng " Ai dạy em cái cách nói chuyện đó với tôi vậy ? "
" Không ! Không có " Em hoảng hối chối lại khi cô bắt đầu đưa tay vào chiếc quần đùi của mình " Đừng, HeeYeon "
" Chính em khơi gợi đấy, đừng có chối " HeeYeon đưa một tay lên vùng hông của em để giả vờ kéo quần đùi xuống còn tay kia thì mỗi lúc đến gần nơi nhạy cảm của em từ bên dưới. Lập tức Junghwa bất ngờ túm lấy grap giường.
Cô cười ma mãnh rồi thì thầm vào tai em " Ngủ ngon "
Junghwa trố mắt ra nhìn cô tách khỏi người em rồi nằm xuống bên cạnh. Cô đang cười một cách đắc thắng bên tai em.
Tức giận đưa chân đạp cô sang góc giường bên kia, càng xa càng tốt. Nếu để em nghe giọng cười ha hả đó càng nhiều em càng muốn đá cho cái tên trán hói này vài phát ngay lập tức.
" Hồ ly lại cáu tiết lên rồi sao " Cô tiếp tục điệu cười đó rồi kéo em lại gần.
" Cô đúng là quá đáng, HeeYeon " Junghwa dùng hai tay đẩy ngực cô.
" Thôi mà, lại đây nào. Tôi nhớ mùi của em chết đi được "
" Không được giận nữa đấy ? " Em vẫn giữ nguyên tư thế để chờ câu trả lời của cô.
HeeYeon miễn cưỡng gật đầu, em thả lỏng tay để lọt thỏm vào lòng cô. Cô nghịch tóc em, mùi thơm của tóc em len lỏi vào sống mũi như đang xoa dịu nỗi nhớ cũng như nỗi buồn lâu ngày chợt trỗi dậy trong cô. Em để yên cho cô vuốt ve tóc mình cho đến khi thiếp đi trong vòng tay của cô.
------------------------------------------
" HeeYeon " Tiếng gọi của em vang lên nhè nhẹ bên tai cô " Dậy đi "
Cô vẫn nhắm mắt giả vờ như không nghe. Em nghiến răng rồi gọi thêm lần nữa.
" HeeYeon ! " Cô vẫn không động đậy dù chỉ là một chút.
Hết cách, em thở dài định ngồi dậy. Vừa chống tay xuống giường cô đã kéo tay em. Thuận theo chiều kéo nên em liền ngã xuống giường lần nữa.
" Tôi tự hỏi sao tôi lại thích một người không có tính kiên trì như em chứ " Nụ cười cao ngạo của HeeYeon bắt đầu lộ rõ.
" Đánh chết đấy, dậy mau lên ! " Em cắn môi trừng mắt nhìn cô.
" HeeYeon của em lười quá đi này " Cô bĩu môi.
Junghwa đưa tay vào áo cô " Đúng rồi, lười quá nhỉ ? " Ngón tay trỏ của em vừa chạm đến xương sườn thì cô lập tức chụp lại " Không giỡn nữa, tôi dậy ngay "
-------------------------------------------
" Thư ký Park " Tiếng gọi vọng sau lưng em.
" Vâng ? " Em ngoái đầu nhìn người đó.
Người đó chạy đến kế bên em " Có một số thứ tôi cần nói với tổng giám đốc, cô chuyển lời giúp tôi được không ? "
" Được chứ "
" Chuyện là sắp tới cả công ty định tổ chức sinh nhật cho tổng giám đốc nhưng bọn tôi không biết cô ấy thích gì, năm nào bọn tôi tặng quà cô ấy chẳng có vẻ gì là thích thú cả. Tôi thấy hai người có vẻ thân nhau nên tôi định... "
" Ừ đúng rồi, bọn tôi thân nhau hơn anh nghĩ đấy " HeeYeon bất ngờ chen ngang vào khi vừa đi đến, cô gác cằm lên vai em.
" Tôi hiểu ý anh rồi, để tôi bàn lại với tổng giám đốc xem sao " Junghwa gật đầu để anh ta đỡ phải bị cái tên khó tính này vặn ngược lại.
" Tôi xin phép " Anh ta cúi đầu rồi đi mất hút.
" Ở đây là công ty chứ không phải công viên đâu, đừng có tùy tiện như vậy " Em hất vai.
" Tôi phải biết đến đúng lúc chứ, nếu không đúng lúc thì lại có thêm người ve vãn em nữa " Cô đảo mắt.
" Nhảm nhí, cô lôi đâu ra cái ý nghĩ đó vậy "
" Thì ai bảo em xinh đẹp quá làm gì, mà hai người đang bàn về cái gì vậy. Tôi đến sau nên nghe không rõ gì cả "
" Sắp tới sinh nhật cô rồi sao " Em nhấn nút thang máy.
" Ờ phải rồi, em không nhắc tôi cũng quên mất "
Junghwa thở dài " Sinh nhật một năm đến có một lần còn không nhớ, rốt cuộc thì cô nhớ cái gì "
Cô bước vào thang máy rồi nhấn nút " Nhớ em là được rồi " Cô cười đến nỗi hai mi mắt híp lại " Thật lòng thì nhớ làm gì cho mệt, mỗi lần nó đến là tôi lại già đi thêm một tuổi. Nghĩ đến thôi tôi cũng bạc cả tóc rồi "
" Nghe nói sắp đến rồi đấy, cô nên chuẩn bị tinh thần cho việc già đi là vừa "
" Chán thật đấy, tôi già đi em không thấy tiếc sao "
" Mắc gì tôi phải tiếc, cô mạnh như voi vậy. Có già hay trẻ thì cô cũng vác tôi như vác đồ chơi thôi "
Cô bật cười " Tôi sẽ xem đó là lời khen "
" Cô thích gì ? "
HeeYeon đưa em đến phòng làm việc rồi mở cửa " Còn phải hỏi nữa, tất nhiên là tôi thích em rồi "
" Tôi không đùa đâu HeeYeon, cô muốn quà gì trong dịp sinh nhật của mình ? " Mặt em bắt đầu nghiêm túc.
" Hm... Thứ gì liên quan đến em hoặc là từ em tôi đều thích, được chưa "
" Đi về phòng của cô đi, tôi phải làm việc rồi " Junghwa đóng cửa thì cô chặn lại.
" Hôn tôi cái đi, bữa giờ tôi chẳng được em hôn cái nào cả " HeeYeon đưa đầu vào cửa.
Em đảo mắt " Không phải lúc này đâu, đi về đi "
" Vậy thì tôi sẽ đứng đây cho tới khi nào em chịu thì thôi đấy, người ta sẽ nói em đang làm phiền tổng giám đốc vì bắt tôi phải đợi "
" Ai làm phiền ai đây ? " Em đưa tay bóp hai má cô.
HeeYeon bắt đầu luyên thuyên bằng cái môi đang bị bóp méo đấy " Có mỗi hôn tôi em cũng ích kỷ nữa là sao đây, em đang trả đũa tôi vụ tối hôm qua chọc tức em chứ gì. Em thật quá đáng, rõ ràng em chọc giận tôi trước m.. "
Junghwa chỉ biết chặn đi mấy lời nói đó của cô bằng cách hôn một cái lên đôi môi đang không ngừng nói đó.
" Em phải làm như vậy sớm hơn cho tôi đỡ tốn hơi chứ " Cô cười rồi đưa môi đến hôn em lần nữa.
" Yah ! " Em hét vào mặt cô.
" Cái này không được tính là ăn gian đâu " HeeYeon đóng cửa rồi chạy về phòng.
Mấy bạn readers của au đâu mất rồi =(((((
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro