Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

Cuối cùng ngày này cũng đã tới, ngày đại hội võ vương đã tới. Nơi quy tụ những con người tài giỏi, dũng mãnh từ tầng lớp quý tộc của các đế quốc đến các nước chư hầu. Hoàng gia gia là hoàng đế của một nước lớn nên được ngồi ở hàng ghế chính giữa, sân đấu được bài trí đẹp mắt, thảm đi bằng nhung lụa, bàn ghế đều được sơn son thép vàng. 

Pác hoàng thượng lên tiếng:" Hôm nay tôi xin thay mặt toàn thể khai mạc đại hội Võ Vương đây là trận so tài, thi đấu để học hỏi mong các thí sinh không dùng thủ đoạn, không được giết đối phương"

Hỉ Duyên vẫn đeo  chiếc mặt nạ ngồi chễm chệ trên chiếc ghế rồng bên cạnh hoàng gia gia.

Tên chủ khảo hô to:" Trận đấu đầu tiên của thái tử Kim Trung Quốc và trữ quân Tây Lạc quốc"

Hai người tiến lên sàn đấu chưa được năm hiệp thì trữ quân của Tây Lạc Quốc đã ngã quỵ. Hỉ Duyên vẫn thản nhiên đến vậy, ý chí vẫn không xê dịch

Trận thứ hai là Phò Mã Gia của Tiểu Hoa Quốc và thế tử của Bình Nguyên Quốc, phần thắng thuộc về Hiểu Trân. Hỉ Duyên cười:" Tên bại hoại mà cũng dữ dội ha, đúng là lấy vợ về đã thay đổi hẳn"

Trận thứ ba là An Vương của Kim Trung Quốc- An Hỉ Dung và  Ngũ Vương gia của Nam Hạ quốc. Hoàng gia gia tức giận phun ra hai chữ:" Nghịch tử". Đương nhiên với bàn tay đã từng chém phụ thân của Hỉ Duyên thì không lý nào lại thua người khác được.

Trận thứ tư là Hoàng Thái Tử của An Thái Quốc và Tam hoàng tử của Bắc Nguyệt quốc.

Tam hoàng tử đó tay nắm chặt thanh gươm:" Ta sẽ giết ngươi để báo thù cho hoàng huynh"

Hỉ Duyên cười lạnh phun ra hai chữ nhẹ như không:"Vậy sao?" Hai chữ đó là lời thách thức nhưng đối với những người có mặt ở đây thì ớn lạnh.

Chưa hết một hiệp Hỉ Duyên đã hạ gục tên đó bằng cây kiếm gỗ.

Tam hoàng tử thắc mắc:" Sao ngươi không chém ta?"

Hỉ Duyên cười nói:" Ta không muốn chém hay giết bất cứ ai, chỉ tại hoàng huynh của ngươi hoang dâm vô độ, tàn độc vô cùng nên ta mới ra tay. Ta biết ngươi là một người nhân từ nhưng ngươi lại che giấu tội ác của hoàng huynh ngươi, hãy sống và trở thành một đấng quân vương cho tốt"

Lời nói đó như chấp thuận cho Bắc Nguyệt Quốc thành một nước tự do, độc lập, không phải hàng năm cống nạp cho các đế quốc nữa. Hỉ Duyên quay về chỗ cũ của mình trước con mắt thán phục của Bắc Nguyệt Quốc và sự sợ hãi đối với các nước khác.

Hoàng gia gia cười lớn:" Khà...khà hoàng tôn của ta giờ mới tận mắt thấy nó ra quyền"

Sau khi đã loại hết đối thủ, bây giờ chỉ còn là cặp của Hỉ Duyên và Hỉ Dung, Hiểu Trân và Junsu.

Hiểu Trân nhanh chóng thua Junsu vì tên đó dùng ám khí như năm nào đã dùng với Hỉ Duyên.

Còn ở trận giữa Hỉ Dung và Hỉ Duyên thì cực kì gây cấn, nói về tài trí, dũng mãnh, kĩ thuật,... thì Hỉ Dung hoàn toàn thua Hỉ Duyên, nhưng tên đó nhanh chóng biết điểm yếu của Hỉ Duyên mà đánh đòn tâm lý. Hắn vừa đánh vừa nói chuyện quá khứ làm Hỉ Duyên vừa sợ vừa tức giận. Một phút bất cẩn tên đó đã chém sượt vai áo máu phun ra. Hỉ Duyên lúc này tức giận lên đỉnh điểm, luồn sát khí ghê rợn được tung ra, ngay cả Danh Sơn kề cận sớm tối cũng chưa thấy cảnh này bao giờ.

Cả khán đài không giám nhìn Sát Đế, đến các vị tướng quân can trường kia cũng phát sợ. Hỉ Duyên vung kiếm chém, lực kiếm mạnh đến nổi kiếm của Hỉ Dung bị bẻ làm đôi, không còn vũ khí Hỉ Dung kiếm đại đồ mà đôi, nhưng không làm HỈ Duyên lùi bước, không còn cách bèn lui vào một góc.

Hoàng gia gia ngồi trên này cũng không yên vì Hỉ Dung là con của mình nhưng cũng là kẻ đã giết chết đứa con của mình, làm gia đình ly tán.

Hỉ Duyên vung kiếm chém đứt một cánh tay, tiếng hét của Hỉ Dung thấu tận trời xanh, ai nghe cũng nổi hết da gà. Hỉ Duyên gầm giọng:" Mau đưa An Vương đi chữa thương"

Hỉ Dung ngạc nhiên:" Sao ngươi không giết ta, ta đã giết cha ngươi."

Hỉ Duyên thở dài:" Sao ai cũng đòi chết dưới kiếm của ta hết vậy? Dù sao ngươi cũng là hoàng bá của ta, ta chặt cái cánh tay mà đã giết cha mẹ ta để báo hiếu thôi"

Hoàng thượng trên này cũng nhẹ lòng, tấm tắc khen Hỉ Duyên xử sự rất đúng, quá tài giỏi.

Không kịp nghỉ thì trận chung kết bảng vương đã bắt đầu.

Junsu cúi chào lên tiếng:" Thái Tử Kim Trung Quốc chào ngươi"

Hỉ Duyên vẫn không nói gì, lột hết giáp ra, mũ trụ ra, mũ trụ và giáp rơi xuống thật nặng nhọc, bọn thị vệ phải bốn năm người mới kiêng vào được, khiến ai cũng trố mắt nhìn.

Hỉ Duyên vung kiếm cười:" Giờ thì nhẹ nhõm hơn rồi"

Hoàng gia gia kinh ngạc:" Hoàng Thái Tử mặc giáp gì nặng quá vậy?"

Danh Sơn bèn trả lời:" Chả là Hoàng Thái Tử có kỹ năng nhưng thể lực còn yếu nên thất tinh tướng đã chế tạo loại giáp ấy để rèn luyện thể lực"

Hoàng gia gia gật đầu:'' Hoàng tôn ta đã vất vả không ít"

Junsu thấy mình bị ăn cục bơ to tướng thì nổi tức giận, Hỉ Duyên vẫn nhàn hạ nói:" Ngươi là hoàng tử của một nước nhỏ mà dám xưng ngang hàng với ta sao? Thái Tử" Hai chữ cuối vừa nhân mạnh vừa ngân dài ý kinh miệt. Junsu tức giận nói:" Đừng nói nhiều nữa mau ra đòn đi"

Junsu vung kiếm chém lia lịa thì Hỉ Duyên thản nhiên đỡ như không xảy ra chuyện gì. Hỉ Duyên cười nói:" Ngươi đừng đè mặt ta chém, ta chưa có vợ để vợ ta còn ngắm gương mặt ưu tú của ta nữa. Tí vào đại điện đằng nào ta chẳng gỡ bỏ mặt nạ để gặp Hoàng Thái Tử phi tương lai cơ chứ"

Junsu càng tức giận hơn:" Ngươi đừng hòng đụng tới Chính Hoa"

Chính Hoa ngồi trên gác nhìn xuống thấy cái dáng quen thuộc mà ngờ ngợ, vô định rơi nước mắt nhưng nhanh chóng lau đi để tiếp tục theo dõi trận đấu.

Hỉ Duyên nhanh chóng chém văng cây kiếm của Junsu, Hỉ Duyên chạy tới chỗ cây kiếm đá lại về chỗ Junsu lạnh lùng nói:" Tiếp tục"

Junsu giờ đã lả chưa quá ba hiệp đã đuối, bọn hạ thần của hắn bắt đầu giở trò nhanh chóng bị Hỉ Duyên chống được, nhanh chóng trả lại, cây kim đâm thẳng vào tay của tên chủ nhân nó, bất giác các cây kim khác rơi xuống, tay bắt đầu chuyển tím là loại độc cực mạnh, giãy dụa một hồi thì chết.

Chủ khảo muốn dừng trận đấu, nhưng Hỉ Duyên không cho:" Hết viện binh rồi, không ai cứu ngươi được đâu"

Hỉ Duyên cười lạnh:" Ta không biết nên tay, chân hay đầu nhỉ, đầu chỉ chém một ít thôi để ngươi sống nữa chứ"

Junsu ớn lạnh:" Hoàng thái tử tha mạng, ta không làm thái tử, ta không tranh giành vợ với người"

Hỉ Duyên lại cười:" Ngươi cho dù có giành cũng không được, còn chức phận thái tử cửa ngươi cứ lấy mà tận hưởng, hết đại hội ta sẽ ghé thăm đất nước của ngươi"

Junsu sợ hãi trên này cha của Junsu cũng sợ hãi không kém bèn lôi Cẩn phi ra:" ta xin giao con đàn bà này để đổi lấy con trai ta"

Hỉ Duyên lắc đầu:" Hoàng gia gia không thích hàng người khác xài, vả lại hoàng tổ mẫu của ta sẽ không vui"

Junsu van lạy không ngớt:" Xin Hoàng Thái Tử tha mạng cho tiểu nhân"

Hỉ Duyên gật đầu:" Được, hôm nay ta cũng không muốn trước nhà gái lại sát sinh không đẹp mặt cho lắm"

Tên chủ khảo run sợ:'' Bảng Vương Hoàng Thái Tử của An Thái Quốc thắng"

Trận so tài đã khép lại, mọi người bắt đầu vào yến tiệc, cái ngai vàng ấy đã được gia gia ngồi lên.

Hỉ Duyên thấy mọi người e dè, sợ sệt mình bèn lên tiếng:" Mọi người đừng sợ ta vậy, ta cũng chỉ muốn giữ yên cho đất nước ta thôi, nào chúng ta hãy cùng chung sống hoà thuận"

Hỉ Duyên sau khi uống hết chén rượu bèn nói tiếp:'' Như đã hứa ta sẽ tháo mặt nạ"

Hỉ Duyên dần dần lột chiếc mặt nạ ra ai cũng trố mắt nhìn, người không chưa từng gặp" Hoàng Thái Tử có gương mặt tuấn tú thế này sao phải che giấu"

Còn bọn quan thần và tất cả mọi người của Tiểu Hoa Quốc đều kinh ngạc:" An tri phủ"" An phò mã"" An Hỉ Duyên"

Tên hoàng thượng và An lão quốc công run sợ quỳ xuống khấu đầu:" Hoàng thái tử điện hạ mong ngài tha mạng, chúng thần có mắt như mù"

Hỉ Duyên thở dài nhìn Suất Trí và Hiểu Trân:" ta không thể dự lễ cưới của hai người chúc hai người đầu bạc răng long, quà ta đã gửi về phủ của hai người rồi"

Hỉ Duyên đanh mặt lại:" các ngươi dám cấu kết nhau hãm hại ta, nhưng ta thiết nghĩ một người là gia gia của ta, một người sắp làm nhạc phụ của ta nên ta tha mạng"

Hai người nghe vậy nên mừng rỡ quay về chỗ ngồi. Hoàng gia gia cười nói:" Nào nào hôm nay là ngày vui nâng ly mừng cho Hoàng Thái Tử và Nhị Công Chúa thành đôi"

Tất cả nâng chén chúc mừng, Hoàng gia gia rời khỏi ngai vàng đi đến chỗ An lão quốc công :" Nào ông xui cạn chén "

An lão quốc công cúi đầu cung kính uống. Hỉ Duyên chạy đến chỗ Hiểu Trân:" Thân thủ của ngươi dạo này không tồi"

Hiểu Trân cười:" Hoàng Thái Tử người quá khen"

Hỉ Duyên lại chọc:" Thế nào khi nào thì có cháu cho ta bồng?"

Suất Trí đánh vào vai:" Ta chờ hoàng thái tử ngươi có hoàng nhi rồi ta mới đẻ"

Hỉ Duyên cười:" Hoàng tỷ dạo này xinh lên hai , ta nhớ tỷ lắm "

Suất Trí chọc:''Nhớ ta một phần , nhớ người đó mười phần"

Hiểu Trân nói giúp cho Chính Hoa:" Khi ngươi mất, Chính Hoa không ngày nào mà ngủ yên cứ khóc mãi"

Hỉ Duyên điềm tĩnh đáp:" ta biết ta thấy rồi, ta sẽ có giải quyết của ta"

Suất Trí xót biểu muội của mình:" Hỉ Duyên, ta biết Chính Hoa có lỗi với ngươi, nhưng hoàng muội cũng đã hối lỗi đến nỗi ốm yếu như vậy, nếu người vẫn còn chút tình cảm hãy đối tốt với muội ấy"

Hỉ Duyên phì cười:" Hai người sợ ta hành hạ muội ấy sao? Sát Đế chỉ là tên ra trận do họ đặt, còn ta vẫn là ta mà, từ lâu ta đã quên rồi, ta muốn cùng nàng bắt đầu lại"

Suất Trí thúc giục :" Vậy còn ngồi đây làm?''

Hỉ Duyên cười:" Chọc tức nàng chơi"

Chính Hoa từ khi thấy Hỉ Duyên mà ngạc nhiên đến nỗi bần thần" Hỉ Duyên còn sống sao? "" Ngươi quên ta rồi sao?" Hàng loạt câu hỏi, câu trả lời hiện ra trong đầu nhưng đều là bi quan cả.

Hỉ Duyên đứng dậy tuyên bố:" Pác hoàng thượng người nên thực hiện lời hứa của mình"

Pác Chính Hạo ngạc nhiên, giả ngu:" Lời hứa gì? Hoàng Thái Tử, ta không hiểu ý người"

Hỉ Duyên ôn nhu nói:" Trả lại ngai vàng cho đúng chủ nhân của nó"

Chính Hạo ậm ự, Hỉ Duyên nói tiếp:" Ngươi muốn đưa con gái mình lên ngôi sao? Vậy ta phải làm phò mã tiếp hả?"

Chính Hạo lắc đầu:" ta sẽ trả lại cho Suất Trí khi Chính Hoa đã kết hôn với người"

Hỉ Duyên cười:" Nhớ giữ lấy lời, không đừng trách đoàn quân của ta sang thăm thì ta không nể mặt nhạc phụ đâu đấy."

Nói rồi cứ thế mà tan tiệc không ai đoái hoài lấy Chính Hoa. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro